Edit: Sabj
Ngày thứ hai, Diệp Hoa Ngâm mới gặp được người cha bận rộn nhiều chuyện quan trọng kia của hắn.
Lúc Diệp Hoa Ngâm thấy Bạch Hoàng Chúc, Bạch Hoàng Chúc đang từ trong lều đi ra, một thân bạch y, thoạt nhìn hơi cô đơn, hắn cúi đầu dường như đang suy nghĩ, Diệp Hoa Ngâm phải gọi hai tiếng hắn mới ngẩng đầu lên.
“Cha, người đang làm gì thế? ‘” Diệp Hoa Ngâm nhanh chóng đi tới trước mặt Bạch Hoàng Chúc.
Bạch Hoàng Chúc thấy đứa trẻ trước mặt thì mới giật mình nói khẽ: “Tiểu ruồi bọ.”
“Người còn nhớ con tên là tiểu ruồi bọ ư?.” Diệp Hoa Ngâm liếc trắng mắt, trong ánh mắt muốn có bao nhiêu khinh thường thì có bấy nhiêu khinh thường. Tâm trạng của Bạch Hoàng Chúc vốn không yên, lúc này nhìn thấy ánh mắt của Diệp Hoa Ngâm thì cũng không hiểu đầu đuôi gì, chỉ đành chớp mắt hỏi: “Tiểu ruồi bọ con làm sao vậy?”
Diệp Hoa Ngâm cảm giác cha mình là người ngốc nhất thiên hạ, hắn đỡ trán: “Cha, người không biết đứa trẻ xa nhà một thời gian dài thì rất cần một vòng ôm ấm áp của phụ thân sao?”
“Hửm? Con muốn ta ôm con?” Đôi mắt của Bạch Hoàng Chúc mở to.
Diệp Hoa Ngâm đỏ mặt, giậm chân lui về phía sau hai bước nói: “Ai ai muốn cha ôm chứ? Con đã là người lớn.” lời nói của hắn đến đây thì im bặt, bởi vì lúc đó Bạch Hoàng Chúc đã cúi người xuống bế cả người hắn lên, hai tay ôm chặt lấy lưng hắn.
Diệp Hoa Ngâm vốn định nói hắn đã là người lớn, đã là chưởng môn của Khuynh Vân Môn, nhưng sau đó một câu hắn cũng không nói nên lời. Giọng của Bạch Hoàng Chúc kề sát tai hắn: “Tiểu ruồi bọ đã trưởng thành rồi, biến thành đại ruồi bọ ”
” … ” nghe được câu này, nước mắt trong hốc mắt của Diệp Hoa Ngâm lập tức thu về.
Hắn chỉ muốn nói, cha, không phải người và mẹ đã thảo luận từ trước đấy chứ?
Hoàn toàn không nhìn ra suy nghĩ của Diệp Hoa Ngâm, Bạch Hoàng Chúc chỉ nói: “Tiểu ruồi bọ, con gặp mẹ rồi đúng không?” Thật may, hắn không sửa miệng gọi Diệp Hoa Ngâm là đại ruồi bọ.
Diệp Hoa Ngâm ở trong lòng hắn gật đầu: “Gặp rồi, mẹ nói …”
“Nói gì?” Bạch Hoàng Chúc lập tức hỏi.
“Nói mấy ngày nữa sẽ không để ý đến cha.” Diệp Hoa Ngâm nói ra những lời này.
Vốn tưởng rằng Bạch Hoàng Chúc nghe được hắn nói như vậy, nhất định sẽ vô cùng lo lắng, sau đó nhờ hắn giúp nghĩ cách làm Minh Sơ vui vẻ, nhưng không, Bạch Hoàng Chúc chỉ nhàn nhạt lên tiếng: “Như vậy cũng tốt.” Sau đó hắn để Diệp Hoa Ngâm xuống, khẽ cười: “Tiểu ruồi bọ, mấy ngày nay con phải chăm sóc mẹ cho tốt, cha còn một số việc phải làm…”
“Cha rất khác thường.” Diệp Hoa Ngâm lên tiếng ngắt lời hắn.
Bạch Hoàng Chúc nháy mắt nói: “Con nói gì cơ?”
“Con nói là không phải cha có việc gạt chúng con chứ?” Diệp Hoa Ngâm chăm chú nhìn vào mắt Bạch Hoàng Chúc.
Bạch Hoàng Chúc thở ra một hơi, vỗ vỗ lưng Diệp Hoa Ngâm: “Tiểu ruồi bọ con nghĩ nhiều rồi, thật đó.”
Diệp Hoa Ngâm vẫn nghi ngờ, nhưng biết có hỏi Bạch Hoàng Chúc cũng không thu được gì nên từ bỏ. Hai người đi lên trước, đến trước một lều khác Bạch Hoàng Chúc mới dừng lại nói: “Tiểu ruồi bọ, con vào đi, Minh Sơ tạm thời… ở… trong căn lều này.”
“Cha không vào sao?” Diệp Hoa Ngâm nhìn Bạch Hoàng Chúc.
Vẻ mặt Bạch Hoàng Chúc quả thật có hơi khẩn trương, có lẽ sợ Minh Sơ sẽ tức giận. Diệp Hoa Ngâm đoán cả đời này trước mặt Minh Sơ có lẽ Bạch Hoàng Chúc cũng không vùng lên được, hắn than nhẹ một tiếng nói: “Được rồi, một mình con vào, cha cẩn thận ngày nào đó mẹ tức giận sẽ đến đá cái lều của cha đó.”
“Ta sẽ cẩn thận.” Diệp Hoa Ngâm nói rất nghiêm túc, Bạch Hoàng Chúc trả lời cũng rất nghiêm túc. Bởi vì họ đều có niềm tin chắc chắn vào một chuyện, đó là nếu Minh Sơ tức giận thì chuyện như thế này nhất định có thể làm.
Ngay tại lúc Diệp Hoa Ngâm đi vào lều, Bạch Hoàng Chúc xoay người chuẩn bị bước đi, cái mành đột nhiên bị vén lên.
Minh Sơ đứng ở đó, ánh mắt lạnh lùng nhìn Bạch Hoàng Chúc chằm chằm. Ánh măt đó… Ý vị sâu xa biết chừng nào.
Bạch Hoàng Chúc sững sờ, chỉ biết nói một câu: “Ách Minh Sơ, đã lâu không gặp.” Ngay giây phút thốt ra bốn chữ “Đã lâu không gặp”, Bạch Hoàng Chúc mới ý thức được mình đã khẩn trương đến mức nói nhầm, vì vậy hắn nhanh chóng sửa miệng: “Lại gặp nhau rồi.”
Vì thế bốn chữ này thành công đốt lên lửa giận của Minh Sơ.bg-ssp-{height:px}
“Lại gặp nhau rồi? Bạch đại thiếu gia chàng không muốn gặp ta đến mức nào?” Minh Sơ nhướn mi hỏi.
Bạch Hoàng Chúc thống khổ đến cực điểm nhìn Diệp Hoa Ngâm bên cạnh, đôi mắt trong suốt cầu cứu. Diệp Hoa Ngâm rất rối rắm, Bạch Hoàng Chúc sao lại muốn tìm sự giúp đỡ từ hắn cơ chứ. Hắn khẽ đáp trả Bạch Hoàng Chúc một câu: “Đừng nhìn con, khi mẹ tức giận con cũng hết cách.”
Vì thế Bạch Hoàng Chúc lại quay đầu nhìn Minh Sơ, sắc mặt Minh Sơ vẫn không hề tốt chút nào. Vì vậy Bạch Hoàng Chúc đành nói khẽ: “Minh Sơ nàng… Vẫn đang tức giận sao?”
Minh Sơ làm sao có thể thừa nhận mình đang dỗi, nàng khoanh tay trước ngực, dựa vào chỗ cửa ra vào của cái lều rồi cười lạnh: “Ai nói ta tức giận?”
“Cách nói chuyện như vậy thì chắc chắn là đang tức giận.” Diệp Hoa Ngâm thì thầm.
Bạch Hoàng Chúc nói tiếp: “Ta chỉ lo lắng nếu tới muộn thì chỗ Tố Thất sẽ xảy ra chuyện mà thôi.”
“Cho nên không cần báo cho ta một tiếng mà tự mình chạy tới đây?” Minh Sơ từ từ bước lên, thu lại nụ cười: “Nương tử nhà chàng rốt cuộc là thiên kim đại tiểu thư hay là công chúa quận chúa nhà ai được nuông chiều từ bé nên không theo kịp tốc độ của chàng? Chỉ làm liên lụy chàng đến mức chàng phải bỏ ta lại?”
Khí thế bức người, khí thế của Minh Sơ tuyệt đối chỉ có thể dùng từ này để hình dung.
Thấy nàng sau khi hét một câu này thì hơi thở cũng không gấp gáp hơn chút nào, Bạch Hoàng Chúc và Diệp Hoa Ngâm đồng thời bước lùi ra phía sau. Sau đó Diệp Hoa Ngâm mới sửng sốt, sao hắn phải lùi chứ? Người nên lùi rõ ràng chỉ có một mình Bạch Hoàng Chúc thôi chứ… Chẳng lẽ bị Minh Sơ dạy dỗ quá lâu sao?
Diệp Hoa Ngâm âm thầm lau mồ hôi, thấy Minh Sơ đi tới trước mặt Bạch Hoàng Chúc rồi hỏi: “Chàng nói xem?”
Bạch Hoàng Chúc mở to hai mắt nhìn Minh Sơ, dáng vẻ vô tội, muốn có bao nhiêu đáng thương thì có bấy nhiêu đáng thương, nhưng mà lọt vào mắt Minh Sơ, căn bản một, chút, tác, dụng, cũng, không, có. Chiêu này Bạch Hoàng Chúc đã dùng quá nhiều lần, mất tác dụng từ lâu rồi.
Ho nhẹ một tiếng, Bạch Hoàng Chúc nói: “Không phải như thế…”
Đồng thời vào lúc hắn mở miệng, ba người nghe thấy một tiếng gọi: “Tiểu Chúc.”
“Hả?” Lời nói của Bạch Hoàng Chúc được một nửa thì ngừng lại, ngước mắt nhìn về phía giọng nói, Tố Thất được người ta đẩy xe lăn đi tới. Ánh mắt của Bạch Hoàng Chúc khi nhìn thấy Tố Thất lập tức trở nên âm u, sau đó hắn gật đầu: “Tố Thất.”
“Tố Thất công tử.”
“Minh chủ.”
Minh Sơ và Diệp Hoa Ngâm cũng gật đầu chào hỏi.
Tố Thất quét mắt một vòng nhìn ba người, đáp lại một tiếng rồi tầm mắt dừng lại trên người Minh Sơ, hắn nói: “Bạch phu nhân, ta mượn tướng công của ngươi một lát được không?”
Minh Sơ không trả lời, lạnh lùng lại giống như giận dỗi liếc nhìn Bạch Hoàng Chúc rồi xoay người đi vào trong lều, động tác buông mành rất mạnh, toàn bộ cái lều nhìn như lung lay sắp đổ. Diệp Hoa Ngâm thấy Minh Sơ đi vào, lại nhìn Tố Thất và Bạch Hoàng Chúc, sau đó nói: “Con đi vào với mẹ.” Dứt lời, cũng không chờ hai người trả lời đã chui vào trong.
Phía ngoài lều chỉ còn lại Bạch Hoàng Chúc và Tố Thất, tầm mắt của Bạch Hoàng Chúc vẫn còn nhìn theo Minh Sơ, hắn nhìn chăm chú vào cái mành đã buông xuống, than nhẹ một tiếng mở miệng nói: “Có việc sao?”
“Mọi chuyện vẫn chưa chấm dứt.” Tố Thất nghiêm túc nhìn Bạch Hoàng Chúc nói: “Ngươi chọc giận nàng, vẫn chưa hòa thuận lại sao?”
“Trong khoảng thời gian này có lẽ bất hòa sẽ tốt hơn.” Bạch Hoàng Chúc than nhẹ một tiếng, nhanh chóng chuyển chủ đề: “Ngày hôm qua ngươi nói Hắc Y giáo phái ra rất nhiều cao thủ ngăn cản tiến công của các ngươi, trong đó có hai thiếu gia của Bạch gia hay không?”
Tố Thất không đáp, ý tứ hết sức rõ ràng.
Bạch Hoàng Chúc cô đơn mỉm cười: “Như vậy trận chiến ngày mai để ta đi.”
Tố Thất hiểu ý của Bạch Hoàng Chúc: “Đây là nguyên nhân ngươi không muốn làm lành với Minh Sơ sao? Sợ nàng lo lắng ngươi?”
“Có lẽ thế.” Bạch Hoàng Chúc lắc đầu.
“Vẫn chỉ là một tiểu tử ngây thơ.” Tố Thất thở dài, không biết nên nói hắn làm thế là tốt hay không tốt nữa.