Mạnh Kiếp Có Thiên Nhiên

chương 30: chương 30

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nghê Thiên Ngữ rời đi được mấy ngày, điều này khiến Hàn Tiệp bất ngờ, cô vẫn nghi ngờ về mục đích của Nghê Thiên Ngữ, đang tìm chứng cứ, thì đúng lúc này Nghê Thiên Ngữ từ chức. Hơn nữa Hàn Tiệp quan sát hai ngày nay, Nghê Thiên Ngữ không chỉ từ chúc, mà cũng tách ra hẳn với Mạnh Diên Châu, tất cả hành động như vậy khiến Hàn Tiệp không hiểu nổi, có lẽ ở góc độ cá nhân mà nói, cô cũng vui mừng. Nhưng cho dù Nghê Thiên Ngữ không có ở đây, thái độ của Mạnh Diên Châu đối với cô vẫn giống như trước, không có khác biệt gì, khiến cô có phần khổ sở.

Hàn Tiệp không muốn thái độ của Mạnh Diên Châu đối với mình lạnh nhạt như thế, mà Nghê Thiên Ngữ mới quan hệ với Mạnh Diên Châu không được bao lâu, tại sao cô ta có thể làm cho Mạnh Diên Châu đối với cô ta đặc biệt như vậy, thậm chí trong quá khứ mấy năm xưa mình cũng không được như vậy, chính vì thế mà khiến cô hâm mộ Nghê Thiên Ngữ, người phụ nữ kia làm được điều trước nay mình chưa làm được. Cô là người phụ nữ kiêu ngạo, mặc dù trong lòng rất để ý, nhưng thái độ của Mạnh Diên Châu, cô không tuyệt đối để ình chỉ sống trong tình yêu mà oán giận, cô hiểu rằng, một người phụ nữ đẹp nhất là khi họ sống tốt cho bản thân mình.

Hàn Tiệp có dùng chút thủ đoạn, lấy được hành trình sắp xếp công việc của Mạnh Diên Châu, hơn nữa cũng lợi dụng người để cùng tham gia tiệc rượu với Mạnh Diên Châu đi giao tiếp. Vốn không coi là tiệc rượu, đây chỉ là một buổi từ thiện, người làm chủ vì cảm kích mọi người đã đóng góp tiền nên mời mọi người tới chung một chỗ để mừng rượu. Bởi vì người đứng ra tổ chức là một doanh nhân lớn, cộng thêm đều làm từ thiện hàng năm ở đây, truyền thông cũng đưa tin rầm rộ, những năm gần đây vì các bữa tiệc từ thiện diễn ra không ít sự kiện, doanh nhân làm từ thiện như vậy nhưng cũng biết, bởi vì việc làm này công khai, vừa lấy được ấn tượng tốt trong con mắt công chúng, vừa hấp dẫn một nhóm lớn các công ty tham gia cùng. Xưa thay mặt Mạnh thị đều là Mạnh Vĩ Đình xuất hiện, nhưng năm nay thân thể Mạnh Vĩ Đình không tốt, liền để Mạnh Diên Châu xuất hiện.

Hàn Tiệp biết Mạnh Diên Châu nhất định sẽ xuất hiện ở những chỗ thế này, đây là cơ hội tốt nhất thể hiện mình trước mặt công chúng, khiến báo chí truyền thông cũng biết tới sự xuất hiện của anh, bây giờ Mạnh Diên Châu cần nhất là cơ hội như thế.

Lúc chuẩn bị đi, Mạnh Diên Châu nhìn thấy Hài Tiệp thì không vui vẻ lắm, Hàn Tiệp đại diện cho nhà họ Hàn xuất hiện, bất kể nói như thế nào cũng hợp lý. Thời gian gần đây, không ít người bên cạnh anh đã ám chỉ qua, nếu như có thể lấy được sự ủng hộ của nhà họ Hàn, anh tuyệt đối có thể nhẹ nhõm không ít. Hơn nữa Hàn Tiệp cúi người đợi tại Mạnh thị, rốt cuộc vì cái gì, trong lòng mọi người đều rõ. Mạnh Diên Châu nghe thế cũng chỉ ậm ừ, chỉ cười không nói, dần dà, những người đó không nói nữa.

Lúc này, Hàn Tiệp đi tới bên cạnh anh, “Tối nay em thiếu một người bạn hẹn, không ngại giúp một chút chứ?”

Ở công ty thì cô tiến lùi vừa phải, nói chuyện cũng hợp, làm việc thì tận tâm tận lực, bỏ qua quan hệ bọn họ đã từng có, Mạnh Diên Châu cũng ngượng mộ người phụ nữ như vậy, gật đầu một cái, “Vậy thì nói là trợ giúp lẫn nhau, anh cũng thiếu một người bạn hẹn.”

Thái độ cách xa của anh khiến cô thở dài, vốn trong lòng còn hy vọng, bây giờ trước thái độ này lại phá hỏng, cô quả nhiên không nên lưu luyến người đàn ông này nữa.

Mạnh Diên Châu tự mình đưa Hàn Tiệp cùng đi, Hàn Tiệp trang điểm phù hợp với mình, luôn biết như thế nào che giấu đi sự thiếu sót của mình, thể hiện sở trường. Hàn Tiệp nở nụ cười với Mạnh Diên Châu, lúc này mới lên xe, cô hi vọng chỉ cần lúc mình xuất hiện ở nơi đó, những người phụ nữ khác chỉ là làm nền, không phải là kiêu căng tự đại, chẳng qua chỉ là cô rất tự tin với bản thân mình. Mà Mạnh Diên Châu thật sự lại giống với một người bạn hẹn đơn thuần với cô, duy trì khoảng cách nhất định, không tiến tới một bước, cũng không cách xa qua, đã từng một thời gian rất dài, cô không thể làm gì với cái bộ dạng vô lại kia, nằm mơ cũng hi vọng anh trở thành như bây giờ, nhưng cô hối hận, khi đó anh không được hoàn hảo, nhưng lúc đó, anh chỉ thuộc về một mình cô.

Tiệc rượu vốn để những doanh nhân tìm người đầu tư, tính chất từ thiên giảm đi, nội dung mọi người trò chuyện cũng có dính đến việc hợp tác. Âm nhạc tại bữa tiệc cũng nhẹ nhàng, để ọi người thoải mái, người tổ chức bữa tiệc bí ẩn này cũng hao tốn không ít.

“Nhảy một điệu đi!”. Hàn Tiệp đối với tình trạng không nói chuyện này không thích thú lắm.

Mạnh Diên Châu cũng không cự tuyệt, hôm nay anh xuất hiện khiến không ít người tò mò, hỏi thăm lai lịch của anh, mục đích hôm nay cũng đã đạt được rồi.

Âm nhạc nhẹ, giống như tiếng chuông vang, tâm hồn mệt mỏi cũng cảm thấy thư giãn, Hàn Tiệp từ nhỏ đã tập múa, dĩ nhiên là dễ như trở bàn tay.

Mấy ngày trước, thấy cô em họ mua được một quyển sách ngôn tình, Hàn Tiệp thấy tên “Đừng coi trọng tình yêu”, thế nhưng đọc lại cảm giác như bị đâm vào tim đen của mình, cô lật đi lật lại, đọc đến đoạn bạn gái trước của nam chính và nam chính bị kẹt trong tháng máy, khi bọn họ được giải cứu thì cô ấy hỏi nam chính, “Nếu như lần trước em không nói chia tay, chúng ta có thể đi tới cuối cùng sao?”. Nam chính trong quyển đó trả lời, bạn gái trước nghe được, nhưng lại không trực tiếp viết ra. Vì không biết là gì, Hàn Tiệp rất muốn biết rốt cuộc người đàn ông kia trả lời gì, đọc cuốn tiểu thuyết này mấy lần, cuối cùng chỉ khóc, cô cảm thấy mình đã đoán ra đáp án, chỉ là mình không tin vào đó.

Đang khiêu vũ, cô biết bây giờ tư thái mình rất hoàn mỹ, “Nếu như không có chuyện kia, chúng ta có thể đi tới cuối cùng sao?”

Hàn Tiệp đợi Mạnh Diên Châu trả lời, nhưng không có gì, âm thanh của anh cũng không có. Cô không khỏi ngẩng đầu lên, phát hiện tầm mắt của anh bị thứ khác hấp dẫn, mặc dù anh còn phối hợp điệu nhảy của cô, nhưng sự chú ý đã sớm bị mang đi. Cô nhìn qua, thấy Nghê Thiên Ngữ ở bên cùng khiêu vũ cùng Mục thiếu, Mục Phong nói nhỏ với Nghê Thiên Ngữ, Nghê Thiên Ngữ mỉm cười cúi đầu, tất cả tâm tình bất giác đập vào mắt.

Hàn Tiệp thở dài, có những đáp án không cần phải nói cũng đoán ra được.

Bản nhạc kết thúc, Mạnh Diên Châu dừng lại, “Anh có chút mệt, thôi nhé.”

Hàn Tiệp gật đầu một cái, nhìn anh đi tới bên kia, vô tư uống rượu, xem đi, phương thức anh che giấu tâm tình mình cũng khiến cô thấy xa lạ.

Nghê Thiên Ngữ bị Mục Phong quấn nhảy vài điệu rồi, cô làm nũng không muốn tiếp tục, nói người thấy mệt rồi, Mục Phong cười cô, muốn rèn luyện cô một phèn, bảo đảm về sau không thấy bủn rủn, Nghê Thiên Ngữ khẽ khiển trách anh, lấy cớ đi toilet mới thoát khỏi được. Váy dài Nghê Thiên Ngữ đong đưa, Mục Phong nhìn dáng người yểu điệu của cô không khỏi nuốt nước miếng.

Mặt của Nghê Thiên Ngữ đi qua thì bình tĩnh, nhưng những ngày qua tính tình của cô hay nóng nảy kinh người, cô phải khống chế tâm tình của mình, để tránh làm ra hành động gì quá khích. Dọc đường có người muốn trò chuyện với cô, cô cũng không thèm nhìn tới một cái, không có tâm tình. Cách xa khỏi tiệc rượu một chút, cô mới cầm lên một điếu thuốc, động tác đốt nhanh chóng, hút nhanh chóng. Trước kia bà ngoại không có hứng thú gì khác, hút thuốc được coi là một, nhưng bà ngoại nói hút thuốc vì có thể không gây nhức đầu, cô lại thấy vì nó giảm bớt được đau buồn.

Điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay, cô nhìn hết sức hài lòng.

Cho đến khi hút xong một điếu, cô mới bỏ lại tàn thuốc, vỗ vỗ tay chuẩn bị rời đi.

“Một điếu đã thỏa mãn rồi sao? Có muốn trở lại hút thêm không?”. Tự dưng có âm thanh của Mạnh Diên Châu ở bên tai cô, để cho cô không kịp phản ứng, tại sao anh lại ở chỗ này? Quan trọng nhất là cô không phát hiện anh ở đây, vậy anh từ lúc nào đã bắt đầu đứng ở phía sau mình?

Mạnh Diên Châu chủ động hút một diếu, thả khói bên miệng cô, “Nể mặt mũi tôi hút thêm chút.”

Nghê Thiên Ngữ trợn to hai mắt nhìn anh, Mạnh Diên Châu cũng không để ý thái độ không phối hợp của cô, thu hồi khói lại, bỏ vào trong miệng hít một hơi, sau đó anh dùng sức nhét khói vào trong miệng cô, không để ý cô phản kháng, để cho cô dính một chút.

Điếu thuốc cuối cùng rơi xuống đất, tàn thuốc vẫn sáng, Mạnh Diên Châu dùng giầy đạp đi, nhưng ánh mắt anh lại nhìn thẳng vào cô.

“Anh muốn làm cái gì?”. Nghê Thiên Ngữ đề phòng nhìn anh, cố cảm thấy anh có thể biến mình thành tàn thuốc dưới chân anh, hận không đưa cô đặt ở dưới chân đạp liên tục.

“Cô ở đây sợ sao?”. Mạnh Diên Châu vuốt mặt cô, “Cô không phải lúc này vừa cười sao? Hơn nữa cười vui vẻ như vậy.” Anh dùng tay kéo khóe miệng của cô, “Làm sao thấy tôi lại không cười được?”

“Anh buông tay ra.” Cô kéo tay anh, nhưng không được.

“Không.”

“Anh còn như vậy tôi gọi người đến.”

“Mời cô, tôi không có vấn đề.” Mạnh Diên Châu bình tĩnh nói lời lưu manh, còn nhún nhún lông mày với cô, bày tỏ sự khinh thường của anh.

Nghê Thiên Ngữ gắt gao nhìn anh chằm chằm, lúc sau mới hạ thấp giọng, “Anh rốt cuộc muốn làm cái gì? Lúc chúng ta tách ra, đừng nói là anh hối hận. Mạnh Diên Châu anh có tiến bộ hơn một chút…..”

Bờ môi anh áp bên tai cô, “Đúng là hiểu rõ tôi, tôi thực sự hối hận.”

Nghê Thiên Ngữ đứng ngẩn người, mấy giây sau mới phục hồi tinh thần lại. Mạnh Diên Châu lại đặt tay trước ngực cô, tựa như lúc bọn họ ở chung một chỗ, không ngừng xoa nắn, cô nhìn anh, rốt cuộc anh coi cô là cái gì, ở nơi này, việc này……

Cô tức giận khiến người cũng run lên, Mạnh Diên Châu vẫn không ngừng tay, “Rất kích thích, có phải không? Nhìn cô phản ứng lớn như vậy…..”

Anh ôm cô ở trong lòng mình, tránh để cô kháng cự lại, đồng thời đẩy cô tới lan can, giam cả người cô lại. Anh vén váy cô lên, đưa tay vào trong nơi bí mật, giờ phút này bị anh làm cho lộ ra ngoài……

“Cô không phải nói muốn lưu lại kỉ niệm cuối cùng sao? Bây giờ tôi tới lấy.” Anh mở miệng cười tà.

“Anh khốn khiếp.”

Ngón tay đưa vào trong chỗ hẹp, tựa hồ không tiếng động đáp trả cô, anh liền khốn kiếp cho cô nhìn. Cái gì mà phong độ đàn ông, cái gì mà tư thái tao nhã, hiện tại anh là lưu manh số một…. mấu chốt, anh không để ý bộ dạng mặt người dã thú trước mặt cô.

“Người nào có nhã hứng như vậy!”

Âm thanh vang lên sau lưng, Mạnh Diên Châu tự nhiên dừng lại động tác, anh nghe thấy tiếng bước chân liền dùng thân mình che kín Nghê Thiên Ngữ, huôm chi đây là mảnh đất bí ẩn, người khác không nên nhìn rõ mới đúng.

Nghê Thiên Ngữ cũng ở trong ngực anh giãy giụa ra ngoài.

Mục Phong liếc mắt nhìn Nghê Thiên Ngữ, tròng mắt tối đen, “Mạnh nhị thiếu thế này là không đúng rồi, cho dù muốn thỏa mãn dục vọng thì người phải yêu nhau mới được, thế thì bá vương ngạnh thượng cung được tính là gì?”

Nghê Thiên Ngữ nhìn Mạnh Diên Châu một chút, lại nhìn Mục Phong một chút, cũng không đáp lời.

“Mục thiếu can thiệp vào chuyện trông nom quá rộng.” Mạnh Diên Châu cũng không ột chút thể diện, âm trầm nhìn Mục Phong.

Tròng mắt Mục Phong tối lại, khóe miệng khẽ nhúc nhích, thật đã làm bậc thang cho, nhưng người ta không cảm kích, “Mạnh nhị thiếu đụng đến người phụ nữ của tôi, còn nói không có quan hệ với tôi, là kể chuyện cười sao?”

“Người phụ nữ của anh? Thật sao?”. Mạnh Diên Châu cười, sau đó nhìn Nghê Thiên Ngữ, “Vậy anh đã chạm qua cô ấy sao?”. Ngón tay của anh từ trên xuống dưới, “Mỗi chỗ trên người cô ấy tôi đã chạm qua, có cần tôi giảng giải qua mùi vị mất hồn này không?”

Trên tay Mục Phong gân xanh nhảy loạn, tạo thành quyền, một quyền hướng đánh Mạnh Diên Châu, Mạnh Diên Châu một tay tiếp, Mục Phong lập tức kinh ngạc vô cùng. Mạnh Diên Châu hừ một tiếng, anh nhớ mình trước kia, ở trường học nổi tiếng về chuyện đánh nhau, thủ hạ của anh đều là những học sinh bại dưới tay của anh trước kia……

Mạnh Diên Châu buông tay Mục Phong ra, “Mục thiếu nên về luyện thêm hai năm nữa rồi quay lại. Hơn nữa người phụ nữ tôi dùng qua, Mục thiếu cũng coi như bảo bối, chậc chậc.”

Sắc mặt Mục Phong xanh lại, anh tức thì sau lại cười, “Nếu là người phụ nữ anh không cần, vì sao lại tới trộm hương? Tôi thấy là phụ nữ anh cũng không giữ được. Cũng đúng thôi, người nào không biết Mạnh thị là Mạnh Vĩ Đình quản lý, trong mắt Mạnh Vĩ Đình thì anh cũng chỉ là tôm tép nhãi nhéo mà thôi, ông ta vui mừng cho anh miếng cơm ăn, mất hứng thì giết chết anh cũng giống như bà vợ tiểu tam kia….. thế nào, để cho anh làm người mấy ngày, anh đã cho rằng mình là thiếu gia của xã hội thương lưu, anh cũng muốn, tôi cho anh biết Mạnh Diên Châu, anh xách giày cho tôi cũng không xứng, dám tranh người phụ nữ với tôi, có tin tôi sẽ giết chết anh không?”

Mạnh Diên Châu vỗ tay, không để ý tới sự phẫn nộ của Mục Phong, “Tin, đương nhiên tin, chó điên rồi là có thể cắn người linh tinh, tôi rất tin, tôi còn rất sợ!”

Mắt thấy Mục Phong lại muốn động thủ, Nghê Thiên Ngữ lập tức bắt được tay của Mục Phong, “Đừng chấp nhất với anh ta…..” Thấy Mục Phong vẫn tức giận, liền làm nũng, “Em không muốn nhìn thấy anh ta, chúng ta đi, được không?”

Mục Phong nhìn Nghê Thiên Ngữ hồi lâu, ở trước mặt Mạnh Diên Châu hôn cô một cái, lúc này mới cảm thấy hòa, ôm Nghê Thiên Ngữ rời đi.

Mạnh Diên Châu nhìn thấy bóng dáng người đó, tay siết chặt thành quyền. Đôi mắt anh trầm thấp, trong con ngươi lại tóe lửa, làm cho người ta không nghi ngờ chút nào, một ngày nào đó lửa sẽ mãnh liệt bốc cháy lên……

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio