Ực ực!
Bạch Tuấn Sơn nuốt một ngụm nước miếng, cho tới bây giờ, người vẫn còn lâng lâng như đang trong mộng, hỏi:
“Lâm...!Lâm Thiệu Huy, là ba trăm triệu đô la thật
sao?”
"Ba trăm triệu đô la, đổi ra là khoảng tầm hai mươi bảy, hai mươi tám tỷ tiền An Nam."
Số tiền này còn nhiều hơn cả giá trị của toàn bộ nhà
họ Bạch cộng lại.
Vụ làm ăn lớn như thế, mà Lâm Thiệu Huy chỉ cần nói dăm ba câu là đã chốt được luôn ư?
Vãi chưởng...
Tất cả mọi người đều có một cảm giác như thể họ đang ở trong giấc mơ, một giấc mơ khó có thể tưởng tượng được.
Lâm Thiệu Huy điềm tĩnh nhẹ gật đầu.
Sau khi anh nhìn thấy bóng dáng của Robert qua video trên điện thoại khi nãy, anh đã dự đoán được rằng lão già kia kiểu gì cũng sẽ làm mọi cách để mua được bức tranh của anh.
Nếu là bình thường, Lâm Thiệu Huy chắc chắn sẽ từ chối, để cho lão già kia một tí hương thơm.
Đáng tiếc, hiện tại ở đây lại có quá nhiều người, nếu như anh làm như vậy, chẳng khác nào gián tiếp thừa nhận rằng mình chính là Blood!
Hít!
Giờ phút này, sau khi nhìn thấy Lâm Thiệu Huy gật đầu, xung quanh lập tức vang lên những tiếng hít khí mạnh.
Rất nhiều vị khách ở đây mặc dù được gọi là người trong giới thượng lưu, nhưng tài sản của tất cả bọn họ cộng lại, chỉ e là cũng chưa được ba trăm triệu đô la!
Thế mà bây giờ, Lâm Thiệu Huy chỉ mất có vài phút đã bán đi một bức tranh, mà giá trị của bức tranh ấy đáng giá hơn giá trị tài sản của tất cả mọi người cộng lại!
Đúng là không so sánh thì không đau thương, thật là tức chết mà!
"Thưa...!Thưa cậu Thiệu Huy!”
Đúng lúc này, Quản lý Thanh bước tới với tâm trạng vô cùng phức tạp.
Ông ta nhìn Lâm Thiệu Huy như thể anh là một con quái vật vậy, thái độ tràn đầy kính sợ.
Bởi vì ông ta dường như đã lờ mờ đoán ra được thân phận của Lâm Thiệu Huy, mà chính cái suy đoán ấy đã khiến cho ông ta sợ đến suýt tiểu ra quần.
Bich!
Trước ánh mắt chăm chú của mọi người, Chu Văn Thanh cúi người thật sâu với Lâm Thiệu Huy, sau đó cung kinh nói:
Cậu Thiệu Huy, lúc trước là Chu Văn Thanh tôi đây hiểu biết nông cạn, không nghe lời cậu nói, nên vô cùng hố thẹn, tôi võ cùng xin lỗi! Bắt đầu từ hôm nay trở đi, nếu cậu Thiệu Huy có bất kỳ yêu cầu nào, Chu Văn Thanh tôi nhất định không chối từ”
Nói xong, Chu Văn Thanh cúi người như chạm xuống đất.
Đây đủng là một củ sốc lớn!
Không ai có thể tưởng tượng được, Quản lý Thanh vốn luôn cực kỳ kiêu ngạo, vậy mà giờ đây lại thừa nhận lỗi sai trước mặt đồng đảo mọi người, đã thế lại còn cung kính củi đầu xin lỗi Lâm Thiệu Huy!bg-ssp-{height:px}
Nhưng người xin lỗi không chỉ có mỗi mình ông ta!
Cộp cộp cộp!
Giờ phút này, Lý Trung Huy mới kịp phản ứng lại, trên khuôn mặt tràn đầy ý cười, nhanh chóng tiến tới, nhiệt tinh nói:
Tổng giám đốc Sơn, cậu Thiệu Huy, vừa rồi tất cả cũng chỉ là một sự hiếu lầm mà thôi, là Lý Trung Huy tôi không đủ phóng khoáng, mong rằng hai vị đừng để bụng chuyện này!"
Lý Trung Huy nói thì nói như vậy, nhưng trong lòng ông ta đang không ngừng xót xa!
Phái biết rằng, bức tranh "Ông lão câu cá một mình" này, vốn là để tặng cho ông ta cơ mà.
Tự nhiên khi không lại để vuột mất ba trăm triệu đô la, lại còn bỏ lỡ một tác phẩm trân quý nhất trên đời.
Nhưng mà..
"Tổng giám đốc Sơn, không biết bức tranh này, ông có thể nhịn đau mà chuyển nhượng lại cho tôi được không? Chỉ cần ông đưa nó cho tôi, tôi cam đoan sẽ lập tức đưa hết các đường dây tiêu thụ của Tập đoàn Minh Long cho Tập đoàn Bạch Kỳ!”
Nói đến đây, Lý Trung Huy nhìn về phía bức tranh trong ngực Lâm Thiệu Huy, trong ánh mắt lộ rõ vẻ tham lam:
"Không chỉ có vậy, nếu như hai người còn có điều kiện gì thì có thể nói ra! Tôi sẽ đáp ứng tất cả!” Cái gì!
Đám người xung quanh đều sững sờ cả người.
Bọn họ không ngờ rằng, Lý Trung Huy lại có thể vô
liêm sỉ đến mức độ như vậy.
Mới trước đó không lâu, Bạch Tuấn Sơn mang bức tranh này làm lễ vật mừng thọ đến tặng, thể hiện ý tốt chúc mừng, nhưng ông ta lại từ chối, đã thế lại còn tuyên bố sẽ chặt đứt tất cả đường dây tiêu thụ của Tập đoàn Bạch Kỳ.
Mà bây giờ, khi biết được bức tranh này trị giá rất nhiều tiền, ông ta liền không kịp chờ đợi mà lật mặt, cái này thật đúng là mặt dày vô sỉ quá mức rồi.
"Phó chủ tịch Huy, ông...” Sắc mặt của Bạch Tuấn Sơn khó coi tới cực điểm.
Ông ta cũng ngờ tới, Lý Trung Huy lại có thể bỉ ổi đến như vậy.
"Sao?"
Lý Trung Huy nhướn lông mày, trong đôi mắt ông ta lóe lên sự uy hiếp: "Làm sao? Tổng giám đốc Sơn đây không nể mặt Lý Trung Huy tôi hay sao? Ông nên biết rằng, tất cả đường dây tiêu thụ của Tập đoàn Bạch Kỳ các ông đều nằm trong tay tôi.
Chỉ cần tôi nói một câu thôi, là đã có thể chặt đứt tất cả đường dây tiêu thụ của mấy người, thậm chí còn có thể khiến cho tám mươi phần trăm tập đoàn dưới trướng Long Giang đối địch với các người!"
"Như vậy, chẳng lẽ Tổng giám đốc Sơn không cân nhắc một chút tới sự sống chết của tập đoàn nhà ông hay sao?”.