"Không sai! Thương Lang mặt sắt là anh trai ruột của tao!"
Tên mập bây giờ bắt đầu cảm thấy đắc ý.
Hắn ta nở một nụ cười nghiền ngẫm nói ra với Lâm Thiệu Huy:
“Như thế nào?"
"Thắng nhãi này, có phải bây giờ mày đang sợ đúng không? Tao cho mày biết, nếu mày không muốn anh tao đối phó với mày.
Thì cũng được thôi, bây giờ chỉ cần mày quỳ xuống dập đầu mười cái cho tao, thì tao sẽ..."
Khuôn mặt của tên mập hiện ra thái độ vênh váo.
Ôn Nhã Như đứng bên cạnh cũng hiện ra một nụ cười vui vẻ, tràn đày sự mỉa mai.
Nhưng mà, khi bọn chúng vừa tỏ ra một nụ cười tự đắc và vui vẻ.
Thì bỗng nhiên tắt ngúm!
Chỉ thấy Lâm Thiệu Huy một câu cũng không nói, Anh dùng một tay cầm lấy đầu của tên mập, rồi hung hăng nhấn xuống một cái.
Cùng lúc đó, anh đột nhiên nâng đầu gối lên!
BỐP ~!!!
Đầu gối của Lâm Thiệu Huy và đầu của tên mập ngay lập tức tiếp xúc thân mật với nhau.
Một dòng máu đỏ tươi, ngay lập tức bắn ra từ đầu tên mập!
Cả cái đầu của tên béo ngay lập tức nở hoa.
Tên mập đau đớn, cả thân thể đều run lên.
Thế nhưng mà, ngay lúc tên mập muốn giãy dụa.
Hắn lại cảm thấy bàn tay của Lâm Thiệu Huy giống như một cái kẹp sắt.
Dù hắn ta có dãy dụa như thế nào, cũng khó có thể thoát ra được.
Tên mập chỉ có thể để mặc Lâm Thiệu Huy ấn đầu hắn ta xuống, rồi một lần lại một lần nữa đập xuống tiếp xúc với đầu gối của anh.
BỐP ~!
Cái thứ hai.
BỐP ~!
Cái thứ ba.
Lúc này, nụ cười trên khuôn mặt của Ôn Nhã Như đã hoàn toàn cứng lại.
Cô ta khó có thể tin vào điều mà mắt mình đang nhìn thấy.
Bọn họ đã nói ra cái tên Thương Lang mặt sắt rồi, mà cái thằng Lâm Thiệu Huy rác rưởi này còn có can đảm ra tay với em trai của Thương Lang mặt sắt.
Ra tay thật sự rất tàn nhẫn!
Tất cả mọi người đều chứng kiến, đầu của tên mập bị đập tới nỗi bê bết máu.
Rồi sau đó cả người tên mập lại trong trạng thái chết lặng, mà bị đấm đến nỗi choáng váng cả đầu óc.
Rồi lại từ trạng thái choáng váng cả đầu, mà triệt để ngất xỉu.
Thậm chí, cái đầu của hắn ta, dưới tác động của lực va đập kinh khủng kia.
Vậy mà phát ra từng tiếng ken két.
Giống như là sẽ bị đập nát đầu bất cứ lúc nào.
Những người xung quanh nghe được âm thanh này, cũng kinh hãi rùng cả mình.
Đến cuối cùng!bg-ssp-{height:px}
Lâm Thiệu Huy tiện tay ném đi thân thể như núi thịt của tên mập.
Hắn ta bị ném xuống đất giống như chó chết!
Phup ~!
Cơ thể nặng hai trăm cân giống như một đống thịt nhão của hắn ta.
Bị Lâm Thiệu Huy ném xuống đất, Làm cho bụi trên mặt đất bay lên tứ tung.
Yên tĩnh....
Giờ khắc này, tất cả các âm thanh xung quanh đều biến mất.
Bất luận là Ôn Nhã Như hay là những người qua đường, đều cảm thấy trái tim của mình đập lên những âm thanh kinh hoàng liên tục
Nhìn xem tên mập mạp máu chảy đầy người, đang nằm hôn mê trên mặt đất.
Lại ngó lại nhìn Lâm Thiệu Huy, một người có dáng người gầy gò.
Mặt mũi tràn đầy sự nhã nhặn.
Mọi người ai cũng nghĩ là mình đang mơ.
Cảm giác thật sự rất là không chân thực.
Thủ đoạn thật tàn nhẫn!
Tâm địa thật độc ác!
Mọi người phát hiện ra, vẻ mặt của Lâm Thiệu Huy từ đầu tới cuối đều rất bình tĩnh.
Trong vài phút anh đã giải quyết xong tên mập.
Việc này giống như là dẫm chết một con kiến.
"Thằng này sao mà lại độc ác dữ dội như vậy?” Ôn Nhã đã bối rối hoàn toàn!
Đây là lần đầu tiên cô ta thấy Lâm Thiệu Huy ra tay đánh người khác.
Lâm Thiệu Huy trước kia ở trong mắt cô ta, là một thắng rác rưởi bị đánh không biết đánh lại, bị chửi cũng không biết chửi lại.
Chỉ là một tên nhu nhược mà thôi.
Thế nhưng, cô ta nằm mơ cũng không nghĩ tới.
Thằng rác rưởi này lại hung hăng tàn nhẫn như vậy.
Như thể! Việc giết chết tên béo kia.
Anh ta chỉ cần nhấc tay thôi vậy.
Chuyện này còn chưa kết thúc!
Hai mắt của Lâm Thiệu Huy lập tức chuyển sang nhìn lên người của Ôn Nhã Như.
Ôn Nhã Như cảm thấy lạnh toát cả người.
Giống như là tất cả sức lực trên người đều bị hút sạch.
Cả người hầu như té ngã trên mặt đất.
Mà đúng lúc này!
Giọng nói lạnh lẽo của Lâm Thiệu Huy lại vang lên một lần nữa: "Mang tao đi Lang Quán, đi gặp Thương Lang
Mặt Sắt!".