Trần Phong đi công tác, con gái và con rể xuất ngoại. Hội chứng tuổi trung niên của đại thúc không bị Trần Phong kích thích, tâm tình của hắn cuối cùng cũng coi như ổn định.
Không có cái tên kích thích người, cũng không có con gái yêu. Đại thúc hắn…
Cô quạnh.
Thế là hắn bắt đầu động kinh với nhân viên trong công ty mình, thư ký kính cận mặt đơ được Hạ Ngôn sắp xếp đến công ty đại thúc giúp đỡ, nhìn đại thúc thỉnh thoảng lên cơn cũng muốn co giật cơ mặt…
Hắn thà rằng đại thúc đừng đến công ty quấy nhiễu. Lúc nam thư ký đem tình trạng của đại thúc báo cáo với Hạ Ngôn, Hạ Ngôn chỉ dặn hắn canh chừng đừng để đại thúc lên cơn động kinh quá mức.
Nhưng vẫn còn tốt chán, đại thúc cũng coi như là còn “lý trí”.
“Quan tổng, đây là thiệp mời của công ty thực phẩm Hoa Hoa.” Nam thư ký đem thiệp mời đưa cho đại thúc. Đại thúc mở ra xem.
Hóa ra là công ty thực phẩm Hoa Hoa muốn tổ chức kỷ niệm ba mươi năm thành lập, tổ chức tiệc mời khách hàng và bạn làm ăn trên thương trường đến tham gia.
“Hạ Ngôn có đi không?” Đại thúc hỏi.
“Hạ tổng sẽ đến.” Nam thư ký trả lời.
“Ừm, hôm đó tôi đi với cậu ấy.” Đại thúc nói.
“Vâng.”
Công ty thực phẩm Hoa Hoa tổ chức kỷ niệm là chuyện của nửa tháng sau, thời gian nửa tháng nói nhanh cũng nhanh, chớp mắt là tới. Đến hôm đó, hai người chuẩn bị thỏa đáng, cùng nhau ra ngoài đi đến buổi tiệc.
Đại thúc và Hạ Ngôn đến khách sạn cao cấp nơi tổ chức lễ kỷ niệm, sau khi đưa thiệp mời thì vào trong. Trong sảnh đã tập trung các bên truyền thông, khách mời khá đông.
Đại thúc không còn là người trẻ tuổi mới lập nghiệp của năm đó, với những buổi tiệc thế này hắn đã quen rồi. Mà Hạ Ngôn vừa đến không bao lâu lập tức mấy người bạn làm ăn cũng đi đến.
Nếu đem so với mấy công ty đại gia này, công ty của đại thúc thuộc loại trung, không sánh bằng công ty lớn nhưng lại vượt trội hơn vô số công ty nhỏ. Ngày xưa vì gây dựng sự nghiệp mà cõng Quan Manh bôn ba khắp nơi, đại thúc quen biết rất nhiều ông chủ của các công ty lớn nhỏ, càng bởi vì chuyện của hắn và Hạ Ngôn nên dư luận càng xôn xao.
Vì lẽ đó, nên so với Hạ Ngôn, đại thúc phải giao tiếp với không ít người.
Mà Hạ Ngôn không yên lòng nên đã cho nam thư ký theo phía sau đại thúc…
Chỉ sợ đại thúc lại lên cơn!
Đối với nam thư ký, đại thúc muốn cắt đuôi cũng không cắt được.
Ở đại sảnh xoay quanh một vòng, đại thúc nhìn thức ăn trên bàn, lại xoa xoa cái bụng. Thế là hắn nói với nam thư ký: “Chúng ta đi ăn chút gì đi.”
Mặt nam thư ký giật giật, nhưng không có ngăn cản: “Vâng.”
Cho nên, hai người đến bên bàn lấy thức ăn, nam thư ký lấy thức ăn cho đại thúc. Đại thúc liền dạt miệng ra bắt đầu ăn.
“Ờ… Quan tổng, thật ra anh ăn chậm lại một chút cũng được.” Mặt đơ của nam thư ký co giật nhắc nhở.
Thế này thật sự là có hơi bất nhã.
“Ăn nhanh cho xong.” Đại thúc ậm ờ trả lời. Hắn cũng biết như vậy không được, nhưng vì giải quyết nhu cầu của dạ dày nên hắn mới ăn như thế, hy vọng nhanh lấp đầy nó rồi không ăn nữa.
Mặt nam thư ký như bị táo bón: Anh ăn nhanh như thế càng làm người ta chú ý. Nếu anh ăn chậm một chút, tao nhã một chút thì ai ở không đi chú ý đến anh!
Nhưng vô dụng, đại thúc đang điên cuồng chiến đấu với đồ ăn.
“Ồ, không phải đại thúc đây sao. Sao rồi, Hạ Ngôn nuôi không nổi chú nên đến đây ăn chực à.” Người này làm đại thúc sắc sụa.
“Khụ khụ khụ, Trần Phong!”
“Thấy tôi chú xúc động vậy sao?” Trần Phong nhíu mày ngạo nghễ nói.
Nuốt thức ăn xuống, đại thúc chất vẫn: “Không phải cậu đi công tác sao!”
“Đúng thế, không phải tôi mới đi công tác về sao! Sao vậy, đại thúc nhớ tôi chịu không nổi à?” Trần Phong buồn cười nhìn đại thúc.
Nếu ngươi không về thì tốt biết bao nhiêu! Sắc mặt đại thúc biến ảo như mây như gió. Nam thư ký nhìn đại thúc như vậy đủ biết chứng động kinh của đại thúc sắp phát tác rồi.
“Nhớ cậu? Ha ha. Mong cậu cứ đi công tác vĩnh viễn đừng về” Đại thúc cười lạnh.
Hạ ngôn nói người thằng nhóc này để ý là mình, thật là buồn cười. Nhất định tên nhóc Hạ Ngôn kia nói dóc! Thằng nhóc này vẫn dây dưa với hai người bọn họ không buông, Hạ Ngôn muốn bảo vệ hắn nên đẩy trách nhiệm lên người mình đây mà!
Giỏi lắm! Giỏi lắm! Muốn hắn chịu nỗi oan này, hai tên đểu cáng chờ trả giá đắc đi.
Đấy, đại thúc người sắt thần kinh lại bắt đầu suy sụp rồi!
Thế là, nam thư ký vội vàng đi tìm Hạ Ngôn!