Anh là một người đàn ông đẹp trai, tóc ngắn, cũng không quá đen, giờ phút này đèn trong xe sáng rực, nhìn từ bên cạnh còn có màu vàng nhạt, nhưng lại thêm chút xa hoa phương Tây.
Bên trên chóp mũi là vầng trán anh khí phi phàm, hàng lông mày rậm làm cho đôi mắt ưng càng thêm sắc bén, chiếc mũi tựa như một ngọn núi sừng sững đã được chạm khắc tỉ mỉ.
Môi...!Vốn dĩ nhợt nhạt mỏng manh, nhưng giờ phút này lại ứa ra hai giọt máu, tựa như tô son môi, nhưng lại đặc biệt xinh đẹp cá tính...
Máu chảy trên tay Tô Tiểu Manh, kéo lại ý thức của Tô Tiểu Manh.
Cô vội vàng đẩy Ân Thời Tu ra xa, mở ra khoảng cách quá gần giữa hai người.
"Ờm...!Cháu không cố ý, là chú đột nhiên tới gần thôi."
Ân Thời Tu không nói gì, chỉ thản nhiên nhìn cô.
Tô Tiểu Manh thấy máu mũi anh chảy liên tục, liền rút cho anh mấy tờ khăn giấy: "Chú, chú cầm máu trước đi."
Ân Thời Tu nhận lấy, tùy tiện lau mũi.
"Ừm...!chú có muốn đi bệnh viện không?"
Tô Tiểu Manh có chút thấp thỏm, vết thương chảy máu không phải chuyện tốt.
"Đóng cửa xe."
Ân Thời Tu lạnh lùng nói.
“Ồ!” Tô Tiểu Manh vội vàng đóng cửa xe lại.
Ân Thời Tu liếc nhìn cô một cái, tiếp tục nói: "Thắt dây an toàn."
“Ồ!” Tô Tiểu Manh vội vàng cầm lấy dây an toàn, thắt lại.
Ân Thời Tu dựa đầu vào ghế ngồi, lấy điện thoại di động bấm một dãy số, sau đó đưa cho Tô Tiểu Manh: "Nói với Ân Mộng buổi tối em sẽ nghỉ ngơi ở chỗ của tôi, sẽ không trở về."
"..." Tô Tiểu Manh do dự.
Ân Thời Tu chỉ vào mũi mình: "Đưa em trở lại trường học, tôi lại về nhà, trên đường lại xảy ra chuyện do mất máu quá nhiều, em có chịu trách nhiệm không?"
Tô Tiểu Manh vội vàng lắc đầu, gọi điện thoại cho Ân Mộng.
"Chú út, chú đã đón được Tiểu Manh chưa?"
"...!Mộng Mộng."
"Là Tiểu Manh à!"
"Ừm..." Tô Tiểu Manh vẫn là có chút do dự.
Ân Thời Tu không nói lời nào, chỉ đặt khăn giấy bị chảy máu cam vào thùng rác trước mặt cô với động tác chậm, để cô có thể nhìn thấy màu đỏ tươi trên khăn giấy.
"Ồ...!đường về trường bị kẹt xe, chú...!chú nói...!cho mình về chỗ chú ấy nghỉ ngơi..."
"Ồ! Tốt thôi, đúng lúc đường ống nước của trường bị đóng băng rồi, cậu về cũng không có nước dùng."
"..." Tô Tiểu Manh có chút không được tự nhiên liếc nhìn Ân Thời Tu, chỉ thấy Ân Thời Tu khẽ kéo khóe miệng lên.
Anh đang đắc ý cái quái gì vậy?
Ống nước vỡ, cô có thể không dùng cũng được mà! Một ngày không tắm cũng không chết được.
Sau khi ngắt cuộc gọi với Ân Mộng, Tô Tiểu Manh trả lại điện thoại cho Ân Thời Tu.
"Chú...!chú thấy khá hơn chưa?"
“Chỉ mong có thể lái xe về nhà an toàn.” Vẻ mặt "cũng không chắc" của Ân Thời Tu thực sự khiến Tô Tiểu Manh có khổ cũng không nói nên lời.
"Trông thì mạnh thế mà kết quả một quyền đã toang..."
Tô Tiểu Manh nhìn ra ngoài cửa sổ, không khỏi lẩm bẩm.
Ân Thời Tu nghe vậy, không tức giận, chỉ nhún vai: "Dù sao cũng là ông già mà, con người làm sao có thể không thích ứng với tuổi già chứ? Em còn trẻ, vậy thì không nên tranh cãi với một ông già như tôi đúng không?"
Anh cố ý nhấn mạnh chữ "già", chữ này lọt vào tai Tô Tiểu Manh hoàn toàn là đang châm chọc!!!
Dù là trở về căn hộ của Ân Thời Tu thì vẫn lái xe khoảng một giờ, khi xe dừng lại, Tô Tiểu Manh đã ngủ rồi.
Đầu nghiêng, nép vào chiếc khăn quàng cổ và mũ len của mình.
Ân Thời Tu cười thầm, cô gái nhỏ này, thực sự trông rất đáng yêu..