Mạnh Mẽ Nương Tử

chương 7

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bởi vì trong lòng Liễu Nguyệt Nhu cực kỳ giận dữ, lúc Chu Kính Tổ trở về ăn bữa tối liền bị một trận quyền cước hoan nghênh.

Chu Kính Tổ ủy khuất nhìn vết thương trên người, “Nguyệt Nhu, nàng lại bị cái gì?” Giữa trưa lúc hắn đi ra ngoài nàng còn vui vẻ, trở về mặt liền biến sắc.

Liễu Nguyệt Nhu hừ lạnh một tiếng, ngồi ở ghế tựa quạt gió. Đều vì nam nhân này chọc họa, nơi nơi trêu hoa ghẹo nguyệt, rước lấy Cầm Thao nữ nhân hư kia khiến nàng tức giận.

“Đến, Nguyệt Nhu, nói cho ta ai chọc nàng? Có chuyện gì phiền lòng sao? Nói cho ta biết đi, bất luận chuyện gì ta cũng đều giúp nàng giải quyết! Ta sẽ nỗ lực hết mình giúp nàng khôi phục vui vẻ!”

Lời nói rất là săn sóc nga! Khiến cho người ta rất là cảm động! Đương nhiên, nếu Chu Kính Tổ không vừa nói vừa nhào vào bàn cơm ăn như chết đói, hiệu quả sẽ càng cao hơn.

Không có chút gì là thành ý! Liễu Nguyệt Nhu lại tức giận lấy cây quạt chọc vào đầu của hắn: “Ai chọc ta? Đương nhiên là ngươi! Xú nam nhân! Đăng đồ tử háo sắc! Quỷ hoa tâm!”

“Này này này, đau quá ! Nàng sao lại nói ta như vậy! Ta đối với nàng là toàn tâm toàn ý, thề chết không đổi! Nàng không được hàm oan ta a.” Tội danh này rất lớn a! Chu Kính Tổ vội vàng cãi lại, vừa nói vừa tranh thủ và cơm liên tục.”A, đồ ăn này ăn ngon thật! Nguyệt Nhu, nàng cũng ngồi xuống ăn đi, để nguội sẽ không còn ngon đâu. Đúng rồi, ta đối với nàng là thật tâm, không được nghi ngờ ta, ta sẽ tức giận nga!”

Thật muốn cầu xin hắn thời điểm nói những lời như thế không cần vừa nhai nhồm nhoàm vừa nói! Liễu Nguyệt Nhu có chút muốn khóc. Biển miệng ngồi xuống, bưng lên bát cơm, trong hốc mắt dần dần bốc lên hơi nước mặn mặn. Người này, rốt cuộc nói câu nào là thật ?

Chu Kính Tổ cầm lấy một cái đùi gà đang muốn nhét vào trong miệng, đột nhiên dừng lại nhìn nhìn nàng, sửa lại đem thịt gà bỏ vào trong chén của nàng: “Cho nàng, phần này ăn rất ngon đó! Ta không lừa nàng đâu.”

Liễu Nguyệt Nhu khảy khảy thịt gà, ngẩng đầu nhìn hắn.

Hắn lại chỉ cái đùi gà kia, “Mau ăn nha, thật sự ăn ngon lắm. Từ trước tới nay ta chưa bao giờ đem đồ ăn cho cho người khác đâu, nàng phải cực kỳ cảm động đi! Này, nàng ăn hay không, không ăn thì trả lại cho ta đi!”

“Không! Không trả!” Liễu Nguyệt Nhu tránh xa chiếc đũa hắn chọt sang, “Ai nói ta không cần? Ta đương nhiên muốn ăn!”

Nàng mỉm cười rồi đem khối thịt gà kia ăn hết, “Này, Chu Kính Tổ, mỗi bữa sau này ngươi đều phải đem phần thịt ngon nhất cho ta nga!”

“Cái gì? Nàng hơi quá đáng rồi đó?” Chu Kính Tổ kinh hãi.

Nàng nắm chặt chiếc đũa, dứ dứ nắm đấm trước trán hắn, “Ngươi cho hay không?”

“Ta… Ta cho, đương nhiên cho!” Hắn cực kỳ cực kỳ miễn cưỡng nói. Ô… Thịt của hắn nha!

Liễu Nguyệt Nhu vui vẻ cười, nở nụ cười thật lâu thật lâu.

••••••••••••••••••

Sau bữa tối một lúc, Chu Kính Tổ cuối cùng cũng đã hiểu vì sao hắn vừa bị đánh.

“Chu công tử, đã lâu không gặp.” Xem ra nữ tử phong tình vạn chủng kia chính là mầm tai hoạ hại hắn bị đánh. Chu Kính Tổ bất mãn quay đầu nhìn Liễu Nguyệt Nhu: nàng bởi vì nàng ta mà đánh ta sao?

Không được sao? Liễu Nguyệt Nhu nhíu mày. Kỳ thực nàng hiện tại cũng cảm thấy vừa rồi mấy đòn kia đánh hắn có chút oan uổng, nhưng đánh thì cũng đã đánh, nàng quyết không thừa nhận sai lầm!

Chu Kính Tổ ngẩng đầu lên trời ngậm ngùi, một lần nữa lại tự hỏi bản thân mình vì sao cố tình yêu nữ nhân không phân rõ phải trái này?

“Chu công tử?” Thấy hắn nửa ngày không phản ứng, Cầm Thao lại gọi một tiếng. Nàng sớm đã mai phục trong vườn chờ hắn đi qua, thật vất vả đợi cho đến hắn trở về, lại thấy Liễu Nguyệt Nhu xú nha đầu kia cũng đi theo sau. Bất quá cũng khó trách, khách phòng nàng ở cùng chỗ ở của Chu Kính Tổ chung một cái sân, cũng giáp với khuê phòng của Liễu Nguyệt Nhu, mà cái vườn này lại vừa vặn gần nơi đó nhất.

“Cầm Thao cô nương tại sao lại đến đây? Nha, ta hiểu rồi, nhất định là Liễu huynh mời cô tới, cảm tình của hai người thật sự rất tốt nha. Ha, ha, ha!” Nguyệt Nhu luôn luôn trừng hắn, vẫn là sớm đi vạch rõ quan hệ, miễn cho da thịt lại chịu khổ.

“Chu công tử, không phải như thế.” Cầm Thao nóng nảy, nhất định là do xú nha đầu kia châm ngòi! “Chuyện giữa ta cùng với Liễu đại ca thật trong sạch, cảm tình tựa như huynh muội, công tử không nên nghe lời tiểu nhân mà tưởng lầm này nọ.”

Tiểu nhân? Chu Kính Tổ nhìn Liễu Nguyệt Nhu đang dần dần bốc hỏa, “Ha ha, Cầm Thao cô nương là đang thẹn thùng sao, yên tâm yên tâm, ta sẽ không nói điều không cần thiết với Liễu huynh, trong lòng mọi người hiểu được là được rồi.” Nguyệt Nhu cũng nói như vậy, bởi vậy hắn cũng giả lơ theo.

Cầm Thao cắn răng một cái, nhỏ vài giọt nước mắt, “Chu công tử, công tử tại sao có thể hiểu lầm Cầm Thao cùng Liễu đại ca như vậy? Cầm Thao… cùng Liễu đại ca thật sự không có tình yêu nam nữ a!”

Lúc này Liễu Trọng Thi bước vào trong vườn, nhìn thấy bộ dáng Cầm Thao ủy khuất rơi lệ, quá sợ hãi: “Cầm Thao cô nương, đã ra chuyện gì? Tiểu muội, có phải muội lại nói với Cầm Thao cô nương cái gì không?” Cầm Thao từng nói qua, Nguyệt Nhu có vẻ như có thành kiến với nàng, không ngờ lại đến mức này.

Đúng là đồ ngu ngốc tuyệt đỉnh! Liễu Nguyệt Nhu bùng phát, mày liễu dựng thẳng, một quyền đấm thẳng đến đại ca hồ đồ, không ngờ bị Chu Kính Tổ chụp lại; thế là tức giận chuyển dời đến trên người hắn, nàng cứ thế đánh hắn mấy quyền mới nguôi giận.

Liễu Trọng Thi ngăn trở không được, áy náy nhìn Chu công tử vô tội bị đánh, tức giận đến thanh âm phát run: “Tiểu muội, muội thật sự rất kỳ quái! Quả thực là không hề có giáo dưỡng, dã man…”

“Liễu đại ca, ” Cầm Thao lời nói dịu dàng khuyên giải: “Không liên quan đến Liễu tiểu thư, là bản thân Cầm Thao không tốt, huynh không cần tức giận.”

“Cầm Thao cô nương…” Liễu Trọng Thi vội vàng an ủi Cầm Thao lại chảy xuống một giọt nước mắt. Haiz, nữ tử tốt như nàng làm sao có thể có người nhẫn tâm khi dễ? Nghĩ lại lại trừng mắt nhìn tiểu muội một cái.

Liễu Nguyệt Nhu đang bốc hỏa, lại nhìn đại ca nữa thì nàng sẽ phát điên.

“Liễu huynh, Nguyệt Nhu vừa rồi căn bản không hề nói một lời, huynh không phân tốt xấu liền trách cứ Nguyệt Nhu cũng hơi quá đáng.” Chu Kính Tổ cũng tức giận, vị Liễu huynh này bản thân mình đã ngốc thì thôi, lại còn liên lụy khiến hắn bị Nguyệt Nhu đánh.

“Phải không?” Liễu Trọng Thi căn bản không tin, Chu huynh bị Nguyệt Nhu đánh đến sợ, tự nhiên sẽ giúp muội ấy nói chuyện.

Cầm Thao âm thầm đắc ý, “Liễu đại ca, giữa ta và huynh thuần túy chỉ là bằng hữu chi nghị, tựa như huynh muội, huynh nói có đúng không?”

“A… Đúng vậy, là như vậy.” Liễu Trọng Thi cố gắng cười đáp, nuốt xuống chua sót trong lòng. Haiz, Cầm Thao chung quy đối hắn vô tình.

“Nhưng Liễu tiểu thư cùng Chu công tử đều không tin, cứng rắn nói chúng ta có nam nữ tư tình, vậy bây giờ phải làm thế nào?” Cầm Thao lại lấy ti quyên lau lệ, “Cầm Thao thật sự là hết đường chối cãi, chẳng lẽ phải muốn ta lấy cái chết để làm sáng tỏ sự thật?” Dứt lời bi thiết khóc thành tiếng.

Liễu Trọng Thi cuống quít trấn an: “Không, ngàn vạn lần đừng như vậy. Chu huynh, tiểu muội, hai người đều hiểu lầm. Ta cùng Cầm Thao cô nương thật sự không có gì, sau này không được nói lung tung. Cầm Thao cô nương, cô nương đừng khóc , bọn họ sẽ không hiểu lầm cô nương nữa.” Cuối cùng Cầm Thao cũng nín khóc mỉm cười, hắn thở dài một hơi. Haiz, huynh muội thì là huynh muội đi, chỉ cần có thể ở bên người nàng thì nên thỏa mãn.

Thật… Thật tức chết nàng, ngu ngốc! Liễu Nguyệt Nhu phất tay áo rời đi.

Cầm Thao đắc ý nhìn theo nàng ta rời đi. Hừ, muốn cùng nàng đấu sao? Còn kém xa lắm! Xoay người lại bày ra bộ dáng thẹn thùng, “Chu công tử, Cầm Thao ở chỗ này quấy rầy một thời gian, mong công tử quan tâm.” Thịt thiên nga đã đưa đến miệng, tại sao còn sợ hắn không ăn?

“Không dám nhận, Liễu huynh mới là chủ nhân, xin thỉnh huynh ấy quan tâm mới đúng. Liễu huynh, ta có chút mệt, muốn về phòng nghỉ ngơi.” Chu Kính Tổ lướt qua nàng trực tiếp tránh ra, Nguyệt Nhu tức giận không nhẹ, chỉ sợ hắn lại gặp tai ương, đương nhiên không còn tinh lực với họa thủy này dây dưa.

“Chu công tử…” Khuôn mặt tươi cười của Cầm Thao cứng đờ, ngạc nhiên nhìn hắn rời khỏi. Liễu Trọng Thi ảm đạm cúi đầu, chẳng lẽ Cầm Thao thích Chu Kính Tổ?

•••••••••••••••

Nguyệt hắc phong cao, trong bóng đêm lan tỏa hơi thở ám muội.

Chu Kính Tổ mở mắt ra, nheo mắt thấy cửa phòng mình bị người nhẹ nhàng đẩy ra, tiếp theo một bóng đen lẻn vào trong phòng. Không thể nào? Tuy rằng bản thân mình đúng là mị lực phi phàm, nhưng nữ nhân này quả thật là quá mức không biết xấu hổ .

“Chu công tử? Chu công tử?” Cầm Thao chỉ phủ một lớp áo mỏng manh, vén lên bức màn trên giường của Chu Kính Tổ, cười quyến rũ trèo lên.

“Chu công tử… Di? Người đâu? Đi đâu rồi?” Sờ sờ chăn gối trên giường vẫn còn hơi ấm, nhưng người thì không thấy đâu. Sao lại thế này? Có khi nào đang đi nhà xí không? Nàng ngồi trên giường, dựa vào trên gối, chỉnh thành tư thế mê người nhất chuẩn bị cho Chu Kính Tổ một cái “kinh hỉ”.

Cùng thời khắc đó, cửa thư phòng Liễu Trọng Thi bị người ta dùng lực đá văng ra, Liễu thư ngu ngốc đang tự an ủi trái tim tan nát ngẩng đầu: “Di? Chu huynh, đã trễ thế này huynh tại sao còn tới chỗ này?” Haiz, nhìn đến hắn lại nghĩ tới Cầm Thao.

“Hiện tại nói không tiện, mau đi theo ta.” Chu Kính Tổ kéo hắn bước nhanh.

“Này, đi nơi nào? Buông ta nha!”

“Sắp tới rồi, đừng nói nữa!”

“Rốt cuộc có chuyện gì…”

Cầm Thao chờ mỏi mòn cuối cùng nghe thấy tiếng mở cửa, vội vàng nở nụ cười quyến rũ mê hoặc chúng sinh.

Chu Kính Tổ vào phòng bỗng dưng bị người trên giường dọa lui hai bước, “Cầm… Cầm Thao cô nương? Cô nương tại sao lại ở chỗ này? Nga, nhất định là ta đi nhầm phòng, xin thất lễ!”

“Ngốc tử!” Cầm Thao hờn dỗi giữ chặt hắn, haiz, quả nhiên là tán tài kim đồng ngốc ngơ ngác, “Công tử thật là ngốc đầu không hiểu phong tình nga, ta là đến gặp riêng công tử nga!”

“Nga, tìm ta có việc sao?” Chu Kính Tổ kinh hồn táng đảm kéo bàn tay nàng đang đặt lên người ra.

Hi, nguyên lai Chu công tử như vậy, so với truyền thuyết trong nhóm tỷ muội thật không giống nhau. Cầm Thao cười càng phóng đãng: “Đương nhiên có chuyện, Cầm Thao vừa rồi gặp một cái ác mộng, thật đáng sợ nha! Công tử, công tử phải an ủi ta nha.”

“Sao… an ủi thế nào?” Nàng càng tiến đến thì Chu Kính Tổ càng lùi dần về sau.

“Chuyện này mà công tử cũng không biết sao? Không sao, Cầm Thao sẽ chỉ cho công tử nga.” Cầm Thao chụp lấy hắn, tay phải nhẹ nhàng tháo đai lưng của hắn ra.

“Oa! Cầm Thao cô nương không nên như vậy!” Chu Kính Tổ kinh hoảng tránh thoát, lại thối lui vài bước, “Còn có, đã trễ thế này, cô nam quả nữ , Cầm Thao cô nương không sợ hãi sao?

“Sợ cái gì? Công tử nha, kỳ thực Cầm Thao từ trước tới nay đã ngưỡng mộ người, nhưng mà công tử luôn đối nhân gia hờ hững. Thật sự là chán ghét.” Nàng tiến sát từng bước, cả người đã dán sát vào hắn .

Mà ở ngoài cửa sổ Liễu Trọng Thi nghẹn họng nhìn trân trối, theo ánh trăng chiếu rọi xuống, cảnh tượng trong phòng nhất thanh nhị sở hiện ra ở trước mắt hắn. Nguyên lai Cầm Thao thật sự ái mộ Chu Kính Tổ, thậm chí không tiếc tự hiến thân. Hắn tuyệt vọng gục đầu xuống, xoay người muốn đi. Quên đi, nếu Chu Kính Tổ có thể thật tình đối đãi Cầm Thao, hắn cũng sẽ không đi chõ mõm vào.

“Di? Vây Liễu huynh thì sao? Huynh ấy đối với cô nương cũng là mối tình thắm thiết nha. Cô nương không cảm kích huynh ấy sao?” Một câu nói của Chu Kính Tổ thành công làm Liễu Trọng Thi dừng bước.

“Hắn ư? Không phải đâu!” Sợ Chu Kính Tổ băn khoăn đến Liễu Trọng Thi, Cầm Thao hết sức chửi bới hắn, “Công tử có điều không biết, Liễu Trọng Thi kia bề ngoài bộ dáng nghiêm trang, kỳ thực dấu diếm sắc tâm, thường xuyên đối Cầm Thao làm hành vi đồi bại! Từ khi hắn thắng ở Cạnh giới khai bao của Cầm Thao, luôn đối Cầm Thao dây dưa không ngớt, may mắn Cầm Thao kiên quyết không theo, nên mới không bị hắn vấy bẩn. Lần này hắn lại bức Cầm Thao phải vào Liễu phủ, chính là mưu toan nhúng chàm Cầm Thao! Công tử, công tử phải cứu Cầm Thao nha! Thân thể Cầm Thao trong bể khổ, hết thảy cầu mong công tử cứu ta!” Cầm Thao than thở khóc lóc lên án xong, hạ áo mỏng xuống đầu vai, hướng về phía Chu Kính Tổ, gắt gao ôm lấy hắn, “Công tử, Cầm Thao rất sợ! Công tử phải giúp ta nha!”

“Cầm Thao! Ngươi còn dám nói như vậy!” Liễu Trọng Thi thật sự nhịn không được, một cước đá văng ra cửa phòng, “Uổng ta kính trọng ngươi như vậy, đối với ngươi tận tâm tẫn ý, ngươi cư nhiên vu tội ta như vậy!” Hắn thật sự là nhìn lầm người rồi!

“Liễu Trọng Thi!” Cầm Thao kinh hãi, vội vàng tựa vào trong lòng Chu Kính Tổ, “Chu công tử xem, người này đêm khuya mà còn đến đây, rõ ràng không có hảo tâm, muốn thừa đêm mà trục lợi. Công tử cứu ta!”

Liễu Trọng Thi tức giận đến cả người phát run: “Cầm Thao, ngươi thật sự là vô sỉ! Trước kia ta quả thật là mắt mù mới coi trọng ngươi! “

A! Thật sự là phấn khích, kỹ thuật diễn của ta quả thực là tuyệt vời! Chu Kính Tổ không bủn xỉn ca ngợi bản thân mình. Vừa định đẩy Cầm Thao đang bám như bạch tuộc khỏi người, đột nhiên nụ cười cứng ngắc ——

Liễu Nguyệt Nhu không biết từ khi nào đã xuất hiện tại cửa, cười lạnh nhìn hắn cùng Cầm Thao xiêm y không chỉnh dính vào một chỗ, lửa giận trong mắt thiếu chút nữa hù chết hắn!

“Oa! Nguyệt Nhu, sự thật không phải như nàng thấy đâu! Nàng hãy nghe ta nói nha!” Chu Kính Tổ một tay đẩy mạnh Cầm Thao đang giả vờ yếu ớt văng đến góc tường, quáng quàng chạy về phía Liễu Nguyệt Nhu. “Nguyệt Nhu… Nha! Đau quá! … Nguyệt Nhu, nàng hãy nghe ta nói… Nha! Đau chết ta ! … Nguyệt Nhu…”

“Buông ta ra!” Chu Kính Tổ ôm cứng chân nàng không buông, Liễu Nguyệt Nhu tức giận nâng cái chân bên kia lên mạnh mẽ đạp đạp.

“… Ôi! … Nguyệt Nhu… Ô… Nàng bình tĩnh một chút a! Nga…” Chu Kính Tổ quỳ rạp trên mặt đất bị nàng tha đi cũng không buông tay.

Cứ như vậy, Liễu Nguyệt Nhu buồn bực hướng trở về phòng, Chu Kính Tổ gắt gao ôm chân nàng không buông cũng bị tha theo.

Liễu Trọng Thi đã quên mắng chửi người, ngơ ngác nhìn bọn họ biến mất. Chu huynh cùng Nguyệt Nhu? Nha! Hắn bị dọa không nhẹ!bg-ssp-{height:px}

Đáng thương nhất là Cầm Thao, bị đá văng đến góc tường không đứng dậy được, nằm trên mặt đất nhìn đôi tình nhân kia cãi nhau ầm ĩ bỏ đi. Nàng có phải bị cho vào bẫy hay không? Xong rồi! Hoàn toàn xong rồi! Trong đầu nàng ầm ầm vang vọng, ngất đi.

Sau một lúc lâu, Liễu Trọng Thi vẫn nghe được từ trong tú lâu của Nguyệt Nhu truyền ra tiếng kêu rên cùng thanh âm đấm đá đập vỡ. Hắn rụt lui đầu, Chu huynh, xin huynh bảo trọng, không nên ở Liễu gia mà chết nha!

••••••••••••••••

Sự tình làm sao có thể biến thành như vậy? Rốt cuộc tại sao có thể phát triển trở thành như vậy?

Liễu Nguyệt Nhu nằm ngửa, nghĩ mãi cũng không ra. Đêm qua nàng rõ ràng tức giận đến chết, rõ ràng muốn đem tên chó hoang Chu Kính Tổ kia mà bầm thây vạn đoạn cho tuyệt hậu luôn! Hậu đến thế nào biến thành… Làm sao có thể? Nàng rốt cuộc đã làm những gì chứ?

Nàng phi thường mờ mịt về phía xung quanh, khung cảnh trước mắt giống như cơn lốc vừa ghé qua khuê phòng, phá nát gia cụ, xé nát chăn màn, còn có… cả người nàng trần trụi cùng… hắn cũng trần trụi luôn.

“Nguyệt Nhu, ” Chu Kính Tổ không chút để ý bản thân mình đang trần trụi, thò tay ôm chặt nàng, “Thật có lỗi, ta cũng không nghĩ tới sẽ phát triển trở thành như vậy.”

Không nghĩ tới? Nguyệt Nhu trừng mắt nhìn hắn đang lén cười giống như mèo mới trộm được cá, tên hỗn đản đáng chết ngàn đao kia dám như vậy mà lấp liếm qua sao?

“A, đừng nhìn ta như vậy!” Chu Kính Tổ nỗ lực muốn biểu hiện thật thành khẩn, nhưng rất khó khăn, cái miệng của hắn luôn tự chủ cong lên trên.”Nàng có biết, đêm dài yên tĩnh, một đôi tình nhân yêu nhau say đắm cô nam quả nữ, cùng ở trong tú lâu kín đáo, y phục không chỉnh, kịch liệt dây dưa lẫn nhau… Thật tự nhiên sẽ phát sinh loại sự tình này thôi!”

Liễu Nguyệt Nhu vẫn trừng hắn, vẻ mặt của hắn càng thêm vô tội. Đêm qua hắn cố trấn an Nguyệt Nhu phẫn nộ, sống chết ôm chặt nàng, rồi tay chân Nguyệt Nhu đều hướng trên người hắn mà đánh, rồi mới phá hủy rất nhiều gia cụ, rồi hai người bị đồ đạc rớt lên, rồi mới dính cùng một chỗ, rồi mới… Tóm lại rất nhiều rất nhiều chi tiết cộng lại, sự tình liền xảy ra như vậy. Hắn thật không có dự mưu nha!

“Được rồi, được rồi, sự tình đã xảy ra, đừng hối hận nữa, đối mặt với hiện thực đi.” Chu Kính Tổ săn sóc an ủi người yêu đang bất bình. Chậc chậc, tình nhân tốt giống hắn như vậy thật không nhiều lắm đâu.

Liễu Nguyệt Nhu tức bốc khói, một quyền đánh hắn đang đắc ý tươi cười, nhưng lại bị đau nhức cơ bắp đến nhíu mày.

Chu Kính Tổ dựa vào, giúp nàng mát xa một chút, làm cho nàng thoải mái một chút, “Thân mình còn đau không? Muốn tắm nước ấm một chút không?” Ân, tối hôm qua thật sự là rất kịch liệt.

Liễu Nguyệt Nhu không biết là giận hay là xấu hổ, đỏ bừng mặt cho hắn một quyền, “Tắm cái đầu ngươi, mau cút! Kêu Thanh Thanh vào cho ta được.”

Vậy là sao? Sau khi triền miên liền đuổi hắn đi sao? “Vì sao Thanh Thanh vào thì ta phải đi? Nàng muốn Thanh Thanh hầu hạ mà không muốn ta, nàng bất công!” Hắn bất mãn oán giận, ôm chặt nàng không chịu thả.

Vẫn là giả ngu! Liễu Nguyệt Nhu lại đánh hắn một chút, “Đừng náo loạn, nhanh chút! Nếu để cho người khác phát hiện, ngươi liền không xong với ta đâu!”

“Thế nào lại không xong?” Chu Kính Tổ hai mắt lập tức tỏa sáng.

“Lấy đao lóc thịt ngươi cho quạ ăn!”

Thật sự là bạo lực, Chu Kính Tổ không dám lại cọ xát, tủi thân mặc quần áo lủi xuống giường, “Đúng rồi, nàng muốn bao nhiêu sính lễ? Ta ngày mai thỉnh người tới phủ cầu hôn.” Hắn cũng thoát khỏi cảnh sáng sớm mỗi ngày đều bị người đuổi đi.

“Cái gì mà cầu hôn? Ta cũng không nói là muốn gả cho ngươi.” Nàng xoay người tiếp tục ngủ, quả thật là mệt mỏi quá nha.

“Cái gì?” Chu công tử nhìn về phía nàng, “Nàng nghĩ chơi đùa ta xong liền vứt bỏ sao? Không có cửa đâu! Nàng phải chịu trách nhiệm!”

Ai để ý ngươi, Liễu Nguyệt Nhu lấy chăn trùm lên đầu, “Đừng làm ầm ĩ, ta còn muốn ngủ.”

“Nguyệt Nhu, ” Chu Kính Tổ chu mỏ đầy nước miếng lại gần sát mặt nàng, kéo chăn xuống, “Nàng không thể như vậy, tốt xấu gì cũng cho ta một cái danh phận đi? Được rồi, Nguyệt Nhu, đáp ứng ta đi?”

“Phiền quá nha!” Liễu Nguyệt Nhu một cước đá văng hắn, “Đã bảo ngươi đừng ầm ĩ ta.”

Chu Kính Tổ lại phát huy tinh thần bám riết không tha, dựa vào người nàng vành tai và tóc mai chạm vào nhau, “Được rồi, được rồi, đáp ứng ta đi, ta là vị hôn phu tốt trăm năm khó cầu nha, nàng cũng biết mà. Đến, Nguyệt Nhu yêu dấu, nói một tiếng là được rồi, chỉ cần đáp ứng một tiếng là nàng có thể ngủ tiếp. Được không? Được không?”

Liễu Nguyệt Nhu cuối cùng đã hết kiên nhẫn , “Được rồi, tùy tiện ngươi.” Thân mình đã cho hắn, còn có cái gì mà nói nữa, thực tiện nghi cho cái tên lưu manh này.

“Thật tốt quá! Không làm ồn nàng nữa, ngủ đi.” Chu Kính Tổ hỉ thượng mi giai, hôn lại nàng một cái, thay nàng vén lại chăn, vui sướng hài lòng rời đi.

“Đúng rồi, cơm trưa nay chúng ta ăn vịt bát bảo đi, hảo hảo chúc mừng một chút. Bên trong con vịt tốt nhất nhét một ít hạt dẻ…” Lúc sắp ra khỏi cửa hắn quay đầu lại nói như thế, được Liễu Nguyệt Nhu tạm biệt bằng một cái gối đầu nặng trịch ngay giữa mặt.

Cứ như vậy, Chu công tử cùng Liễu tiểu thư chính thức tư định chung thân, thật đáng mừng! Thật đáng mừng!

•••••••••••••••••••••

Tuy rằng toàn bộ quá trình có một chút khôi hài, còn có một chút quái dị, tuy rằng Liễu tiểu thư vẫn thường thường đem người yêu trở thành bao cát thịt người, tuy rằng Chu công tử vẫn không có học được cách để bày ra vẻ mặt thâm tình… Vô luận như thế nào, sau khi hai người này đã trải qua gặp nhau, quen biết, hiểu nhau tiến tới định chung thân, đi vào giai đoạn như keo như sơn, cả ngày không có việc gì cũng ôm một chút hôn một phen, cảm tình càng lúc càng tăng tiến.

Bởi vậy, Liễu phu nhân Phạm thị nhìn thấy cảnh tượng trước mắt này tuyệt không kỳ quái —— bà hôm nay tới thăm Nguyệt Nhu, vừa bước vào tú lâu, lại thấy đầu hành lang kia có vẻ như có cái lưng nam nhân. Kinh hãi tiến lên nhìn, nguyên lai trong lòng nam nhân kia còn có một nữ tử, hai người đang hôn hồn nhiên mất hồn, mà nàng kia là… Nguyệt Nhu!

Trời ạ! Đông!

Hiển nhiên năng lực thừa nhận của Liễu phu kém một chút, mới có thể bị loại tình hình thông thường này dọa ngất.

“Thanh âm gì vậy?” Nghe được tiếng vang Liễu Nguyệt Nhu đẩy Chu Kính Tổ ra, muốn ló đầu ra xem.

“Đừng để ý đến nó!” Chu Kính Tổ vẫn chưa thỏa mãn kéo nàng lại, một lần nữa ngăn chặn cái miệng nhỏ nhắn đang kháng nghị, cho đến khi nàng quên mất mọi sự…

Thật lâu sau, cuối cùng Chu Kính Tổ đã thoả mãn mới buông Nguyệt Nhu ra, cho nàng xoay người, “Di? Kia là cái gì thế này?” Trên sàn từ khi nào có một đống rất lạ?

Liễu Nguyệt Nhu chăm chú nhìn kĩ, “Ai nha! Nhị nương? Nhị nương người làm sao vậy? Tỉnh tỉnh nha!”

Chu Kính Tổ theo nàng tiến đến bên người nữ nhân nằm trên đất, xem xét hơi thở, thật chuyên nghiệp cho kết luận; “Bà ấy đang ngủ !”

“Thật vậy sao?” Nhị nương đang yên đang lành sao lại tự nhiên chạy đến tú lâu của nàng nằm lên sàn ngủ? Liễu Nguyệt Nhu lay lay Phạm thị, “Nhị nương người tỉnh tỉnh nha! Chu Kính Tổ, bà ấy rốt cuộc bị cái gì? Mau đi thỉnh đại phu đến đây đi, bà ấy hình như có chút không ổn.”

“Không có chỗ nào không ổn cả! Bà ấy rõ ràng chính là đang ngủ!” Chu Kính Tổ phi thường khẳng định, cùng Hàn Ứng Thiên lăn lộn lâu như vậy, chắc chắn sẽ không nhìn lầm. Hắn thò tay ấn ấn vào huyệt nhân trung của Phạm thị, “Không tin thì để ta gọi tỉnh bà ấy cho chính nàng hỏi một chút xem.”

Quả nhiên, Phạm thị rên rỉ một tiếng, chậm rãi mở mắt, dần dần nhận ra bóng người, “Nguyệt Nhu…”

“Nhị nương người không có việc gì thật tốt quá, vừa rồi làm ta sợ muốn chết!” Nguyệt Nhu thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Phạm thị suy yếu cười cười: “Ta không sao, Nguyệt Nhu…” Vừa rồi quả nhiên là ảo giác nha.

Lúc này có một giọng nam xen vào: “Xem đi? Ta đã sớm nói với nàng là không có việc gì !” Chu Kính Tổ cảm thấy bản thân mình có thể khiêu chiến so tài với Hàn Ứng Thiên được rồi.

Phạm thị cứng đờ, chậm rãi chuyển hướng đến nơi phát ra tiếng, cái kia là… thật là… nam nhân! Nga! Hai mắt bà trợn ngược lên trời lại rơi vào hôn mê.

“Nhị nương! Người lại bị sao vậy? Đừng dọa ta nha! Chu Kính Tổ! Ngươi còn nói bà ấy không có việc gì!”

Bị Nguyệt Nhu trừng thật oan ức nga, Chu Kính Tổ biển miệng dùng lại chiêu nghìn lẻ một lần luôn luôn đúng —— ấn huyệt nhân trung, may mắn Phạm thị không làm khó hắn, lại mở mắt. Nhưng là…

“A! Người —— đâu —— thế nào —— a —— “

Chu Kính Tổ thống khổ bịt lỗ tai, tại sao thế? Đã xảy ra chuyện gì?

Liễu Nguyệt Nhu cũng không chịu được tiếng la khủng bố như thế, “Nhị nương, người đang làm gì?” Hù chết nàng !

••••••••••••••••

Liễu phủ đại loạn! Nửa khắc sau, toàn bộ nhân vật có liên quan đều tập trung ở đại sảnh.

Phạm thị líu ríu nỉ non, trời ạ, tại sao lại xảy ra chuyện này? Đều là lỗi của bà, vài ngày nay vì chuyện đại nữ nhi bị hưu khiến bà không rảnh quản giáo con gái, mới có thể để cho Nguyệt Nhu cũng gặp chuyện không may. Liễu Thủy Nhu vô thố ngồi ở một bên, thật vì muội muội lo lắng. Liễu Trọng Thi lắc đầu thở dài, đã nhiều ngày qua chính mình vì mất đi tình cảm mà lưu luyến đau buồn không màng chuyện, không nghĩ tới Nguyệt Nhu cùng Chu Kính Tổ lại tiến triển đến loại tình trạng này.

Gia môn bất hạnh! Liễu Bác Văn xanh mét mặt mày, bất hiếu nữ này vừa chọc phá đánh người phải lên quan tòa, hiện thời lại ở trong khuê phòng tư tàng nam nhân! “Trọng Thi! Đi lấy gia pháp đến đây!” Ông không thể mặc kệ được!

Liễu Trọng Thi hoảng sợ, “Cha, không cần…”

“Mau lấy đến đây!”

Chu Kính Tổ lúc này không còn tâm trạng đứng xem kịch , “Liễu lão gia, tiểu sinh có lễ .”

“Ngươi còn nơi này làm gì? Mau cút ra ngoài!”

“Liễu lão gia, tiểu sinh là tới cầu hôn.”

“… Cầu hôn?” Lần đầu tiên có người đến gặp ông để cầu hôn với nữ nhi mạnh mẽ này, Liễu Bác Văn bị dọa đến ngây người.

“Đúng vậy, qua lệnh công tử tác hợp, tiểu sinh cùng lệnh ái tình đầu ý hợp, bởi vậy hôm nay chính thức hướng ngài cầu hôn, khẩn cầu Liễu lão gia bỏ thứ yêu thích.”

“Ngươi… Thật sự muốn kết hôn với nữ nhi của ta? Không lo lắng gì sao?” Hai nữ nhi đều gả ra ngoài sau lại bị hưu trở về khiến ông thật mất mặt, Nguyệt Nhu mạnh mẽ đến mức ông không có biện pháp nha.

Liễu Trọng Thi cũng chần chờ nói: “Đúng rồi, Chu huynh, đây là chuyện cả đời, huynh nên nghiêm cẩn ngẫm lại đi. Từ từ sẽ đến, không cần cấp.” Tuy rằng việc muội muội hỏa bạo có thể gả ra ngoài hắn cũng có thể thoát ly bể khổ, nhưng thân là người đọc sách, không thể “Gắp lửa bỏ tay người” nha.

“Ngô, như vậy a? Ân…” Chu Kính Tổ cũng tự “cẩn thận” suy xét.

Này bọn đàn ông đang bày trò gì chứ? Liễu Nguyệt Nhu trợn mắt phun lửa, cố tình bày ra vẻ mặt cười xán lạn, đến gần Chu Kính Tổ: “Đúng rồi, Chu công tử, ngươi từ từ suy nghĩ, không cần gấp.” Tên hỗn đản này dám thật sự do dự trước mặt nàng sao? ! Hắn tưởng rằng nàng rất muốn gả cho hắn hả?

“Ách? Không không, không cần suy nghĩ, ta muốn cưới! Đương nhiên muốn kết hôn!” Chu Kính Tổ nhấc tay kiên định tuyên cáo, dưới chân lại lặng lẽ từng bước lùi về phía sau.

Đáng thương a! Liễu gia phụ tử đồng tình nhìn hắn, lại nhìn nhau một cái, trong lòng tràn đầy áy náy. Mặc kệ ra sao, Nguyệt Nhu cuối cùng cũng có người chịu cưới, phu nhân dưới suối vàng chắc cũng an lòng!

Phạm thị cùng Liễu Thủy Nhu nhìn màn này cũng thật lo lắng. Thật tốt quá, sự tình được giải quyết, Nguyệt Nhu cuối cùng cũng có nơi có chốn. Bồ Tát phù hộ!

Liễu Nguyệt Nhu có chút kinh ngạc, nàng bày ra rắc rối lớn như vậy, phụ thân cùng huynh trưởng lại không lấy gia phong ra trừng phạt nàng sao?

Đó là bởi vì nàng rất mạnh mẽ! Mới có thể khiến cho bọn họ nhanh chóng chuyền tay! Chu Kính Tổ ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê. Vậy là cái củ khoai lang phỏng tay này sắp quăng đến phiên hắn nhận, hắn cũng không khỏi thở dài một hơi ——

Ai! Xả thân xuống địa ngục, ta thật là rất rất rất rất vĩ đại ! Ngay cả bản thân mình cũng cảm động muốn rơi lệ, khó trách phụ tử Liễu gia có thể vui quá mà khóc .

Như vậy, hôn sự Chu Liễu hai người chính thức xác định!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio