Phản ứng của Mục Tuỳ ít nhiều cũng hơi nằm ngoài dự liệu của Mạnh Như Ký.
Mạnh Như Ký đánh giá hắn từ trên xuống dưới, thấy cánh tay bị thương của hắn vẫn treo trước người, sắc mặt vẫn trắng bệch đến khó coi, nhưng đôi mắt lại như vực sâu nhìn nàng chằm chằm, khiến nụ cười nơi khoé miệng nàng không khỏi thu lại.
Nhưng!
Mạnh Như Ký bình tĩnh lại, nói với bản thân: Sợ cái gì? Hiện giờ hôn thư đã có trong tay, giống như nắm chắc phần thắng, chỉ cần quay về thành Trục Lưu là có thể ngồi hưởng một nửa tiền tài của thành, đường về nhân gian, sẽ không còn xa!
Vì thế, Mạnh Như Ký nhẫn nhịn, để mặc Mục Tuỳ vén tóc mai giúp mình, sau đó cười híp mắt nói: "Phu thê chúng ta đồng lòng, thành Trục Lưu, ta còn chưa từng nhìn thấy."
"Nghĩ thật đẹp! Nữ nhân xấu xa!" Con thỏ ngồi trên vai Mục Tuỳ, mở miệng mắng Mạnh Như Ký.
Mạnh Như Ký còn chưa trả lời, trên đỉnh đầu đã truyền đến một giọng nói:
"Yo, náo nhiệt thế?"
Đáy hố, ba người một thỏ đồng loạt ngẩng đầu, thấy Mạc Ly đang bò trên miệng hố, thò đầu nhìn xuống phía dưới: "Nhiều người quá đi, ta nói chuyện với."
Thấy hắn, ánh mắt Mục Tuỳ trầm xuống, Diệp Xuyên tò mò quan sát, còn Mạnh Như Ký vui vẻ hô lên: "Về đúng lúc lắm! Ngươi mau xuống đây, ta dùng ngươi để thi pháp lên trên..."
Chưa nói dứt lời, bên eo nhất thời thắt lại, Mạnh Như Ký sững sờ, cúi đầu nhìn, thấy eo mình bị một cánh tay Mục Tuỳ ôm lấy.
"Ngươi làm gì?" Mạnh Như Ký sững sờ nhìn Mục Tuỳ.
Một bàn tay Mục Tuỳ siết chặt eo Mạnh Như Ký, tay bị thương còn lại vẫn đặt trên cổ, hắn ghé mặt đến bên tai Mạnh Như Ký: "Phu quân ở đây, sao phu nhân lại muốn nhờ cậy người khác?"
Mạnh Như Ký ngẩn ra, liếc nhìn khuôn mặt trắng bệch của hắn: "Ngươi được không?"
Chưa nói dứt lời, Mục Tuỳ ôm Mạnh Như Ký, đạp lên mấy hòn đá cứng trên hố, đưa Mạnh Như Ký và con thỏ sượt qua đầu Mạc Ly, trực tiếp nhảy lên khỏi hố.
"Thân thủ khá đó, Thiên Sơn Quân."
Mạc Ly bò trên đất, như cười như không nhìn Mục Tuỳ và Mạnh Như Ký: "Sợ Tiểu Mạnh dùng ta như vậy sao?"
Mục Tuỳ lạnh lùng liếc hắn một cái, con thỏ nhảy xuống từ trên vai Mục Tuỳ, đứng cạnh chân Mục Tuỳ bắt đầu mắng Mạc Ly: "To gan! Dám vô lễ với thành chủ ca ca của ta!"
"Ồ, ở đây còn có một con thỏ trắng? Ăn được không?"
Con thỏ tức đến giậm chân: "Tên vô liêm sỉ! Giống hệt nữ nhân xấu xa này!"
"Tính khí còn khá nóng, làm thỏ nướng ớt đi."
Con thỏ càng phẫn nộ, lại tuôn ra một tràng mắng nhiếc Mạc Ly.
Con thỏ làm loạn, Mục Tuỳ như bị chọc cho đau đầu, nhưng không ngăn nó, chỉ buông thõng tay xoay người bước sang bên cạnh.
Mạnh Như Ký vừa bất ngờ vừa kỳ quái: "Ngươi có thể đưa ta ra ngoài? Vậy trước kia lúc vừa rơi xuống sao không lên luôn?"
Con thỏ mắng Mạc Ly xong, nghe Mạnh Như Ký nói vậy lại vội vàng nhảy ra sau lưng Mục Tuỳ, chỉ trích Mạnh Như Ký: "Ngươi không thấy tay của thành chủ ca ca bị thương rồi sao!"
Mạnh Như Ký ngắt lời: "Không phải do ngươi hại sao?"
"Rõ ràng là vì cứu ngươi!"
"Ồn chết mất." Mục Tuỳ mở miệng, một câu nói đã ngăn được con thỏ náo loạn, con thỏ lập tức ấm ức ngậm miệng.
Mục Tuỳ ho khan hai tiếng, không nói nhiều lời bước sang một bên, tựa vào thân cây ngồi xuống, còn thuận tay nhặt quả dại trên đất trước đó cắn một tiếng.
Con thỏ đau lòng đi theo: "Thành chủ ca ca..."
Đổi lại một tiếng: "Câm miệng."
Con thỏ ấm ức ngồi xuống bên cạnh, không dám nói nữa.
Mạnh Như Ký quan sát Mục Tuỳ, thấy hắn thực sự có chút khó chịu, suy nghĩ giây lát, phát hiện sau khi thoát khỏi huyễn cảnh thì hắn đã hơi suy yếu rồi.
Lẽ nào là sử dụng sức mạnh của nội đan nên ảnh hưởng đến hắn?
Nếu là vậy, tại sao còn nhất quyết muốn ôm nàng ra khỏi hố?
Không tình nguyện nhận sự giúp đỡ của người khác đến vậy ư?
Nhất quyết muốn khoe tài vậy?
Không nhìn thấu hắn, Mạnh Như Ký dứt khoát không nhìn nữa.
"Ngươi kéo hắn lên." Mạnh Như Ký bước qua, phân phó Mạc Ly kéo Diệp Xuyên vẫn còn trong hố lên.
Mạc Ly giả bộ khóc lóc nhìn Mạnh Như Ký: "Tiểu Mạnh, ta ra ngoài giúp ngươi xử Lạc Nghênh Phong, gặp vô vàn nguy hiểm mới về được, ngươi không quan tâm ta chút nào đã bắt đầu sai ta?"
"Bớt diễn." Mạnh Như Ký lạnh lùng nói.
Mạc Ly bĩu môi: "Trước đó ngươi điều khiển ta đi xử Lạc Nghênh Phong, ta vừa đánh hắn trọng thương rồi trộm được ba vàng thì thuật pháp của ngươi tiêu tan, ta trực tiếp ngã xuống đất, biến lại hình người.
Lạc Nghênh Phong rất hung dữ, liều mạng đấm ta một cái, mấy tên thuộc hạ của hắn còn đuổi theo ta rất lâu, đêm nay của ta cứ phải gọi là thập tử nhất sinh.
Không ngờ..."
Mạc Ly chỉ Mục Tuỳ bên cạnh, rồi lại chỉ Diệp Xuyên trong hố: "Ngươi ở đây, hưởng diễm phúc."
Mạnh Như Ký lãnh đạm: "Diễm phúc này để lại cho ngươi hưởng đó, mau kéo hắn lên!"
"Ài, nữ nhi bất hiếu, ngươi cũng không quan tâm ta." Mạc Ly đứng dậy, bất lực dang tay: "Ta bị thương thật, không dùng được công pháp nữa."
Mạnh Như Ký nghe vậy thì trầm mặt: "Không dùng được công pháp nữa? Ta cũng không thể dùng ngươi để thi triển thuật pháp nữa?"
Mạc Ly gật đầu: "Ít cũng phải nghỉ ngơi một tháng."
Nàng biết mà...
Một công cụ miễn phí cho nàng sử dụng thuật pháp, chuyện tốt thế này, sao có thể đến lượt nàng...
Mạnh Như Ký day day mi tâm, đã tiếp nhận thân phận "kẻ xui xẻo ở vùng đất Vô Lưu" của mình.
"Tìm một cây gậy đi." Mạnh Như Ký nhìn sang hai bên, lôi một cây gậy từ trong đất ra, vươn xuống dưới: "Diệp Xuyên, bám lấy cái này mà lên."
"Đa tạ Mạnh cô nương." Trong hố, Diệp Xuyên lễ độ cảm tạ rồi mượn lực cây gậy leo lên.
Mạc Ly ngồi bên cạnh, tay đỡ đầu quan sát Diệp Xuyên trong hố, rồi liếc Mục Tuỳ đang tựa vào cây ngồi ăn bên cạnh, sau đó vẫy tay với Mạnh Như Ký, giống hệt một ông lão trong nhà, vừa hóng chuyện vừa nhỏ giọng nói với Mạnh Như Ký:
"Ta thấy người lễ độ này tốt hơn.
Hay là đổi đi."
Sau lưng, một ánh mắt lạnh lẽo bắn tới, Mạnh Như Ký không cần quay đầu cũng biết là ai.
Nàng trợn trắng mắt với Mạc Ly: "Ngươi im miệng đi."
"Đừng từ chối nhanh như vậy, chúng ta có thể đứng núi này trông núi nọ, chọn nhiều nhiều chút."
"Ta sắp đi thành Trục Lưu rồi, mọi chuyện khó khăn lắm mới về đúng đường, ngươi đừng rước việc cho ta."
"Ồ, ngươi vẫn là muốn tìm người có tiền, vậy chắc chắn là Thiên Sơn Quân có tiền hơn, người này nhìn có vẻ khởi nghiệp từ bàn tay trắng, trước kia rất khổ, không thể cho hai ta cuộc sống tốt."
"Ngươi có bệnh à!?" Mạnh Như Ký mắng hắn, nhưng kỳ lạ là, ánh nhìn lạnh lẽo sau gáy không còn nữa.
Lúc này Mạnh Như Ký lại không nhịn được mà quay đầu liếc Mục Tuỳ.
Mục Tuỳ lại giống như tiểu dã nhân ngoan ngoãn trước kia, tự ngồi dưới gốc cây ăn quả dại, trên người không chút sát khí, như thể không nghe thấy bọn họ đang thương lượng chuyện "đứng núi này trông núi nọ".
"Đa tạ Mạnh cô nương." Diệp Xuyên bám vào cây gậy trèo ra khỏi hố.
Hắn ở trong hố, Mạnh Như Ký và Mạc Ly ở miệng hố nói chuyện, âm thanh có nhỏ hơn nữa thì cái hố này cũng như một cái ống dội âm, đưa hết mấy lời bọn họ nói vào tai hắn.
Vì thế sau khi trèo ra, chuyện đầu tiên Diệp Xuyên làm chính là hành lễ với Mạnh Như Ký và Mạc Ly, nói:
"Tiền bối thực sự là...!trưởng bối của Mạnh cô nương?"
"Đúng vậy."
"Không phải." Mạnh Như Ký ngắt lời, quyết đoán nói: "Chỉ là một người đã ký khế ước, thế thôi."
"Khế ước dưỡng lão." Mạc Ly bổ sung, rất kiêu ngạo: "Dưỡng đến khi ta chết nhớ."
Mạnh Như Ký: "..."
Diệp Xuyên: "...!Ờ...!Bất luận thế nào, ta vẫn phải nói rõ ràng." Diệp Xuyên nghiêm túc nói: "Ta đã gây ra rất nhiều phiền phức cho Mạnh cô nương, đời này của ta vốn đã kết thúc từ lâu, bây giờ đến được đây là cơ duyên trời ban.
Diệp Xuyên không cầu gì khác, chỉ nguyện quãng đời còn lại có ích cho cô nương, mặc cô nương sai khiến, mong đền tội nghiệt."
Diệp Xuyên nói năng trịnh trọng, Mạnh Như Ký nhìn hắn nghiêm trang hành lễ thì hơi ngẩn người: "Cũng không cần như vậy..."
"Không được, ta khiến cô nương rơi vào nơi này, cô nương không muốn ở đây, vậy ta nhất định sẽ đưa ngươi về.
Đây là chuyện ta bắt buộc phải làm.
Mong cô nương đừng đuổi ta, thành toàn cho đề nghị thỉnh tội của ta."
Mạc Ly "chậc chậc" cảm thán: "Đứa trẻ tốt, rất đáng tin.
Tiểu Mạnh, hay là cứ chim khôn chọn cây mà đậu đi."
"Tiền bối, đừng nói mấy lời đùa cợt như vậy!" Chưa đợi Mạnh Như Ký mắng, Diệp Xuyên đã nghiêm túc nói: "Hiện giờ ta chỉ cảm thấy áy náy với Mạnh cô nương, không còn ý nghĩ quá phận.
Ta muốn đi theo Mạnh cô nương, chỉ để chuộc tội."
Diệp Xuyên tỏ rõ thái độ.
Mạnh Như Ký vẫn tình nguyện tin hắn.
Nàng nghĩ, mặc dù lúc trước Diệp Xuyên bị lệ khí ám, hành động cực đoan, nhưng bây giờ lệ khí trong người hắn đã hết.
Lúc ở nhân gian, hắn có thể khiến năm hộ pháp của nàng hợp lực đối phó thì xem ra cũng rất có bản lĩnh.
Hiện tại, Mục Tuỳ là người hẹp hòi, Mạc Ly cũng không kém, bọn họ đều có yêu cầu của riêng mình, không hề toàn tâm toàn ý đứng về phía nàng.
Đúng lúc nàng đang cần một "người phe mình", Diệp Xuyên bị ám cũng vì quá mức trung thực, giữ hắn lại, đáng tin.
Hơn nữa, hắn còn là một y tiên...
Nên giữ.
Chỉ là...
Bất luận thế nào, sau này ở thành Trục Lưu, nàng cũng xem như ăn nhờ ở đậu...
Mạnh Như Ký lại không nhịn được mà quay đầu liếc Mục Tuỳ.
Lần này, không ngờ Mục Tuỳ không phải đang ăn, hắn cũng đang nhìn về phía nàng.
Bốn mắt chạm nhau, Mạnh Như Ký chớp mắt, nhưng Mục Tuỳ rất bình tĩnh: "Đây là chuyện của nàng.
Tự nàng quyết định."
Mạnh Như Ký hơi bất ngờ: "Thiên Sơn Quân tốt như vậy?"
Mục Tuỳ lại thuận tay nhặt một quả, lau cát trên băng gạc mà Mạnh Như Ký buộc cho hắn, lột vỏ, cắn một miếng, nói: "Tốt với phu nhân, ta có trách nhiệm."
Mạnh Như Ký không do dự nữa: "Diệp Xuyên, chúng ta cùng đến thành Trục Lưu."
"Được, Mạnh cô nương."
"Vậy thì...!lúc ngươi tới đây, trên người có đem tiền không?" Mạnh Như Ký mở to mắt, nhìn Diệp Xuyên với vẻ mong chờ: "Có bao nhiêu, là bạc à? Hay là vàng?"
Một câu hỏi, khiến sắc mặt Diệp Xuyên trở nên khó coi.
"Tiền..." Diệp Xuyên nhìn con thỏ dưới chân Mục Tuỳ.
Con thỏ lo lắng nhảy cẫng tại chỗ vài cái, nhưng sợ mệnh lệnh vừa rồi của Mục Tuỳ nên vẫn im miệng, không dám lên tiếng.
"Ngươi bảo nó nói đi!" Mạnh Như Ký gấp gáp.
"Nói đi."
"Ngươi còn dám nhắc đến tiền!" Con thỏ tức đến giậm chân, nhảy càng cao hơn: "Ngươi nhập vào ta, cả đường thi pháp vốn đã tiêu sạch linh lực trong hai ba bạc ta giấu trong người, cuối cùng ngươi còn mở cả huyễn cảnh! Tiền của ta, đã sớm tiêu tan lúc huyễn cảnh của ngươi bị phá rồi! Bụi cũng không còn!"
Sau câu mắng nhiếc, khu rừng khôi phục yên tĩnh.
"Nói cách khác..." Đến khi Mạnh Như Ký run rẩy tay, chỉ vào từng người có mặt một vòng: "Bốn con người, một con thỏ, không có một đồng tiền nào..."
Mạc Ly bĩu môi, huýt hai tiếng sáo như chuyện không liên quan đến mình: "Không phải lỗi của ta nha."
Diệp Xuyên thở dài: "Tại ta tại ta!"
Con thỏ: "Tại ngươi! Tại ngươi!"
Mục Tuỳ im lặng ăn quả, một lúc sau hắn đứng dậy, nhặt vài quả dại lên nhét vào y phục của mình.
Trong lúc hắn đang thu dọn bên này, Mạnh Như Ký bên kia cũng bước ra khỏi sự tuyệt vọng.
"Còn có thể làm gì đây..." Mạnh Như Ký thở dài.
Theo lời Mạnh Như Ký nói, Mục Tuỳ đã đi đến bên cạnh nàng, đưa cho nàng một quả dại, sau đó bước về hướng khác.
Mạnh Như Ký cầm lấy quả dại, cắn một miếng, lấp bụng, đi theo.
"Đi đâu thế?" Mạc Ly hỏi.
"Đến chợ." Mạnh Như Ký không còn luyến tiếc: "Đi tìm một công việc đi..."
Số mệnh vất vả, thực sự không đùa với nàng..