Đại thúc mạnh bạo đánh cho Hạ Ngôn một trận rồi thở hào hển bỏ đi. Hạ ngôn không có đuổi theo, lúc này mà đuổi theo chỉ càng khiến đại thúc hiểu lầm và phẫn nộ dữ dội hơn.
Hạ Ngôn rất đau đầu, chuyện của đại thúc còn chưa giải quyết xong giờ lại thêm sự tình của con hồ ly Trần Phong gây xích mích ly gián. Nếu như Trần Phong hứng thú với mình thì cũng kệ đi, nhưng mục tiêu của hắn lại là đại thúc. Thật là khó lòng phòng bị mà.
Ai biết tên thần kinh này lần sau còn gây ra chuyện gì nữa.
Sau khi để thư ký gọi người vào văn phòng dọn dẹp lại, Hạ Ngôn thay ra bộ quần áo đã bị đại thúc xé rách dự định đi tìm đại thúc nhà mình.
Xem thời gian, giờ này chắc đại thúc cũng đến nơi rồi. Thế là Hạ Ngôn lái xe đến công viên trung tâm tìm đại thúc, đồng thời gọi điện cho Quan Manh. Nói rõ mọi chuyện hôm nay, Quan Manh cũng một bộ mặt không dám tin.
“Trần Phong để ý ba ba con?”
“Ừm.” Hạ Ngôn trả lời.
“Chú Ngôn có nghe nhầm không?” Người Trần Phong coi trọng chẳng lẻ không phải nên là Hạ Ngôn sao? Nhắc đến tên cố chấp Trần Phong, lòng Quan Manh còn ám ảnh. Nhớ lúc kia mình bị lạc, Trần Phong liền dẫn mình tới công viên trò chơi, ép mình chơi hết tất cả những trò mà mình ghét, về sau Quan Manh bị ám ảnh tâm lý đối với công viên trò chơi luôn. (Lăng: Trần Phong có bịnh!)
“Không nghe nhầm, chú đang trên đường đi đón ba ba con.” Hạ Ngôn đáp lời.
“Trần Phong hồ ly chết tiệt!” Quan Manh mắng: “Nếu hắn dám làm gì với ba ba con, con nhất định sẽ cho hắn ăn trái đắng!”
“Có chú ở đây, sẽ không để hắn chia sẻ Cảnh Trình. Cả đời này, Cảnh Trình chỉ có thể ở bên chú.” Hạ Ngôn nói.
“Vâng, chỉ cần có chú là con yên tâm.” Quan Manh nói thế rồi nói tiếp: “Chú Ngôn, tối hôm qua Nghiêm Húc có nói chuyện con cái với con.”
“Vậy con nghĩ thế nào?” Hạ Ngôn hỏi. Điều hắn quan tâm nhất là ý kiến của Quan Manh, nếu Quan Manh không muốn, ngay cả Nghiêm Húc cũng không ép buộc được con bé.
“Vâng, con cũng muốn sinh một cục cưng, vừa có huyết thống của Nghiêm Húc vừa có huyết thống của ba ba.” Nói đến đây, Quan Manh không kiềm chế dược một nụ cười hạnh phúc. Tuy rằng trong bụng hiện giờ còn chưa có gì, thế nhưng vừa nghĩ đến có thể sinh ra một đứa trẻ có quan hệ mật thiết với hai người mà mình yêu nhất, Quan Manh đã cảm thấy hạnh phúc.
Đây mới là điều cô đắn đo suy nghĩ, cũng không phải chỉ vì muốn giúp ba ba.
“Nghĩ kỹ là tốt rồi.” Nghe được tin tức này, Hạ Ngôn cũng vì Quan Manh mà cảm thấy hào hứng.
Đến hiện tại, hắn vẫn còn nhớ cô gái bé nhỏ bị đại thúc mang theo bôn ba khắp chốn, không ngờ chỉ trong chớp mắt đứa trẻ ngày nào giờ đã trưởng thành rồi. Quan Manh là con gái đại thúc tất nhiên cũng là người nhà của hắn. Hắn trông nom Quan Manh như con gái của mình, như lúc Quan Manh và Nghiêm Húc mới gặp gỡ làm quen, hắn cũng như bao người cha khác lo lắng ưu sầu nhìn con gái trưởng thành quen biết bạn trai.
Bởi vì biết nhân phẩm của Nghiêm Húc, nên Hạ Ngôn mới yên tâm giao Quan Manh cho hắn đồng thời thuyết phụ đại thúc.
Như vậy, đại thúc so với hằn càng không nỡ mới chịu “buông tay.”
Dù sao, con bé cũng lớn rồi. Mặc kệ có đi đến đâu, nhà của bọn họ đều là nhà của con bé, nhà bọn họ sẽ vĩnh viễn mở cửa cho con bé.
“Vâng. Cảm ơn chú Ngôn.”
“Không cần cảm ơn đâu, con bé ngốc này. Chúng ta là người một nhà.” Hạ Ngôn nói như vậy.
Đầu kia điện thoại, Quan Manh một trời hạnh phúc.
Cô có hai người quan trọng nhất là ba ba và chồng. Còn có người chăm sóc tốt nhất cho ba ba. Nên mới nói, nếu trước đây Quan Manh thiếu thốn đủ thứ, khi ba ba vì nuôi sống bản thân và gây dựng sự nghiệp phải theo ba ba bôn ba khắp nơi, có khi mệt lả ngủ trên lưng ba ba, thì bây giờ cô chẳng thiếu cái gì cả.
Cô thỏa mãn với cuộc sống hiện tại.
Chỉ cần cái tên hỏng chuyện Trần Phong kia đừng xuất hiện trước mặt bọn họ nữa thì càng tốt.