Chương : Con và anh ta, đã không thể như ngày xưa
Đến bệnh viện là lúc trời đã khuya lắm rồi, buồn cười nhất chính là Hạ Xương Nguyên cùng Tạ Phương nằm cùng một bệnh viện, Tử Ca đã thay quần áo, mặc một chiếc áo sơ mi cùng áo khoác ngoài mỏng nhẹ, tóc dài dùng kẹp tóc buộc chặt lên, nhìn trẻ trung hơn rất nhiều
Tạ Phương đã ngủ, mấy ngày nay tình trạng sức khoẻ rất tốt, không nôn mửa, ngôn ngữ chưa được lưu loát nhưng có thể phân biệt được. Mấy ngày nay Trương mụ luôn luôn ở bên cạnh Tạ Phương. Tuổi đã cao như vậy, chuyện thức đêm là không dễ dàng, đuổi Trương mụ về nghỉ ngơi, Tử Ca an vị ở trước giường của Tạ Phương, ánh mắt nhìn chằm chằm vô thức rơi một giọt lệ
Tạ Phương chuyển tỉnh liền thấy Tử Ca ngồi ngẩn người trước giường bệnh, bà khẽ chạm vào tay cô, chỉ thấy Tử Ca đột nhiên hồi thần, vội vàng hỏi thăm "Sao vậy, có nơi nào không thoải mái sao?"
Tạ Phương lắc đầu một cái "Con ở đây làm gì?"
"Không có" Nhẹ nhàng trả lời "Mẹ, cổ phần ở Chung-Hạ chúng ta không cần nữa có được hay không? Dù có lấy được chúng ta cũng không thể kinh doanh, kể cả mẹ bây giờ cũng không thể kinh doanh được nữa. Con biết trước kia ba vì mục đích cá nhân nên lợi dụng mẹ, nhưng là...."
Nhưng là, cô thật không có biện pháp lại mất công uổng phí tiền bạc
"Tử Ca , mẹ làm khó con rồi"
"Mẹ, không phải người làm khó con, con chỉ đang suy nghĩ chúng ta thu thập một số tiền lớn để mua lại cổ phần Chung-Hạ cũng không đem lại ý nghĩa gì to lớn cả"
Tạ Phương nhìn Tử Ca nhẹ nhàng thở dài, bà giơ tay lên vuốt ve khuôn mặt của Tử Ca "Tử Ca, con còn yêu Chung Nham sao? Cậu bé kia không phải là nhà kinh doanh lớn nhưng cũng là một nhân tài, mẹ không nhìn lầm người"
"Người anh ta yêu là Minh Châu không phải là con, hai năm trước con đã biết điều đó. Cho nên sẽ không hy vọng xa vời cũng không có thể để cho mình rơi vào vòng xoáy lần nữa" Hai năm qua cô đã khổ sở để vượt qua bây giờ có thể nhìn nhận nó một cách chín chắn. Đây là lúc tốt nhất để chữa lành mọi vết thương, sẽ không để máu tươi tuôn ra một lần nữa
"Nhưng nhìn ánh mắt của nó không giống. Nó cùng Minh Châu ở chung một chỗ cũng không nhìn thấy nó vui vẻ. Tử Ca, nếu như con cùng Chung Nham có thể trăm năm lâu dài, hai người có thể cùng nhau kinh doanh. Mắt của mẹ nhìn rất rõ, đứa nhỏ này rất mạnh, ban đầu nó cùng Minh Châu ở chung một chỗ, mặc dù mẹ không biết vì sao lại như vậy, nhưng nhìn ra được cũng không phải do nó tự nguyện"
"Mẹ, giữa bọn con đã trở về con số không" Tử Ca nhẹ nhàng lắc đầu, tình cảm của cô không thể chịu bất kì vết thương nào nữa, bất kể vì nguyên nhân gì thì ban đầu chính Chung Nham đã bỏ cô mà đi
Không phải cô không mong đợi anh ta quay đầu nhìn lại cô, chẳng qua cô đã đợi quá lâu, cô đã quá kiên nhẫn, lòng cũng đã mệt chết rồi, mệt đến không còn cách nào để chờ đợi được nữa. Tình yêu không phải là vật phẩm để trao đổi
Tay Chung Nham đang định gõ cửa dừng lại, sắc mặt anh ta rất khó coi, bởi vì lời nói của cô nên không tiến vào
Trên mặt Tử Ca toát lên vẻ mệt mỏi khiến Tạ Phương chua xót, chẳng qua đột nhiên nghĩ đến Tử Ca ở chung một chỗ với người đàn ông kia, đối mặt với cậu ta, khuôn mặt Tử Ca không hề giấu đi bất kỳ cảm xúc nào, vui buồn giận hờn đều thể hiện ra ngoài
"Là bởi vì người đàn ông kia sao? Mộ Diễn? Tử Ca con nói thật cho mẹ biết, con đã thích cậu ta sao?"
"Không có" Sắc mặt Tử Ca đột nhiên tái nhợt, cô kích động đứng lên vội vàng phủ nhận
Tạ Phương chỉ nhìn cô, cũng không nói nữa. Hồi lâu, ý thức được mình đang kích động, Tử Ca chán nản ngồi xuống " Mẹ không phải vì anh ấy mà vì con và Chung Nham đã không thể quay trở về như ngày trước được nữa"
Cô xoa xoa mi mắt "Chúng ta không nói đến anh ta nữa được không? Cổ phần Chung-Hạ không lấy được nhưng con có cách khiến mẹ nửa đời sau không cần lo lắng"
"Tuổi mẹ cũng đã cao, chỉ là nhìn thấy Hạ Xương Nguyên đem hết tâm huyết từ trước đến nay của mẹ phân tán đến tay Lý Phân, mẹ không cam lòng mà thôi. Con xem nên làm gì thì làm đi"
Nhìn Tạ Phương một lần nữa chìm trong giấc ngủ say, để bác sĩ thay bình nước, Tử Ca đẩy cửa đi ra ngoài. Cửa vừa mở ra, cả người cô sửng sốt, Chung Nham dựa vào vách tường, sắc mặt âm trầm cực độ
Tử Ca không biết anh ta đứng ở chỗ này đã bao lâu, nghe được bao nhiêu chuyện cô cùng Tạ Phương nói với nhau
Tử Ca tự giễu một cái, cô không làm gì có lỗi, không cần cảm thấy ngượng ngùng "Anh tới đây làm gì?"
Anh ta không ở cùng Hạ Minh Châu mà lại xuất hiện trước cửa phòngTạ Phương, cô càng nhẹ nhõm hỏi, sắc mặt Chung Nham càng khó coi. Anh ta nắm chặt tay khiến gân xanh nổi lên thể hiện sự nhẫn nhịn sự tức giận trong lòng, Tử Ca đóng cửa phòng bệnh lại, không muốn để những chuyện này làm ảnh hưởng đến Tạ Phương
Cô mới vừa bước tới cửa liền bị Chung Nham kéo lại, anh ta đem cô kéo vào vách tường, trên mặt thể hiện vẻ tức giận điên cuồng "Tử Ca, đem đồ này trả cho tôi thì coi như giữa chúng ta không còn dây dưa sao?"
Thanh âm của anh ta thật thấp, cùng sự đè nén cơn giận dữ trong lòng, Tử Ca bị anh ta kìm chặt không thể động đậy, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn "Chung Nham, anh buông tôi ra, giữa tôi và anh không còn gì để nói. Anh là mưa còn tôi là nắng, chúng ta không thể gặp nhau cùng một lúc"
"Là bởi vì hắn ta sao?” Thân thể hai người gần sát nhau, Chung Nham chỉ cần cúi đầu cũng có thể nhìn thấy Tử Ca đang nép trong ngực mình, nhưng khi tầm mắt di chuyển xuống, anh ta phát hiện một vật lấp lánh phát ra ánh sáng vô cùng đẹp mắt đang đeo trên cổ cô, sắc mặt của anh ta điên cuồng, càng ngày càng lạnh, máu trong người sôi lên " Tử Ca, đem cái này trả cho tôi thì ra để tiếp nhận món quà của người khác"
"Anh...." Quả nhiên anh ta nghe thấy cuộc nói chuyện của cô và Tạ Phương, bị dòm ngó không vui khiến Tử Ca nhíu mày, thanh âm cũng lạnh đi vài phần " Chung Nham, bất kể vì ai cũng không liên quan đến anh. Coi như là vì Mộ Diễn, vậy thì sao?"
"Rời khỏi hắn ta đi. Tử Ca, hắn không đơn giản như em nghĩ " Chung Nham dùng sức nắm lấy bả vai Tử Ca khiến cô đau muốn khóc
Anh ta đột nhiên cúi đầu tìm môi Tử Ca, nụ hôn cuồng nhiệt đè xuống mang theo vẻ luống cuống cùng kinh hoàng. Chung Nham cảm thấy vô lực, không thể hình dung nổi cảm giác để cô chạy mất khổ sở như thế nào
Nụ hôn cuồng bạo khiến Tử Ca hít thở không thông, cô hoàn toàn không thể kháng cự lại, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống, thuận tiện chảy vào trong miệng, khổ sở đến nỗi khiến người khác nói không ra lời
Bỗng dưng buông cô ra, Chung Nham đứng lên, lệ trong mắt cô hung hăng đâm vào trong lòng anh ta. Ngón tay đặt lên đôi mắt của cô, sắc mặt u ám "Tử Ca, bị tôi hôn em cảm thấy chán ghét như vậy sao?"