Vào lúc này, bầu không khí trong Lang Quán đã trở nên đầy ngột ngạt.
Dù là những tay nắm đấm hãy các khán giả nếu cảm nhận được tim mình đang đập thình thịch không ngừng.
Họ vốn tưởng rằng Lâm Thiệu Huy là một con cừu nhỏ, nhưng ai mà ngờ được dưới lốt con cừu nhỏ này lại là một con sói đói chứ.
"Tí tách!"
"Tí tách!"
Khi nhìn thấy bộ dạng thê thảm của anh Tám, đám võ sĩ đấm bốc đều toát mồ hôi lạnh.
Có một số khán giả không dám nhìn vào cả gương mặt của Lâm Thiệu Huy.
Đột nhiên có một giọng nữ bén nhọn vang lên: "Anh Thương Lang, anh đừng bị thằng đó hù dọa! Anh ta chỉ đang phô trương thanh thế mà thôi!"
Lại là Ôn Nhã Như.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ta tràn đầy sự oán hận đối với Lâm Thiệu Huy, cô ta nói với Thương Lang Mặt Sắt và tất cả các tay đấm đây: "Tôi quen biết người này ba năm mà chưa bao giờ thấy anh ta đánh ai cả! Chỉ là một kẻ hèn nhát mà thôi! Tôi có thể khẳng định vừa rồi anh Tám bị thương chỉ do sự cố ngoài ý muốn mà thôi.
Chắc chắn là do anh ấy không cẩn thận, từ lúc bắt đầu đã sơ sẩy đánh gãy cánh tay của mình làm tên này có cơ hội! Mọi người đừng bị tên này lừa gạt!"
Nghe Ôn Nhã Như nói vậy, Thương Lang Mặt Sắt và những tay đấm bốc xung quanh đều sáng mắt.
Đúng vậy! Vừa rồi anh Tám đã đánh trúng đầu của Lâm Thiệu Huy, theo lý mà nói thì cho dù lúc đó thằng nhóc này húc đầu một cái thì cũng không thể nào làm gãy tay của anh Tám được.
Vì muốn đánh gãy tay một người mà chỉ dựa vào lực tác dụng ngược lại thì chẳng khác gì nằm mơ giữa ban ngày.
Hơn nữa, chắc chắn là Lâm Thiệu Huy đã nhân lúc anh Tám gãy tay mà mèo mù vớ được chuột chết thành công phản đòn lại được, chứ không thì sao anh Tám lại dễ dàng thua trong khi thực lực lại rất mạnh cơ chứ.
Nghĩ đến đây, dù là Thương Lang Mặt Sắt hay những tay đấm kia đều thở phào nhẹ nhõm.
"Anh Tư, anh Sáu, anh Bảy, anh Mười, các anh cùng xông lên đi!"bg-ssp-{height:px}
"Phù!" Nghe anh Tư, anh Sáu, anh Bảy, anh Mười được gọi tên, họ đều nhẹ nhàng thở ra.
Họ biết bốn người này đều xếp hạng trong mười tốp đầu của Lang Quán, ai cũng không hề thua kém anh Tám! Mà bây giờ, bốn người này lại đồng thời bao vây Lâm Thiệu Huy, đây nhất định sẽ là một trận đấu nghiêng về một phía!
Thương Lang Mặt Sắt vừa dứt lời thì bốn người kia lập tức nhảy lên võ đài với tốc độ nhanh như
chớp.
Bốn người đàn ông cao to vạm vỡ này đều ở trần, ai cũng thấy được cơ thể bọn họ cơ bắp cuồn cuộn, từng thớ thịt đều ẩn chứa sức bật mạnh mẽ, tạo cho người ấn tượng về một khí thế đầy hung hãn.
Bốn người kia lên đài rồi nhìn chằm chằm vào
Lâm Thiệu Huy, trong mắt họ có những cảm xúc khác
nhau, có nghiêm túc, có oán hận, có sát ý!
"Thiết trảo lang tứ!"
"Thiết trảo lang lục!"
"Thiết trảo lang thập!"
"Xin chỉ giáo!!"
Bốn tay võ sĩ nổi tiếng lần lượt báo tên của mình.
Chỉ cần nghe tên của bốn người thôi là đã biết mỗi người đều có chiêu thức chí mạng riêng của mình.
Một khi bốn người sở hữu bốn loại chiêu thức này kết hợp với nhau thì phía Lâm Thiệu Huy có thể xem không còn đường sống nào nữa.
Nét mặt của Thương Lang Mặt Sắt cũng vô cùng nghiêm túc, anh ta biết trừ mình ra thì không còn một ai trong Lang Quán có thể chống lại được sức chiến đấu vượt trội của tổ hợp bốn người này.
Mà giờ thì...
"Thằng khốn, mày chết chắc rồi!" Thương Lang Mặt Sắt nở nụ cười đầy sát khí..