"Bao nhiêu?"
"Ba bảy độ rưỡi."
Rất tốt, ba ngày nay cô đã hết sốt. Miệng cô khẽ cười, nhìn anh cầm nhiệt kế nói: "Đạt tiêu chuẩn không?"
"Đạt." Anh không cam chịu liếc cô một cái.
"Cho nên em có thể ra ngoài đi dạo được rồi đúng không?" Cô cười nhìn anh hỏi.
Anh cất nhiệt kế vào hộp cứu thương, "Bên ngoài tuyết đang rơi."
"Đã ngừng." Cô mặc áo len màu hồng vào người, chỉ chỉ ra ngoài cửa sổ nhắc nhở anh.
"Trên mặt đất còn đọng tuyết." Nhìn cô mặc áo len xong lại mặc thêm một cái áo khoác, hai tay anh bỏ vào túi quần chân mày nhíu chặt.
"Adam, em không yếu ớt như vậy đâu." Đường Lâm đội nón lên đầu xoay người mỉm cười lại mang thêm đôi bao tay, "Chỉ đi dạo thôi cũng không phải là đi chạy bộ."
Anh mím môi, không nói tiếng nào, chỉ cúi đầu nhìn cô.
"Mà anh xem, em giữ ấm rất tốt." Cô vừa dang hai tay để anh xem, vừa nói: "Huống chi đã ở nhà nghỉ ngơi nhiều ngày như vậy rồi nếu không ra ngoài em sẽ sơm mốc meo mất."
Anh vẫn nhăn mày, vẻ mặt buồn bực.
Thấy bộ dáng kia cô liền lại gần anh, hai tay ôm hông anh ngước mặt lên, thử đề nghị, "Nếu không anh cũng ra ngoài với em đi."
Cô biết anh không thích cô ra ngoài.
Adam buồn bực không muốn đi nhưng để cô ra ngoài một mình anh lại không yên tâm, từ sau kia tên bác sĩ thú y kia xuất hiện anh mới phát hện anh không thích cô ở cùng một chỗ với người đàn ông khác.
Thấy anh không đồng ý cũng không phản đối cô liền tiến thêm một bước nói: "Chỉ đi gần nhà thôi, đi đến quán cà phê ở góc đường uống cà phê, đi không?"
Anh chần chờ một chút, nhíu mày mở miệng, "Chỉ đi đến góc đường?"
"Chỉ đi đến góc đường." Cô mỉm cười khẳng định.
Thấy cô mỉm cười, Adam thầm ngầm thở dài đi lấy áo khoác cùng cô ra ngoài.
Chỉ đến góc đường, cô nói.
Kết quả là sau khi uốn cà phê xong, cô lừa anh đến nội thành, đi dạo quanh hành lang nghệ thuật và mấy tiệm sách.
Đếng hoàng hôn cô mua Hamburg, kéo anh đến bờ biển ngồi du thuyền. Đây không phải lần đầu tiên anh ăn Hamburg nhưng là Lần đầu tiên ngồi du thuyền.
Không biết có phải do tuyết rơi cho nên trên chiếc du thuyền rất ít người hay không? Thật ra thì cũng không tệ như trong tưởng tượng của anh.
Anh đứng trên boong tàu nhìn về phía trước. Bầu trời dày đặc mây nhưng lại không có mưa tuyết. Đứng ở đây có thể thấy dãy núi ở tít xa đã bị tuyết phủ trắng xóa, gió thổi lạnh thấu xương, mấy con chim vẫn bay lượn trên cảng.
Những ngôi nhà cao tầng ở nội thành xen kẽ nhau, sừng sững đứng ở đó tạo thành một cảnh đặc biệt phía chân trời.
Anh từng thấy ảnh chụp thành phố này từ biển, nhưng bây giờ đứng trên thuyền nhìn về phía bờ, cảm giác lại không giống với nhìn qua hình, hình như nó trống trải hơn.
Sống tại đây lâu như vậy thế nhưng anh lại không biết nó có dáng vẻ như thế này.
Một bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo cầm lấy tay anh.
"Lạnh không?" Anh cúi đầu nhìn cô, khuôn mặt cô đỏ bừng do gió thổi.
"Không lạnh." Cô lắc đầu, dựa vào người anh.
Sau khi ăn xong Hamburg cô cũng không đeo bao tay vào, anh cũng không, tay cô rất lạnh nhưng tay anh lại rất ấm, tay anh cầm trọn tay cô, kéo tay cô bỏ vào túi áo khoác của mình.
Cô không phản kháng chỉ dựa vào gần anh hơn.
Không lâu sau trời đã tối thành phố cũng bắt đầu lên đèn, cảnh đêm của thành phố phồn hoa hoàn toàn bất đồng với ban ngày.
Đường Lâm len lén nhìn người đàn ông bên cạnh, mái tóc màu vàng nhạt tung bay theo gió, anh không nói gì chỉ im lặng nhìn thành phố rực rỡ trên bờ biển.
Sau khi xuống thuyền, cô thầm nghĩ hôm nay họ đi chơi như vậy có được xem là hẹn hò không?
"Tiểu thư, cô có thể chụp cho tôi với bạn tôi một tấm hình không?"
Mới xuống thuyền, một nhóm nữ sinh Nhật Bản mới tốt nghiệp tổ chức đi du lịch cùng thuyền với họ cầm máy chụp hình chạy đến, mỉm cười dùng giọng Anh không chuẩn mong cô giúp đỡ.
Nhìn cô bé cầm máy chụp hình trong tay, cô hơi sợ, "Ôm..."
Còn chưa kịp từ chối, một bàn tay to bên cạnh đã nhận lấy máy chụp hình.
"Cám ơn, chỉ cần nhấn cái nút này là được." Cô bé kia nhìn Adam, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi hơi ửng hồng, nhưng vẫn mở miệng nói lời cám ơn rồi chạy về phía người bạn của mình cười ha ha, tạo dáng để chuẩn bị chụp hình.
"Cái này dùng làm sao vậy?" Adam cầm máy chụp hình, khuôn mặt không được tự nhiên hỏi cô.
Đôi tay Đường Lâm bỏ trong túi áo khoác, ngẩng đầu nhìn anh, cổ họng khô khốc, "Anh..."