Khi Mạnh Như Ký vác một túi mì lớn quay về căn nhà gỗ, sắc đêm đã trở nên mông lung.
Trong rừng sương mù nổi lên, đi mãi đi mãi giày và y phục đều bị sương mù thấm ướt, toàn thân lạnh cóng, Mạnh Như Ký bôn ba cả ngày đã rất mệt rồi, lúc này càng cảm thấy khó chịu vì đói bụng và kiệt sức.
Nhưng khi nàng đi qua khu rừng, trong tiếng gió xào xạc, đột nhiên nàng nhìn thấy ánh lửa ấm áp, còn ngửi được mùi khói của củi cháy, mọi thứ xa xăm, ký ức về "nhà" cũng hiện ra.
Mà lúc này, bên ngoài căn nhà với ánh lửa đong đưa, từ xa Mạnh Như Ký còn nhìn thấy một bóng người đang đứng khoanh tay, tựa tường, cách xa đến mức nàng không biết vẻ mặt hắn thế nào, nhưng khoảnh khắc nàng nhìn thấy hắn, bóng dáng người đó cũng động đậy.
Hắn đứng ngược sáng, bước về phía nàng.
Bước chân của Mạnh Như Ký cũng không dừng lại, đến khi hai người cùng đứng trong rừng, sự ấm áp khô ráo do hơ lửa trên người Mục Tuỳ cũng được truyền cho Mạnh Như Ký.
Sự thoải mái trong cơ thể khiến Mạnh Như Ký khẽ thở phào nhẹ nhõm, Mục Tuỳ cũng tự nhiên nhận lấy gói đồ nặng trên vai nàng.
Mọi thứ quen thuộc như thể bọn họ là một đôi vợ chồng già sống trong rừng.
Mục Tuỳ liếc nhìn gói đồ trong tay, mũi cũng ngửi thấy mùi của mì.
"Hôm nay muộn như vậy..."
Mục Tuỳ mở miệng, trong giọng nói tựa như giấu chút ấm ức "tại sao mới quay về".
Nhưng hắn cũng chỉ nói một câu này rồi mím chặt môi.
"Mua ít đồ nên hơi trễ."
Mạnh Như Ký nhẹ giọng trả lời, sau đó tay nàng sờ vào trong y phục, hôn thư và bút được nàng cất trong người.
Hai người sóng vai đi về phía căn nhà gỗ, ánh lửa bên ngoài nhảy múa, Mạnh Như Ký tựa như đã có thể cảm nhận được sự ấm áp do ngọn lửa đem lại rồi.
Mạnh Như Ký nhìn phía trước, mở miệng: "Mục Tuỳ."
"Ừm."
"Trước kia ngươi có người mình thích không?" Mạnh Như Ký hỏi rất tự nhiên.
Ánh mắt Mục Tuỳ nhất thời khựng lại, hắn đang cân nhắc xem cái "trước kia" của Mạnh Như Ký là "trước kia" nào, câu hỏi này của nàng chỉ là trên mặt chữ, hay là đang thăm dò gì đó?
Tâm tư Mục Tuỳ lay động, trở nên cảnh giác, có điều ngay lập tức hắn đã đưa ra đáp án của mình, hắn muốn trả lời "Không có".
"Ta thích ngươi."
Mạnh Như Ký nghe thấy bản thân nói như vậy...
Không kịp ngậm miệng nữa, lời đã rớt xuống đất.
Mục Tuỳ khống chế biểu cảm của mình, không lộ ra chút dị thường, nhưng bàn tay cầm gói đồ lại dùng sức đến trắng bệch.
Còn đối với Mạnh Như Ký, câu trả lời này của Mục Tuỳ mặc dù hơi đột ngột, nhưng cũng nằm trong dự liệu.
Nhiều ngày như vậy rồi, từng lời nói cử chỉ của Mục Tuỳ đều để lộ ra ba chữ này.
Hắn thích nàng, hơn nữa còn dũng cảm thừa nhận.
Mạnh Như Ký hơi đau đầu, nhưng cũng cảm thấy may mắn, tâm trạng phức tạp không nói thành lời.
"Vậy hay là..." Bước đến đống lửa trước căn nhà gỗ, Mạnh Như Ký dừng chân: "Chúng ta thành thân đi."
Bước chân của Mục Tuỳ cũng dừng theo Mạnh Như Ký, hắn trầm mặc giây lát, sau đó lại nhìn Mạnh Như Ký.
Chỉ thấy Mạnh Như Ký đã lưu loát lấy giấy bút từ trong người ra đưa cho Mục Tuỳ.
"Ngươi xem, chính là tờ giấy này."
Một tờ giấy màu đỏ, bên trên viết hai chữ "Hôn Thư", bên dưới liệt kê một hai ba bốn năm mục, từng mục đều nói về chân tình thật ý.
Một tay Mạnh Như Ký cầm giấy, một tay cầm bút, giọng nói vừa trong trẻo vừa tỉnh táo: "Ngươi viết tên của bản thân lên trên đi, như vậy là chúng ta đã thành thân rồi."
Thành thân...
Nữ nhân này...
Quả nhiên đã biết gì đó.
Nàng đang thăm dò hắn.
Mục Tuỳ nhìn Mạnh Như Ký đứng trước mặt, chỉ thấy ánh lửa phản chiếu trong đôi mắt nàng, giống như sơn mài, đôi mắt đen láy trong suốt sáng ngời, nhưng Mục Tuỳ đã cảm nhận được hạt châu trong bàn tính của nàng lộp bộp rơi xuống mặt mình.
Trong một lúc, Mục Tuỳ bất động thanh sắc che giấu cảm xúc trong lòng, hắn nhìn chằm chằm Mạnh Như Ký, không biết Mạnh Như Ký đã biết bao nhiêu, nhưng hắn quyết định vẫn duy trì bộ dạng "tên ngốc" của mình trước, không để lộ bản thân.
Vì thế Mục Tuỳ khẽ nghiêng đầu, vẻ mặt có chút ngây thơ và mơ màng: "Tỷ tỷ." Hắn hỏi: "Thành thân là cái gì?"
Vừa nót dứt lời, Mục Tuỳ đã tự phỉ nhổ bản thân trong lòng trước...
"Ờ..." Mạnh Như Ký bị câu hỏi này chặn họng, nhìn vào ánh mắt chân thành của Mục Tuỳ, nàng cũng trầm mặc giây lát, sau đó trả lời: "Thành thân chính là hai người mãi mãi bên nhau."
Tay phải của Mục Tuỳ gần như vô thức động đậy, muốn nâng lên cầm lấy bút, nhưng hắn lập tức chuyển gói đồ ở tay trái sang tay phải, dùng gói đồ nặng đè lại bàn tay của mình.
Hắn vẫn ngây thơ hỏi: "Không thành thân thì chúng ta không thể mãi mãi bên nhau sao?"
"Thành thân thì có thể ở bên nhau lâu hơn chút."
Tay trái của Mục Tuỳ đặt lên cổ tay tay phải, giữ chặt: "Bây giờ chúng ta ở bên nhau không được tính là thành thân sao?"
"Không tính, phải lập một khế ước mới được, có khế ước này rồi, chúng ta sẽ ràng buộc lẫn nhau." Mạnh Như Ký dỗ hắn: "Ta không thể rời xa ngươi, ngươi cũng không thể rời xa ta."
Tay phải của Mục Tuỳ đã bắt đầu run rẩy, hắn sắp không giữ nổi nữa.
Đã rất nhiều năm Mục Tuỳ không nói bậy, nhưng hiện giờ hắn có một câu quốc tuý rất muốn nói ra.
Khoảnh khắc cuối cùng khi suýt không thể khống chế được tay mình, Mục Tuỳ đột nhiên lùi về sau một bước, cách xa Mạnh Như Ký: "Ta không thành thân."
Câu nói này lại nằm ngoài dự liệu của Mạnh Như Ký.
Sau khi Mục Tuỳ nói xong, nhìn thấy trong ánh mắt kinh ngạc của Mạnh Như Ký còn lộ vẻ thăm dò, trong cái khó ló cái khôn, hắn bắt đầu bịa chuyện:
"Nếu ngươi ở bên ta còn phải thông qua một tờ khế ước để ràng buộc, vậy ta thà không thành thân với ngươi, ta muốn ngươi tự nhiên ở bên ta, không có ràng buộc!"
Nói xong, tâm trạng Mục Tuỳ phức tạp, hắn vừa muốn thở phào vừa muốn kéo người vào.
Mệt quá...
Mà Mạnh Như Ký cũng bị mấy câu ngay thẳng chính trực này nói cho phát ngốc.
Mạnh Như Ký sờ mũi, một loại cảm giác bỉ ổi khi lừa trẻ nhỏ bất giác dâng lên trong lòng.
Nhưng nàng vẫn quyết định tiếp tục lừa: "Vậy...!ta quả thực muốn ở bên ngươi, vô cùng tự nhiên."
"Vậy tại sao phải ký hôn thư..."
"Thêm đảm bảo thôi..."
"Suy nghĩ của ngươi chính là sự đảm bảo tốt nhất."
"Ờ..."
"Mạnh Như Ký." Mục Tuỳ dứt khoát vạch trần: "Tại sao ngươi đột nhiên muốn viết hôn thư với ta?"
"Ta..." Cổ họng Mạnh Như Ký nuốt rồi lại nuốt, khô khốc ngứa ngáy, nàng nhìn Mục Tuỳ, nghẹn họng hồi lâu, cuối cùng phát ra hai chữ: "...!thích ngươi?"
Biết rõ nàng đang lừa mình, nhưng tay Mục Tuỳ vẫn bắt đầu nâng lên.
Mục Tuỳ nhìn bàn tay của mình hướng về phía cây bút trên tay Mạnh Như Ký, nhưng hắn vẫn dùng chút ý chí cuối cùng khống chế nó! Đổi hướng bàn tay, vươn đến bên cạnh cánh tay Mạnh Như Ký, sau đó nắm lấy cánh tay nàng, kéo nàng đến trước người mình, cuối cùng hai tay dang ra, ôm chặt Mạnh Như Ký vào lòng.
Nhịp tim kề sát, giống như ánh lửa lay động, nhanh chóng, hơn nữa không có quy tắc.
Mục Tuỳ ấn Mạnh Như Ký vào lòng, tay hắn ôm càng chặt thì vẻ mặt càng hung dữ...!
Cách sử dụng nội đan...
Nhất định phải moi ra nhanh nhất có thể.
Hắn thực sự không chịu được bản thân thế này nữa.
Nhất định phải tìm cách! Khiến Mạnh Như Ký không thể không dạy hắn cách sử dụng nội đan!
Mà Mạnh Như Ký bị Mục Tuỳ ôm trong lòng sau vài phút ngẩn người ngắn ngủi cũng bắt đầu suy nghĩ:
Quanh đi quẩn lại cũng không phải cách, hôn thư nhất định phải ký càng nhanh càng tốt!
Nàng phải tìm cách, khiến Mục Tuỳ không thể không ký hôn thư với nàng!
Mà đúng lúc này, trong bầu trời đêm đột nhiên vang lên một tiếng "vù", một mũi tên lông phá không bay tới.
Vẻ mặt Mạnh Như Ký nhất thời lạnh lẽo, Mục Tuỳ còn phản ứng nhanh hơn, kéo Mạnh Như Ký tránh người đi, nhẹ nhàng thoát khỏi đường đi của mũi tên.
Trong rừng xuất hiện bảy tám nam tử mặc đồ xám, bọn họ đều mang bội kiếm, giống hệt bội kiếm Mạnh Như Ký nhìn thấy trên chợ ban ngày, bên trên đều khắc hai chữ "Lâm Lam".
Mục Tuỳ nhìn thấy, khi ngước mắt lên, vẻ mặt cũng không khỏi hiện thêm vài phần khinh bỉ.
Mạnh Như Ký khẽ nhướng mày, có chút bất ngờ, mấy người ở ngọn núi rách này sao đã phát hiện ra bản thân nói dối rồi? Còn tìm đến khu rừng.
Nàng còn chưa kịp thông não cho Mục Tuỳ...
Tuy nhiên đối phương dường như không muốn cho họ cơ hội nói chuyện, bọn họ dàn trận, trong tay mỗi người cầm một bạc ngọc, bắt đầu vẽ trận pháp với Mạnh Như Ký và Mục Tuỳ, nhìn có vẻ như muốn tiêu tiền đánh bọn họ!
Hạ sát chiêu!
"Ta chỉ nói dối thôi mà, không đến thế chứ!" Mạnh Như Ký lẩm bẩm, trong lòng đột nhiên nảy sinh một suy nghĩ: Trong lúc nguy hiểm, da thịt liền kề, lấy thân hứa hẹn! Ký hôn thư!
Cơ hội không phải đã tới rồi sao!
Hai mắt Mạnh Như Ký phát sáng.
Mà cùng lúc đó, Mục Tuỳ nhìn bảy tám người kia, ánh mắt cũng hơi trầm xuống: Trong lúc nguy cấp, nguy hiểm bao vây, truyền thụ tinh hoa, có công pháp!
Thứ hắn đợi, không phải là hiện tại sao!
Trong lòng Mạnh Như Ký và Mục Tuỳ lúc này, đang vô cùng chân thật và đồng thanh mà lớn tiếng: Đến đúng lúc lắm!.