Edit: Sabj
Lúc Túc Huyền và Bạch Võ Sơn chạy tới nơi, trong viện chỉ còn lại một mình Minh Sơ đang kinh ngạc đứng im tại chỗ, bên cạnh là dấu vết đánh nhau hỗn độn. Nghe thấy âm thanh, Minh Sơ ngẩng đầu nhìn hai người, nhanh chóng nói: “Có người đã bắt bại gia tử đi.”
“Con nói gì?” Bạch Võ Sơn mặc dù trong lòng đã có suy đoán, nhưng khi nghe thấy chính miệng Minh Sơ nói ra thì vẫn cảm thấy khó tin.
Ánh mắt Túc Huyền cũng biến đổi, trầm giọng hỏi: “Là ai? Ngươi có nhìn rõ không?”
Minh Sơ gật đầu, ánh mắt hơi phức tạp: “Ta không biết hắn, nhưng ta có thể khẳng định, chắc chắn không phải người vài ngày trước đánh lén bại gia tử.”
Bạch Võ Sơn và Túc Huyền đều sa sầm mặt. Bạch Hoàng Chúc trở lại Bạch gia mới chỉ có mấy tháng nhưng ám sát bắt cóc đều đã nếm đủ, hơn nữa hai lần lại là hai người khác nhau, điều này là một nỗi nhục rất lớn với Bạch gia. Bạch gia canh phòng nghiêm ngặt, đây là lần đầu tiên có hai chuyện như vậy xảy ra ở Bạch gia.
Bạch Võ Sơn lâm vào suy nghĩ, Túc Huyền do dự một lúc mới nói: “Bạch lão gia, trong Bạch gia có nội gián.”
Trong mắt người Bạch gia, Bạch Hoàng Chúc chỉ là một đại thiếu gia vô dụng yếu ớt bệnh tật, lợi ích duy nhất khi bắt cóc hắn chỉ sợ cũng để uy hiếp Bạch Võ Sơn.
Điểm này Túc Huyền nghĩ tới, đương nhiên Bạch Võ Sơn cũng thế.
“Người của Hắc Y giáo sao?” Bạch Võ Sơn trầm giọng nói.
Minh Sơ do dự một lát, sau đó rũ mắt, khẽ gật đầu.
Bạch Võ Sơn nắm chặt hai tay, khuôn mặt chi chít nếp nhăn tràn đầy tức giận, sau đó hắn hạ giọng nói: “Ta… biết rồi. Minh Sơ, con yên tâm, ta chắc chắn sẽ cứu được Hoàng Chúc về.” Nói xong câu đó, Bạch Võ Sơn lại nhìn về phía Túc Huyền: “Ngươi không phải muốn ta đáp ứng hợp tác với các ngươi sao?”
Hai mắt Túc Huyền sáng ngời, nhanh chóng nói: “Sở gia chúng ta tất nhiên sẽ giúp đỡ Bạch lão gia cứu Bạch thiếu gia khỏi tay Hắc Y giáo.”
“Được.” Bạch Võ Sơn gật đầu, sau đó lập tức sải bước rời khỏi tiểu viện.
Bạch Võ Sơn đã đi xa nhưng Túc Huyền vẫn chưa có ý định đi, Minh Sơ lặng lẽ nhìn Túc Huyền, không hề mở miệng. Túc Huyền cuối cùng cũng dời tầm mắt nhìn về phía Minh Sơ, khẽ cười một tiếng rồi nói: “Đa tạ ngươi, Minh Sơ cô nương.”
Vẻ mặt Minh Sơ quái dị nhìn Túc Huyền, Túc Huyền khẽ nhíu mày: “Minh Sơ cô nương, chẳng lẽ đây không phải là vở kịch của ngươi và Hoàng Chúc để giúp ta thuyết phục Bạch lão gia sao?”
Minh Sơ chăm chú nhìn Túc Huyền, mở miệng, sau một lúc lâu mới nói: “Ta không chắc… Trước đó đúng là bại gia tử muốn diễn một vở kịch cho Bạch lão gia xem, để hắn đáp ứng hợp tác với thất đại thế gia, nhưng hiện tại xem ra… Người bắt bại gia tử đi không phải người chúng ta đã sắp xếp.”
Nghe xong những lời của Minh Sơ, ánh mắt Túc Huyền chợt biến đổi.
Trong lúc mấy người đang nói chuyện với nhau, ở phòng chứa củi của Bạch gia, một hắc y nhân đi vào. Thô lỗ ném người đang khiêng xuống mặt đất, hắc y nhân hừ nhẹ một tiếng nói: “Bạch đại thiếu gia, tương truyền mất tích rất nhiều năm Bạch Hoàng Chúc… thì ra có dáng vẻ này sao?”
Người bị ném xuống mặt đất tất nhiên là Bạch Hoàng Chúc, khi nghe thấy lời nói của hắc y nhân Bạch Hoàng Chúc cũng không bực mình, chỉ bất đắc dĩ nhẹ nhàng xoa cánh tay bị ném đau, thở dài: “Xem ra đúng là ta không được hoan nghênh…” Đây là lần thứ mấy hắn bị bắt cóc với cả bị thương rồi? Trong lòng Bạch Hoàng Chúc hối hận muốn chết, hắn cảm giác số phận của mình gắn với việc bị tai nạn về thể chất, bằng không cũng không thể khéo đến mức ngay lúc võ công bị phong bế thì bị bắt đi.
“Ngươi cũng biết ngươi không được hoan nghênh à?” Người đó quay đầu nhìn Bạch Hoàng Chúc, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh.
Nam tử này thoạt nhìn hết sức trẻ tuổi, chỉ khoảng hơn hai mươi, khuôn mặt tuấn tú, đôi mắt hơi tương tự Bạch Hoàng Chúc, vừa to vừa sáng, chẳng qua hàm chứa sự rét lạnh khiến người ta sợ hãi.
Bạch Hoàng Chúc cũng thấy rõ tướng mạo người đó, trong lòng đã có suy đoán, nghe nói tam thiếu gia Bạch gia Bạch Hoàng Lân rời khỏi Bạch gia đã lâu, có thể sẽ trở về vào thời gian tới, xem ra lời đồn đãi này là sự thật.bg-ssp-{height:px}
Thấy Bạch Hoàng Chúc kinh ngạc nhìn mình không mở miệng, nam tử áo đen cau mày nói: “Thế nào, sợ đến choáng váng rồi sao?”
Bạch Hoàng Chúc ho nhẹ một tiếng, lắc đầu khẽ nói: “Ngươi… vì sao cướp ta khỏi Bạch gia?”
Nhưng người nọ không trả lời vấn đề mà nhíu mày càng sâu hơn, lạnh lùng nhưng lại như lơ đãng lướt qua mặt Bạch Hoàng Chúc, thản nhiên nói: “Ngươi đang bị thương hay bị bệnh? Quả nhiên là đại thiếu gia, chỉ là tên vô dụng.”
Nghe thấy những lời này Bạch Hoàng Chúc muốn cười lại không thể cười, điều này càng khẳng định suy đoán của hắn. Ngoài tiểu thiếu gia Bạch gia Bạch Hoàng Lân, sẽ không ai quan tâm nhưng lại cố tình trưng khuôn mặt lạnh lùng ra nói chuyện với hắn, dáng vẻ kì quái này người khác khó mà học được.
Vì vậy Bạch Hoàng Chúc quyết định không thể khiến Bạch Hoàng Lân thất vọng, giả vờ bệnh tất đến cùng. Hắn vịn vào tường khẽ nói với Bạch Hoàng Lân: “Rốt cuộc thì ngươi là ai?”
“Người muốn giết ngươi.” Trên mặt Bạch Hoàng Lân vẫn là nụ cười nhạo báng.
Bạch Hoàng Chúc cố gắng đè nén tiếng cười, nghiêm túc tiếp tục diễn kịch với đệ đệ: “Là người Hắc Y giáo phái tới sao? Các ngươi muốn gì?”
Bạch Hoàng Lân hiển nhiên không ngờ Bạch Hoàng Chúc sẽ nói như vậy, sửng sốt một lát mới nói: “Ta… Đúng, ta chính là người của Hắc Y giáo, ngươi định như thế nào?”
Bạch Hoàng Chúc: “…” Hắn nên tiếp tục thế nào bây giờ?
Bạch Hoàng Lân nhìn vẻ mặt Bạch Hoàng Chúc, đột nhiên cười khẩy: “Nếu ta nói ta muốn dùng ngươi uy hiếp Bạch gia thì ngươi định làm gì?”
“Ta…” Bạch Hoàng Chúc chớp chớp mắt.
“Ngươi dám tự sát để cha ngươi không bị uy hiếp không? Ngươi dám chết vì Bạch gia không?” Bạch Hoàng Lân liếc xéo Bạch Hoàng Chúc, thấy Bạch Hoàng Chúc vẫn trưng vẻ mặt nghiêm túc nhìn mình, hắn cười mỉa: “Ngươi không dám đúng không? Ngươi chẳng qua cũng chỉ là một tên đại thiếu gia cái gì cũng không biết, cái gì cũng không có, ngươi xứng với Bạch gia sao…”
“Ta dám.” Bạch Hoàng Chúc ngắt lời Bạch Hoàng Lân.
Bạch Hoàng Lân sửng sốt, kinh ngạc nhìn Bạch Hoàng Chúc đang vịn tường từ từ đi về phía hắn, sau đó dưới ánh mắt ngạc nhiên của hắn, Bạch Hoàng Chúc lại khẽ cười với hắn.
“Ta thật sự dám.” Bạch Hoàng Chúc lặp lại, sau đó ngay khi Bạch Hoàng Lân chưa kịp phản ứng, hắn vươn tay lấy trường kiếm bên hông Bạch Hoàng Lân.
Trong nháy mắt đó Bạch Hoàng Lân mới nhận ra Bạch Hoàng Chúc định làm gì, sợ hãi hét một tiếng, hắn gần như dùng sức lực lớn nhất bảo vệ thanh kiếm bên hông, tay còn lại thì đẩy Bạch Hoàng Chúc: “Ngươi định làm gì!”
Bạch Hoàng Chúc không hề phòng bị bị hắn đẩy ra xa, lui về sau vài bước mới ổn định được cơ thể không bị ngã. Hắn nhìn Bạch Hoàng Lân bảo vệ kiếm như gặp phải kẻ địch mạnh, nhịn không được sờ sờ mũi, cảm thấy buồn cười. Hắn đã ngây thơ lắm rồi, không ngờ tiểu thiếu gia Bạch Hoàng Lân khẩu thị tâm phi này còn ngây thơ hơn.
Bạch Hoàng Lân nói vậy vốn chỉ định dọa Bạch Hoàng Chúc, nhưng không ngờ Bạch Hoàng Chúc lại thật sự muốn tự sát trước mặt hắn. Sau sự hoảng sợ Bạch Hoàng Lân mới mở miệng nói: “Rốt cuộc thì ngươi định làm gì?”
“Chứng minh cho ngươi xem, ta thật sự dám chết vì Bạch gia.” Bạch Hoàng Chúc thoạt nhìn rất nghiêm túc, đôi mắt chăm chú nhìn vào khuôn mặt tương tự mình.
Lúc này Bạch Hoàng Lân chắc chắn không biết trong lòng Bạch Hoàng Chúc đang nghĩ,nếu tên Bạch Hoàng Lân này vẫn chưa vừa ý với kết quả này thì nên làm gì tiếp theo để dọa hắn.
Tiểu thiếu gia Bạch gia có vẻ nhàm chán, vừa về Bạch gia đã bày trò.