Edit: Sabj
Trời chiều không hề có sức sống, mặt đất phủ một màu ánh sáng tối mờ, dưới ánh hoàng hôn, trên mặt đất tối tăm là một tòa thành vẫn gần trong gang tấc, nhưng lại mất đi ý nghĩa ngày xưa.
Chín người im lặng đứng trong rừng trúc, trước một ngôi mộ mới lập, không khí áp lực khiến người ta cảm thấy khó thở. Đây là lần đầu tiên giành lại tự do trong mười bảy năm qua, cũng là mười bảy năm gắn bó kề cận bên nhau, lần đầu tiên hoàn toàn mờ mịt. Dường như mặt trời vĩnh viễn sẽ không hạ xuống, họ đứng đó, hoàng hôn cũng vẫn ở bên, cho đến khi một giọng nói khàn khàn của thiếu niên phá vỡ sự im lặng: “Túc Huyền, cần phải đi rồi.”
Những lời này hắn nói với thiếu nữ đứng đầu đám người đang đối diện với mình, nữ tử kia cúi đầu trước ngôi mộ, trong mắt không có buồn vui, nàng chỉ nhẹ nhàng nói: “Ta không đi.”
Lại im lặng như cũ, dường như mọi người đã biết nữ tử đó sẽ nói như vậy.
“Ta đi.” Hoàng y thiếu niên đứng cuối đám người trong giọng nói lộ ra hàn ý, ngoài nữ tử kia, những người khác đều nhìn về phía hắn, cũng đồng thời thấy người chưa bao giờ thay đổi vẻ mặt lại đang không tiếng động rơi lệ. Hắn xoay người, quay đầu lần cuối nhìn thiếu nữ đứng bên mộ, cũng như xuyên qua thiếu nữ nhìn người đang nằm dưới “Chờ ta làm xong chuyện nên làm, ta sẽ trở lại Mộ Thâm Viện ở bên hắn.”
Không ai giữ hắn lại, bởi vì một thiếu niên nhỏ tuổi hơi nhát gan cũng vội vàng đi theo, đi được vài bước hắn lại quay đầu, trong ánh mắt là sự mờ mịt trước nay chưa từng có, có người gọi hắn: “Tiểu Chúc.”
Thiếu niên tên là Tiểu Chúc hơi luống cuống, nhưng vẫn khẽ than một tiếng: “Từ trước đến nay các huynh vẫn luôn bảo vệ đệ, đệ vẫn cho là, chỉ cần đứng phía sau các huynh thì tất cả mọi bất hạnh cũng sẽ rời xa đệ, nhưng mà sau khi Lưu Ly chết đệ mới phát hiện, các huynh cũng sẽ bị thương bị đau bị mệt, dù đệ có bất hạnh thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể vĩnh viễn ỷ lại các huynh, đệ muốn ra ngoài, đệ muốn, có một ngày có thể tự dựa vào năng lực bản thân mà sống.”
Lại tiếp tục im lặng, có lẽ tâm tình đều trầm trọng quá mức, mọi người nhìn hai thiếu niên dần dần đi xa, mãi cho đến ánh chiều tà nuốt sống bóng lưng của hai người mới có người than nhẹ một tiếng: “Ta cũng nên đi.” Nói chuyện là thiếu niên lớn tuổi nhất trong đám người.
“Phi Yên.” Không ai giữ lại, chỉ có người gọi tên hắn.bg-ssp-{height:px}
Thiếu niên tên Phi Yên nở một nụ cười bất đắc dĩ, khẽ nói: “Chúng ta đã cố gắng lâu như vậy, thậm chí mất đi Lưu Ly mới đổi được tự do, nếu vẫn tiếp tục ở lại đây mới là thẹn với Lưu Ly. Mạc Sắt, ngươi là người hiểu rõ nhất.”
Hắn tuy nói với thiếu niên kia, nhưng tất cả mọi người đều nghe trong lòng.
“Đủ rồi Phi Yên, đừng nghĩ chúng ta chỉ là hài tử vẫn phải nghe huynh giảng đạo lý.” Thiếu niên thanh tú xinh đẹp nhất trong đám người không kiên nhẫn ngắt lời Phi Yên, “Ta đã nói rồi, ta sẽ ra thế giới bên ngoài, tung hoành trời đất, sau đó trở về nói cho Lưu Ly biết thế giới bên ngoài thú vị bao nhiêu.”
“Còn có ta nữa.” Tử y thiếu nữ vội vàng lên tiếng.
Thanh y thiếu niên bước lên: “Hồng Đăng cũng đã nhận ra, Phong Diêu Sở ta sao có thể lạc hậu?”
Tất cả mọi người đều có kế hoạch, chỉ trừ một người.
Người đó đưa lưng về phía mọi người, không biết đang nhìn về tương lai hay đang hối tiếc quá khứ, nhận thấy được tầm mắt của mọi người, hắn hừ lạnh một tiếng, hòa mình vào ánh hoàng hôn rời khỏi.
Yên tĩnh, phảng phất như sự yên tĩnh sẽ kéo dài đến vĩnh cửu, tòa thành cổ đã từng giam cầm sinh mệnh của mười đứa bé, hiện tại cũng bắt đầu loang lổ, lộ ra vẻ tịch mịch tiêu điều, lá cờ trên cửa thành vẫn phô trương trong gió, dường như đang vẫy tay, chẳng qua cái vẫy tay đó không biết là chia ly vĩnh viễn hay chờ đợi trở lại.
Một ngày này, Mộ Thâm Viện mất đi Sở Lưu Ly, cũng đồng thời chiếm được tự do, chín người, vào thời điểm đó, cũng bắt đầu thay đổi.