Cái gì!
Một nhà nhà Bạch Tổ Y đều vô cùng kinh ngạc!
Bọn họ cũng không nghĩ tới, ông cụ nhà họ Bạch gấp gáp bắt cô trở về như vậy, lại là vì buộc cô ly hôn với Lâm Thiệu Huy!
Lập tức, sắc mắt của Bạch Tổ Y liền cực kỳ khó coi: “Ông nội, cháu sẽ không cùng với Lâm Thiệu Huy ly hôn!” “Cháu dám chống đối sao?"
Ông cụ nhà họ Bạch lập tức vỗ bàn đứng dậy, gương mặt tức giận: “Bạch Tổ Y, nghe kĩ đây, không phải ông đang trưng cầu ý kiến của cháu, mà là chính thức báo cho cháu!” "Nhà họ Bạch đây cần chính là chỗ dựa có thể trợ giúp nhà chúng ta lên như diều gặp gió, chứ không cần một đồ vô dụng chỉ có thể cản đường!” “Cháu và Lâm Thiệu Huy, không ly hôn thì không được!"
Nghe xong lời này, tất cả người nhà họ
Bạch đều cường lạnh, sau đó nhìn Lâm Thiệu
Huy bằng ánh mắt khinh thường!
Mà lúc này người một nhà Bạch Tổ Y, trên gương mặt đều là sự khó tin!
Bọn họ cũng không nghĩ tới, ông cụ nhà họ Bạch vậy mà lại vì tính toán riêng của bản thân, mà không tiếc hy sinh hạnh phúc của Bach To Y.
Đối với cái nhà này, trái tim bọn họ quả thực đã đóng băng lại rồi!
Chỉ là, không đợi Bạch Tổ Y từ chối, dì Vương kia lại cười lạnh mở miệng nói: "Muốn vào cửa lớn nhà họ Chu chúng tôi, cũng không có dễ dàng như vậy! Con dâu của nhà họ Chu chúng tôi, nhất định phải tam tòng tử đức, nhẫn nhục chịu đựng, về sau khi cô gả đến, tôi không hi vọng cô xuất hiện ở bên ngoài, cho nên tất cả những tài sản trên danh nghĩa của cô cũng giao cho Chu Uẩn đi, còn cô lui về phía sau giúp chồng dạy dỗ con cái là được rồi!”
Cái gì!
Lời nói của dì Vương, tràn ngập sự kiêu căng và sự khinh miệt, lảng phất như cô có thể gả cho Chu Uẩn, chính là phúc mà tám đời nhà Bạch Tổ Y đã tu luyện
Lời nói mặt dày vô liêm sỉ như thế này, trực tiếp khiến cho trong mắt của một nhà Bạch Tổ Y đều bốc lên lửa giận.
Lâm Thiệu Huy cười lạnh, hai con mắt lạnh lẽo của anh nhìn chằm chằm về phía dì Vương: “Nói như vậy, nếu như Bạch Tổ Y gả cho con trai của bà, thì không chỉ mất hết tài sản, mà còn phải làm trâu làm ngựa, chịu mệt nhọc?” "Đúng vậy!”bg-ssp-{height:px}
Trên gương mặt của Dì Vương vẫn vô cùng kiêu ngạo như vậy, bày ra dáng vẻ cao quý: "Con trai của tôi là thiếu tướng ba sao, thuộc về Quân đoàn Long Hổ, thân phận tôn quý, tương lai sẽ có tiền đồ sáng lạn! Mỗi ngày không biết có bao nhiêu con gái nhà sang quý đến đập vỡ cả cửa nhà tôi đâu, cầu xin được thông gia!"
Nói xong trên gương mặt của bà ta là vẻ đắc ý: “Nếu như không phải là bởi vì ông cụ nhà họ Bạch có chút quan hệ với tôi, ai sẽ coi trọng một chiếc giày rách đã gả cho người khác một lần rồi?"
Chiếc giày rách?
Ba chữ này, lập tức khiến cho trong mắt của Lâm Thiệu Huy phát ra sự lạnh lẽo như băng!
Không những vậy tên Chu Uẩn kia sau khi nghe xong lời của Lâm Thiệu Huy, trên mặt lập tức hiển hiện lên vẻ khinh bỉ: “Nơi này có chỗ cho anh nói chuyện sao? Cô ấy đi theo tôi, so với việc đi theo tên vô dụng như anh thì tốt hơn nhiều! "Chí ít, cô ấy cũng sẽ không bị người khác xem thường!”
Mẹ con hai người này, dường như đem cảm giác thượng đẳng viết lên mắt
Gặp phải sự vũ nhục liên tiếp ba lần như thế này, trực tiếp khiến cho một nhà Bạch Tổ Y tức giận đến mức toàn thân phát run.
Mà lúc này, Bạch Tổ Y muốn đi lên giận dữ mắng lại, lại bị Lâm Thiệu Huy cho ngăn lại.
Lâm Thiệu Huy bình tĩnh nhìn về phía đối phương, khóe miệng cong lên một nụ cười quỷ dị: “Anh nói, anh là thiếu tướng ba sao, và thuộc về Quân đoàn Long Hổ?” “Đúng thì sao?"
Chu Uẩn hừ lạnh một tiếng, xem thường nhìn về phía Lâm Thiệu Huy: “Độ cao đó của tôi, là chuyện mà tên vô dụng như anh, cả đời cũng không thể với tới!” “Giống như người phụ nữ ưu tú như cô Bạch Tổ Y, càng không nên gả cho một tên vô dụng không được tích sự gì như anh, đây quả thực là một loại khinh nhờn đối với cô ấy!” “Gả vào nhà họ Chu chúng tôi, là lựa chọn duy nhất của cô ấy!”
Lời nói của Chu Uẩn, cực kỳ kiêu ngạo! Dường như, nếu như Bạch Tổ Y không giải cho anh ta thì không được!
Làm cho Lâm Thiệu Huy giận quá thành cười.
Lâm Thiệu Huy lắc đầu, cười lạnh mở miệng: “Vậy nếu như tôi cho anh biết, từ hôm nay trở đi, anh sẽ bị đá ra khỏi Quân đoàn Long Hồ, giảng cấp một sao!” “Thì liệu anh còn có thể kiêu ngạo đến như vậy sao?"