//
Edit: Nhật Nhật
Nhá hàng cho các cô nè ????????????
...!
Nhiếp Xuyên không nhớ là bắt đầu từ khi nào, trước khi ngủ cậu sẽ phải cùng bạn cùng phòng kiêm đồng đội của mình Reese Reddington trò chuyện một chút về mấy chủ đề thiếu muối, có khi còn nhạt hơn cả nước ốc nữa.
Tuy là trong số tất cả thành viên của đội, bao gồm luôn cả huấn luyện viên Gordon và trợ lý huấn luyện viên, tất cả mọi người, ai cũng cảm thấy sự tồn tại của Nhiếp Xuyên chính là để kéo thấp điểm trung bình IQ của cả đội bóng.
Càng thảm hơn nữa chính là, người phụ trách chỉ số IQ của cả đội, lại càng làm vấn đề này trở nên nổi bật hơn bao giờ hết.
"Reese, trí nhớ của anh tốt thật đấy! Chỉ lật lật xem sách mấy tiếng thôi mà đã có thể thoải mái vượt qua kỳ thi! Nếu là tôi thì nhất định trượt chắc rồi! Khỏi phải tham gia thi đấu luôn!" Nhiếp Xuyên nằm ườn trên giường, bắt chân chữ ngũ, bàn nhân theo nhịp điệu nào đó, lắc lắc không ngừng.
Reese nằm trên một cái giường khác, yên tĩnh nhìn cái bóng hắt trên tường đang khẽ lay động của Nhiếp Xuyên, hờ hững mở miệng nói: "Đôi khi, tôi lại rất ghét trí nhớ của mình."
"Tại sao? Chẳng lẽ anh lại muốn mình chỉ có trí nhớ ba giây như tôi à?" Nhiếp Xuyên có chút căm tức.
Đồng đội Carlo thường xuyên cười nhạo Nhiếp Xuyên chỉ nhớ ăn không nhớ đánh, dung lượng não còn không bằng con cá vàng, ít ra trí nhớ của cá còn được đến bảy giây.
"Bởi vì trí nhớ quá tốt, tất cả mọi chuyện liên quan đến cậu ấy, tôi đều nhớ rõ rành rành.
Đường cong sống lưng của cậu ấy khi nhảy lên, phần eo lộ ra ngoài vạt áo, lúc cậu ấy ném rổ, cánh tay khẽ gập lại, biểu cảm trên mặt cùng bóng của hàng lông mi được mặt trời chiếu sáng, lúc cậu ấy chuyền bóng, phần eo khẽ xoay chuyển, góc độ trái bóng rổ bật lên xuyên qua giữa hai đùi, ánh mắt của cậu ấy khi liếc tìm đồng đội để chuyền bóng, những hình ảnh đó cứ lần lượt luôn phiên, phát đi phát lại trong đầu tôi.
So với bất cứ dấu ấn nào càng đáng sợ hơn."
Thanh âm của Reese lành lạnh, nhưng Nhiếp Xuyên biết khi anh ta bùng nổ sẽ kinh người như thế nào.
"Nghe thế...!Có vẻ hơi thảm..."
Chỉ là tại sao lại là "Cậu ấy", mà không phải là "Cô ấy"?
"Sau đó cậu ấy cứ vậy, không hề phát hiện ra tôi vẫn luôn nhìn theo mình."
Nhiếp Xuyên ngẩn tò te, ấu mài gót, bạn cùng phòng nam thần của mình thế mà lại yêu thầm người khác! Ối trời ơi! Hơn nữa nghe thế, hình như đối tượng thầm mến của anh ta cũng chơi bóng rổ thì phải?
Nhiếp Xuyên đột nhiên bật dậy, ngồi xếp bằng ở trên giường: "Này! Reese —— Người đó là thành viên trong đội bóng của chúng ta đúng không! Là Carlo à!"
"Ngủ."
"Hành vi này của anh chính là câu cá đấy có biết không! Tôi đã mắc câu rồi, vậy mà anh không chịu nói cho tôi biết người kia là ai là sao!"
"Ngủ, sáng mai phải dậy tập thể dục."
"Anh không nói đáp án, tôi sẽ trằn trọc suy nghĩ cả đêm! Như thế có muốn ngủ cũng không ngủ được!"
"Vậy cậu cứ nằm đó mà nghĩ.
Suy nghĩ nhiều có lợi cho sự phát triển trí tuệ của cậu đấy."
"Này! Làm gì có ai có thể thông minh lên trong có một đêm chứ!" Nhiếp Xuyên đơn giản phi thân sang giường của người này, không ngừng đẩy vai đối phương, "Cho nên anh mà không chịu nói, tôi sẽ mất ngủ cả đêm thật đấy."
"Cậu có ngủ hay không thì tùy.
Dù sao buổi tối không ngủ sẽ ảnh hưởng đến việc hấp thụ canxi.
Người không cao được là cậu, không phải tôi."
"..." Nhiếp Xuyên không về giường của mình ngủ mà chống cằm nhìn chằm chằm vào gáy Reese, nhìn sợi tóc màu nâu mềm mại của đối phương đang yên tĩnh rũ xuống, ngọn tóc vừa vặn chạm đến gối đầu, khiến cậu nhìn một hồi mà trong lòng cũng thấy ngứa ngáy theo.
"Tôi nói giỡn với cậu, cậu không nghe ra à."
Một lúc lâu sau, Reese thấy Nhiếp Xuyên hoàn toàn không có ý định quay về giường của mình, rốt cục mở miệng nói một câu.
"..."
Thật sự là chỉ giỡn với cậu thôi à? Chắc cũng chỉ có tên bộp chộp như cậu là bị lừa thôi...!Người cool ngầu như Reese Reddington làm sao có chuyện thầm mến người khác chứ...!
So với chuyện nói Nhiếp Xuyên sau này sẽ cao hơn m còn vô lý hơn.
Sau đó, Nhiếp Xuyên lại không nhịn được tiếp tục miên man suy nghĩ, cậu làm sao mà lại nhập bọn được với tên này nhỉ?
Rõ ràng người như Reese Reddington hẳn phải thuộc về một thế giới khác!
Hoặc là phải nói, tên này chả khác nào sao chổi đâm sầm vào thế giới của Nhiếp Xuyên, chấn động như vậy chắc chẳng có lần thứ hai trong đời, cho nên cậu mới vô thức mà dính lên?
Dính lên cái lông! Rõ ràng là cậu bị tên này ép buộc mà, ép cậu làm huấn luyện, ép cậu tham gia đội bóng rổ, ép suốt từ bấy đến giờ!
Cậu lại còn ngồi đây mà đắc ý được nữa chứ?
Quả nhiên là bị mắc hội chứng Stockholm [] giai đoạn cuối mà!
_____________________
[] Hội chứng Stockholm: hay quan hệ bắt cóc là thuật ngữ mô tả một loạt những trạng thái tâm lý, trong đó con tin lâu ngày chuyển từ cảm giác sợ hãi, căm ghét sang quý mến, đồng cảm, có thể tới mức bảo vệ và phát triển phẩm chất xấu của kẻ bắt cóc.
Tuy nhiên, những cảm xúc nói trên của "nạn nhân" hoàn toàn vô lý vì họ đang nhầm lẫn hành vi hành hạ với lòng tốt của kẻ bắt cóc, mặc cho những nguy hiểm mà họ đã phải trải qua.
Hệ thống quản lý dữ liệu bắt cóc của FBI ước tính ít nhất tám phần trăm nạn nhân có biểu hiện của hội chứng Stockholm.
Hội chứng Stockholm không những chỉ phát triển ở những nạn nhân bắt cóc mà còn có thể xuất hiện dưới bất cứ ai nằm trong dạng quan hệ "vô cùng thân thiết và gần gũi trong đó một người xúc phạm, đánh đập, đe dọa, hành hạ (tâm lý hoặc/và thể xác) người còn lại." Một trong những giả thiết giải thích sự tồn tại của Hội chứng Stockholm được dựa trên lý thuyết của nhà phân tâm học Anna Freud: Sự đồng cảm của nạn nhân với kẻ hành hạ là cách mà nạn nhân phản ứng với nỗi đau mà họ đang phải trải qua.
Bằng cách đồng hóa bản thân với kẻ hành hạ, bản ngã của nạn nhân được bảo vệ.
Khi đó, nạn nhân chia sẻ chung những suy nghĩ, thái độ và giá trị với kẻ hành hạ, "tạm quên mất" rằng mình đang bị đe dọa.
Editor có lời muốn nói: Tên anh công 里斯 • 雷丁顿 phát âm theo pinyin là /Lǐsī·léi dīng dùn/ bác gúc gồ dịch Reese Reddington sang tiếng Trung có cùng cách phát âm (Reese là tên dành cho con trai.
Tên là một dạng của Rhys và bắt nguồn từ Anh)