Ân Thời Tu cười khẽ: “Tiệc tối làm không tệ, coi như khen thưởng, không phải quà gì quý giá, con gái mà, luôn hi vọng nhận được quà trong lễ Giáng Sinh."
"Được."
Tuy Nhâm Ý Hiên đồng ý, nhưng trong lòng vẫn nổi lên một suy nghĩ đáng sợ...
Ân Thời Tu đi rồi, Nhâm Ý Hiên nhìn hộp quà màu xanh lam rất lâu, sau đó đi đến cuối góc đường mở ra...
Anh ta nhìn con gấu bông Winnie The Pooh không có gì đặc biệt nằm bên trong, nhướng lông mày, nở nụ cười có chút tự giễu.
Nhâm Ý Hiên ơi là Nhâm Ý Hiên, có phải mày đã nhạy cảm quá rồi không? Làm sao có thể là Ân Thời Tu chứ?
Anh ta khép hộp quà lại, nhờ người khác giao cho Ân Mộng sau tiệc tối.
Ròng rã liên tục một tiếng đồng hồ, cuối cùng đêm tiệc Giáng Sinh cũng hạ màn, đến lúc này vẫn không có chỗ ngồi đủ để chứng minh tiệc tối thành công cỡ nào.
Tô Tiểu Manh đứng ở sau sân khấu, nhìn một đám người của câu lạc bộ ướt đẫm mồ hôi đi ra, cười không khép miệng được.
"Trường câu lạc bộ, đi liên hoan không?"
"Các cậu đi đi, chị còn có chút việc."
"Còn có việc? Ồ....Chẳng lẽ chị đi hẹn hò? Đàn chị à, chị không đi là không nể mặt bọn em rồi! Chị không thể bỏ mặc bọn em như vậy..."
"Các cậu cứ chơi của các cậu đi, chị sẽ chi trả kinh phí cho mọi người.
Coi như thưởng cho biểu hiện đêm nay của mọi người!"
"Dô...!Chốt kèo! Trưởng câu lạc bộ, bọn em đi đây! Ha ha..."
"..." Sắc mặt Tô Tiểu Manh lập tức thay đổi.
Cô trầm tư nhìn bọn họ, lẩm bẩm một câu: “Đúng là mấy đứa nhóc vô lại, lòng lang dạ soi mà..."
Ân Mộng cầm theo hai hộp quà tiến vào, đưa cho Tô Tiểu Manh một hộp: “Ừm...!quà Giáng Sinh."
Tô Tiểu Manh sửng sốt một hồi, thật ra chính Ân Mộng cũng rất kinh ngạc, không biết là do mình quá nhạy cảm hay thế nào, so với quà chú út tặng mình, cô ấy càng để ý quà mà chú út tặng Tô Tiểu Manh hơn...
"Cậu tặng tớ à?"
"Hừm...!là chú út."
Tô Tiểu Manh đang bừng bừng hứng thú chuẩn bị mở quà, nghe cô bạn nói vậy, động tác lập tức trở nên cứng đờ...
"Cậu cầm đi, chú út cũng là có ý tốt, xem thử xem là cái gì!"
Tô Tiểu Manh nhếch môi, trong lòng có hơi không muốn, nhưng lại loáng thoáng ôm chút chờ mong...
Nhưng sau khi mở hộp thấy bên trong là một chú gấu Winnie The Pooh kích cỡ tầm cm, Tô Tiểu Manh liền thấy quẫn bách, cô cầm lấy gấu bông lên xem xét trái phải, thật sự không tìm ra chỗ nào đặc biệt...
Ngay sau đó Ân Mộng cũng mở hộp quà của mình, Tô Tiểu Manh thò đầu đến, trong mắt tràn ngập tò mò!
"Wow!"
"Wow..."
Đầy một hộp đều là đồ dưỡng da, đồ trang điểm, sáng lấp lánh, suýt chọc mù mắt bọn họ, tất cả đều là sản phẩm mang thương hiệu Anh, một lọ nho nhỏ cũng phải có giá hơn cả nghìn tệ.
Ân Mộng vui vẻ hơn nhiều, cũng thoáng yên tâm hơn, cô ấy ôm chầm lấy vai Tô Tiểu Manh: “Chia cho cậu một nửa đó!"
Tô Tiểu Manh nhét con gấu Winnie the Pooh vào lòng cô ấy, vẻ mặt tủi thân, nói: “Chúng ta có thể đổi không?".
||||| Truyện đề cử: Tổng Tài Chỉ Yêu Mỗi Vợ |||||
"Ha ha!"
Ân Mộng cười to thành tiếng, Tô Tiểu Manh cũng bật cười theo...
Cười thì cười, trong lòng cô vẫn có chút mất mát, tuy Ân Mộng là cháu ruột của anh, mà cô cùng lắm cũng chỉ là bạn cùng phòng của cháu gái anh, khoảng cách quan hệ không thể nào so sánh được, nhưng cũng không cần chênh lệch quá như vậy được không?
Cho dù chênh lệch lớn như vậy, cũng không cần đưa cùng lúc chứ!
Huống hồ...!trước đó anh còn luôn miệng nói thích cô! Hừ...!thích cô mà chỉ tặng cô một con gấu tồi như vậy?
Thật coi cô là đứa trẻ mười sáu tuổi sao...
Tô Tiểu Manh nhìn chằm chằm con gấu Winnie the Pooh rất lâu, kéo cái tay nhỏ của nó một cái, sau đó lại ném nó về trong hộp, duỗi thắt lưng: “Bất kể thế nào, tiệc tối nay cũng thành công rồi! Kết thúc một tâm sự!"
"Hiện tại có phải nên chuẩn bị để kết thúc tâm sự thứ hai không?"
"...!Ừ." Tô Tiểu Manh thở dài đáp lại.
"Có muốn tớ đi cùng cậu không?"
"Không cần, cậu đi tớ càng thêm khẩn trương." Tô Tiểu Manh đứng dậy, ôm hộp quà màu xanh, cùng Ân Mộng trở về ký túc xá..