Két!
Lúc Lâm Thiệu Huy nhìn về phía chiếc xe BMW kia thì đúng lúc cửa của chiếc xe đó mở ra, sau đó có một nam một nữ bước xuống.
Nam khoảng hai mươi năm, hai mươi sáu tuổi nhưng trông béo phì, tóc ngắn, biểu cảm trên mặt gã đầy vẻ hung dữ.
Không chỉ có vậy, trên cánh tay gã có một vệt xăm màu xanh là hình một con chó sói.
Sau khi người đàn ông này vừa xuống xe, anh ta tức giận vô cùng và đi về chỗ đám người Lâm Thiệu Huy mắng: "Mẹ nó! Chúng mày ở chỗ nghèo đói nào đến đây lại tính ăn vạ tao à! Ban nãy tại sao tao không đâm chết một đám nghèo kiết xác như bọn mày chứ?”
Cái gì!
Lời nói vừa rồi của tên mập vô tình khiến cho những người xung quanh đang đi đường phải xôn xao một trận.
Bọn họ không ngờ rằng cái tên mập mạp phóng nhanh suýt chút nữa đụng chết người lại có thể nói ra những lời phách lối như vậy, gã nói người khác đang ăn vạ gã, gã thật sự ngang ngược quá mức.
Nhưng không chờ Lâm Thiệu Huy lên tiếng thì anh nghe thấy giọng nói đầy ngạc nhiên của cô gái đứng bên cạnh gã: "G? Lâm Thiệu Huy, tại sao lại là anh?"
Hả?
Nghe thấy cái giọng này, Lâm Thiệu Huy bỗng cảm thấy hết sức quen tai nên ngay lập tức anh đảo mắt sang nhìn, biểu cảm trên gương mặt của anh càng u ám hơn.
Người đàn bà trang điểm diễm lệ trông có mấy phần xinh đẹp này là người mà Lâm Thiệu Huy cảm thấy không hề xa lạ.
Bởi vì cô ta là bạn học kiêm bạn thân của Bạch Tổ Y, Ôn Nhã Như!
Cho đến giờ phút này, dường như Ôn Nhã Như trông thấy Thẩm Ngọc Trân đang ở trên mặt đất, cô ta chạy nhanh tới và nói: "DÌ, sao dì cũng ở đây thế? Cháu không ngờ lại là mọi người đấy!"
Nói xong, Ôn Nhã Như vừa tiến đến đỡ Thẩm Ngọc Trân dậy, vừa bất mãn than phiền: "Con nói dì, Lâm Thiệu Huy! Hai người bị làm sao vậy? Nếu không phải ban nãy bạn trai con đánh lái và phanh xe kịp thời thì e là hai người đã sớm mất mạng rồi! Thật là chạy qua đường như vậy, cũng chẳng để ý gì, nếu như hai người xảy ra chuyện gì thì làm sao con có thể giải thích được với Bạch Tố Y đây!" Những lời này của Ôn Nhã Như khiến cho biểu cảm trên gương mặt của Thẩm Ngọc Trân và mọi người xung quanh càng khó coi thêm.
Phanh xe kịp thời ư?
Đánh lái nữa!
Bọn họ không thể tưởng tượng được, sao Ôn Nhã Như này vẫn có mặt mũi để nói ra những lời như thế chứ! Dù sao nếu như vừa rồi không có Lâm Thiệu Huy liều mạng lao ra cứu thì Thẩm Ngọc Trân và đứa bé ăn mày kia e đã chết sớm dưới bánh xe rồi.bg-ssp-{height:px}
Nhưng cảm thấy vẫn không dừng, tên mập bên cạnh thấy Ôn Nhã Như có quen biết Lâm Thiệu Huy và Thẩm Ngọc Trân, gã lập tức cũng đi lên và bất mãn hỏi: "Ôn Nhã Như, sao thế? Em quen mấy đứa nghèo kiết xác này hả?"
Nghèo kiết xác!
Lời nói của tên mập kia thật sự quá kiêu căng phách lối.
Giống như ở trong mắt gã, đường phố này và những con người ở chỗ này đều là kẻ nghèo kiết xác vậy.
Còn Ôn Nhã Như giống như cảm thấy lời nói của tên mập này không có vấn đề gì, trái lại còn nói thêm: "Cục cưng à, em giới thiệu cho anh một chút, đây là mẹ của Bạch Tổ Y, bạn thân của em, dì Trân!"
Nói xong, cô ta vừa chỉ tay vào Lâm Thiệu Huy, mặt tỏ ra đầy khinh bỉ và nói: "Về anh ta, đây là người mà em thường xuyên nhắc đến với anh, chồng của Bạch Tố Y, Lâm Thiệu Huy!"
Lâm Thiệu Huy sao?
Tên mập mạp hơi sửng sốt rồi sau đó gã quan sát Lâm Thiệu Huy từ trên xuống dưới một cái, đột nhiên gã cười đầy khinh bỉ: "Ha ha ha, anh nhớ ra rồi, em đã từng nói với anh tên Lâm Thiệu Huy này là một thằng chồng ăn bám váy vợ, một thằng vô dụng! Hôm nay vừa thấy, quả thật không sai!"
Ầm ầm...
Những lời nói của Ôn như ngọc và gã mập này khiến cho Thẩm Ngọc Trân, đứa bé ăn mày và những người xung quanh tức giận đến cực điểm.
Bọn họ không thể nào tưởng tượng nổi rốt cuộc mặt của đôi nam nữ này phải dày và vô sỉ đến bao nhiêu chứ.
Vừa rồi hai người đó suýt chút nữa đã đụng xe chết người, bây giờ lại còn dám cười nhạo mấy người kia.
Nhưng Ôn Nhã Như vẫn không dừng lại, cô ta nhìn Lâm Thiệu Huy rồi lại nhìn lướt qua đứa bé ăn mày ở bên cạnh, bây giờ khuôn mặt cô ta tràn đầy vẻ chán ghét và nói: “Tôi nói này Lâm Thiệu Huy, vợ anh là Bạch Tổ Y, nói thế nào thì cô ấy cũng là tổng giám đốc của tập đoàn Bạch Kỳ! Anh là chồng của cô ấy, xem như anh không chịu thua kém cô ấy đi nhưng tại sao anh lại đi chơi với một con ăn mày thế kia! Không lẽ anh không sợ sẽ bị mất mặt sao? À, đúng rồi! Anh là thằng vô dụng, con bé đó là ăn mày, hai người đi chung một chỗ cũng rất thích hợp đấy!”
Nói xong, Ôn Nhã Như và tên mập đồng thời cười thật to.
Trong tiếng cười của hai người đó có sự châm chọc, nhục mạ và ngông cuồng vô cùng..