Mạnh Như Ký

chương 46: 46: một câu hỏi đổi một câu hỏi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mạnh Như Ký đã trải qua rất nhiều đêm ở vùng đất Vô Lưu, nhưng nàng chưa từng thấy đêm nào ồn ào như đêm nay.

Tiếng côn trùng, tiếng gió đêm, tiếng hô hấp, tiếng y phục cọ sát, còn có tiếng tim đập của nàng...!đan xen vào nhau, quá mức huyên náo.

Mạnh Như Ký nín thở, siết chặt bụng, nhưng cho dù nàng cố gắng khống chế thế nào thì vẫn cảm nhận được đầu Mục Tuỳ khe khẽ phập phồng trong lòng mình, thậm chí, nàng còn cảm nhận được hơi thở của hắn...

Có chút mờ ám.

Mạnh Như Ký không muốn thế này, vì thế nàng phá vỡ sự yên tĩnh: "Thiên Sơn Quân..."

Trong lòng phát ra một tiếng cười lạnh, vì mang theo âm mũi mà giọng Mục Tuỳ hơi nghẹn lại:

"Bây giờ không gọi là phu quân nữa?"

"Lúc ngươi không nói chuyện nghiêm túc, ta mới gọi ngươi như vậy.

Học ngươi đó, ngươi thấy ta học thế nào?"

"Không tệ.

Lần sau học vài thứ khác."

"Ví dụ?"

"Im lặng là vàng."

Mạnh Như Ký cũng cười lạnh.

Sau vài lời công kích lẫn nhau, bầu không khí mờ ám giữa đêm khuya tĩnh mịch tiêu tan đi không ít.

Mạnh Như Ký thoải mái hơn chút, dứt khoát thả lỏng cơ bụng, nói với hắn:

"Quy tắc của vật Treo Mệnh, ta thấy ngươi vẫn nên nghĩ cách khống chế đi.

Ngươi thường xuyên mất khống chế mà muốn chạm vào ta, hay ghen, đối với chúng ta đều không tốt."

"Ta khống chế rồi." Mục Tuỳ nói, cảm nhận được sau khi thả lỏng, bụng Mạnh Như Ký mềm mại, ấm áp.

Giọng nói hắn bình tĩnh: "Tự ngươi đi theo mà."

Mạnh Như Ký im lặng một giây: "Đêm nay không tính, bắt đầu từ mai.

Ngươi khống chế chút."

Mục Tuỳ nghe vậy thì lại cười lạnh: "Đã là phu thê, tại sao không thể ghen và chạm vào ngươi.

Ta đã nhận hôn ước, phu nhân, những chuyện khác, nàng nên nhận."

Nói đến đây, trong rừng lại yên tĩnh trở lại.

Một lúc lâu không thấy Mạnh Như Ký phản bác, Mục Tuỳ khẽ buông nàng ra, nằm thẳng trên chân nàng.

Hắn nhìn nàng từ dưới lên, nhưng lại bắt gặp ánh mắt nghiêm túc của Mạnh Như Ký.

"Được." Mạnh Như Ký gật đầu.

Mục Tuỳ nhướng mày, có chút bất ngờ.

Mạnh Như Ký nói tiếp: "Ta thấy ngươi nói rất có lý.

Giữa phu thê, cho dù là đóng kịch thì cũng đã ký khế ước, mỗi người đều có trách nhiệm."

Mục Tuỳ nghe liền ngẩn người.

"Sau này lúc ngươi khó chịu, muốn chạm vào ta, ta nhận.

Thấy ta ở cùng nam tử khác, ngươi ghen, ta cũng nhận.

Ta không nên mong ngươi khống chế cảm xúc của mình mà nên bảo vệ cảm xúc của ngươi, vì khế ước của chúng ta."

Dưới ánh trăng, trong gió đêm, Mục Tuỳ lẳng lặng nhìn Mạnh Như Ký hồi lâu.

"Sao thế?" Mạnh Như Ký hỏi: "Trong cuộc hôn nhân này, ngươi còn có yêu cầu khác?"

Mục Tuỳ không đáp lại, đột nhiên hỏi: "Người như ngươi, còn nhiều không?"

"Hửm?" Câu hỏi này không đầu không đuôi, Mạnh Như Ký hơi khó hiểu: "Ý gì?"

"Không có gì." Mục Tuỳ ngồi dậy: "Ta đỡ nhiều rồi."

Chủ đề bị hắn chuyển hướng, Mạnh Như Ký quả nhiên bắt đầu quan tâm đến cơ thể hắn.

Nàng kéo cổ áo hắn ra, lần này Mục Tuỳ không ngăn cản nữa, để mặc nàng quan sát lồng ngực mình.

Nhìn một lúc, Mạnh Như Ký nói: "Đúng thật này, những lệ khí đó hình như đều biến mất rồi." Nàng quan sát Mục Tuỳ: "Vết thương do lệ khí tạo thành, ngươi đến gần ta thì sẽ cảm thấy dễ chịu hơn nhiều? Tại sao?"

Sau khi Mạnh Như Ký thu tay về, Mục Tuỳ sửa lại cổ áo của mình: "Một câu hỏi đổi một câu hỏi, bắt đầu rồi?"

Mạnh Như Ký nhướng mày: "Ngươi nói bắt đầu, vậy thì bắt đầu."

"Được."

Mục Tuỳ trả lời: "Ta đoán, nguyên nhân khiến ta ở gần ngươi thì sẽ bình tĩnh lại, là do nội đan của ngươi."

Đáp án này không nằm ngoài dự liệu của Mạnh Như Ký, nàng rất dễ dàng tiếp nhận, gật đầu: "Trước đây Mạc Ly nói hắn có thể cảm nhận được sự tồn tại của nội đan, điều này chứng minh viên nội đan đó ít nhiều có liên hệ đến cơ thể cũ của nó.

Bây giờ nó vừa chuyển từ cơ thể ta sang cơ thể ngươi, vẫn còn liên hệ với ta, cũng là dễ hiểu."

Nói đến đây, Mạnh Như Ký hứng thú nhìn Mục Tuỳ:

"Ngươi mãi không biết được cách sử dụng nội đan chắc cũng vì điều này.

Mặc dù nó ở trong cơ thể ngươi nhưng quá đột ngột.

Năm đó khi ta lấy được nội đan thì ý thức hỗn loạn một thời gian dài, mà thể chất ngươi mạnh hơn ta năm đó, nên nội đan vào cơ thể ngươi không gây hỗn loạn ý thức.

Nhưng tạm thời ngươi cũng rất khó khống chế nó."

"Mạnh sơn chủ là người thông minh, câu hỏi và đáp án này, có vẻ không cần ta giải thích quá nhiều."

"Nào có, vẫn cần Thiên Sơn Quân chỉ điểm thôi."

Mạnh Như Ký hơi đắc ý, cười híp mắt nhìn hắn.

Trong ánh trăng, trên người nàng như có một tầng ánh sáng, soi chiếu ánh mắt như nước, làn da tựa ngọc.

Mục Tuỳ rũ mắt, không nhìn nàng: "Đến ta rồi."

"Cứ hỏi."

"Lệ khí là vật của thần linh, tại sao ngươi biết?"

"Ta đã nói trong huyễn cảnh Diệp Xuyên tạo ra rồi, ta từng chịu thiệt bởi thứ này.

Tổn thất đó, khiến ta hiểu được chút ít ngọn nguồn của lệ khí."

"Tổn thất gì?"

"Đây là câu hỏi thứ hai rồi."

Mục Tuỳ im lặng: "Được, nếu ngươi muốn vậy, chúng ta chơi trò này đến khi trời sáng."

Mạnh Như Ký vội nói: "Thiên Sơn Quân không cần nghiêm túc như vậy, ta trả lời hết là được.

Có điều, đây đều là vài chuyện xưa rồi."

"Ta không phiền nghe ngươi nói."

Mạnh Như Ký bĩu môi: "Sau khi có được nội đan, ta mất rất nhiều năm mới dung hoà được nội đan này, có chút bản lĩnh, xem như đứng được trên núi Hoành Hư."

Nhớ đến quá khứ, vẻ mặt Mạnh Như Ký cũng trở nên ôn hoà hơn chút.

Lúc đó núi Hoành Hư chưa có gì cả, chỉ là một ngọn núi hoang cằn cỗi ít người.

Nàng dẫn theo mấy cô nhi nhặt được dọc đường, dọn dẹp ngọn núi hoang đó, xây bậc thang, dựng phòng ốc, còn khai khẩn một vách đá, lấy tên là vách Tuyết Cảnh.

Nàng dẫn theo một đám trẻ giống khỉ, chiếm ngọn núi làm vua, tu hành, luyện công, sinh sống ở đó.

Lúc đó nàng chỉ cảm thấy trước đây mình là cô nhi, từng chịu nỗi khổ không cha không mẹ không nhà để về, vì thế nàng muốn lúc mình có đủ năng lực thì dựng lên một mái "nhà", giúp mấy đứa bé như nàng không phải chịu nỗi khổ tương tự nữa.

Có điều lúc đó Mạnh Như Ký vẫn chưa biết lòng người dễ đổi, hầu hết là khe rãnh và vực sâu, không dám trông chờ.

"Trản Diệp." Mạnh Như Ký nhắc đến một cái tên: "Là một đứa bé ta nhận, hắn được ta nhặt về từ trên một hồ băng."

Ánh mắt Mục Tuỳ khựng lại: "Hồ băng?"

"Ở phía Bắc núi Hoành Hư thì phải, vị trí cụ thể ta không nhớ rõ, nghe nói là nơi thần linh sa ngã, nơi cuối cùng xuất hiện dấu tích của thần linh."

Ánh mắt Mục Tuỳ hơi trầm xuống: "Chuyện từ lúc nào?"

"Sao ta biết.

Lúc thần linh biến mất...!Có biết bao người không nghiên cứu được..."

"Ta đang hỏi ngươi..." Mục Tuỳ ngắt lời nàng: "Ngươi đến hồ băng lúc nào."

"Tính từ hiện tại lùi về trước, chắc là hơn ngàn năm trước."

"Hơn ngàn năm trước..." Mục Tuỳ lặp lại lời nàng nói, lẩm bẩm hai câu, sau đó vẻ mặt nhìn Mạnh Như Ký có chút khác đi.

Mạnh Như Ký không hiểu vẻ mặt của hắn, có chút bất mãn: "Thiên Sơn Quân, với cách hỏi một câu hỏi kèm theo một trăm câu hỏi nhỏ này của ngươi, ta có thể yêu cầu hỏi thêm một câu thì thêm một vàng không?"

"Câu hỏi của ngươi, ta cũng sẽ giải đáp tường tận."

Mạnh Như Ký bĩu môi, nói tiếp: "Ngày đó ta tham gia một bữa tiệc ở phương Bắc trở về, phát hiện Trản Diệp một thân một mình co ro trên mặt băng.

Ta cứu hắn rồi dùng thuật pháp đánh thức hắn.

Hắn nói phụ thân đã chết, bị thúc thúc và tẩu tẩu ở nhà bắt nạt nên trốn ra ngoài, muốn tìm cái chết.

Ta vẫn giống như trước kia, đưa hắn quay về núi Hoành Hư, nhưng..."

"Đưa một con sói về nhà?" Mục Tuỳ đoán.

Mạnh Như Ký bĩu môi: "Không chỉ là sói đâu." Nói đến đây, Mạnh Như Ký muốn cố gắng che giấu cảm xúc của mình, nhưng nàng rũ mắt, vẫn để lộ cảm xúc với Mục Tuỳ.

Mục Tuỳ cảm nhận được, sự hối hận và buồn bã của nàng.

"Hắn giết chết bốn mươi lăm người núi Hoành Hư."

Mục Tuỳ trầm mặc.

"Đều là những cô nhi ta nhận trước kia, nhỏ nhất, năm tuổi, lớn nhất, mười sáu..."

Đến bây giờ, Mạnh Như Ký vẫn nhớ ngày máu nhuộm đỏ bậc thang núi Hoành Hư, Trản Diệp đứng trên bậc thang, điên cuồng nhìn nàng.

Hắn nói: "Từ nay về sau, không còn người đến trước, không có người đến sau, Mạnh Như Ký, ngươi chỉ còn ta."

Ánh mắt hắn, tối đen như mực, không thấy một chút ánh sáng.

Nghe đến đây, Mục Tuỳ ngước mắt nhìn Mạnh Như Ký: "Hắn chết rồi?"

"Đương nhiên."

Mục Tuỳ gật đầu.

"Đáng tiếc, những người khác, cũng không quay về được nữa..."

Mất một lúc bình tĩnh lại, Mạnh Như Ký mới nói tiếp: "Trản Diệp giết người, chính là dùng lệ khí này.

Chỉ là ta và hắn đều không biết tên của khí tức này.

Trản Diệp nói hắn có được khí tức này trên hồ băng, khí tức này giúp hắn tu hành thuật pháp rất nhanh, giúp hắn bảo vệ ta...!Ha...!Sau đó, ngươi biết rồi, ta lợi dụng nội đan để nghiên cứu ra cách đối phó với khí tức này."

"Thế nên, ngươi đoán lệ khí là vật của thần linh."

"Không phải ta đoán, là tự Trản Diệp nói.

Hắn nói từng gặp thần linh trên hồ băng, thần linh ban cho hắn khí tức vô biên này."

Mục Tuỳ nghe vậy thì khẽ nhíu mày.

"Câu trả lời này của ta xem như toàn diện rồi đúng không?" Mạnh Như Ký kịp thời ngừng lại ký ức trong quá khứ, cười nhìn Mục Tuỳ: "Đến ngươi rồi, Thiên Sơn Quân."

Mục Tuỳ ngừng suy nghĩ, im lặng liếc nhìn Mạnh Như Ký.

Mạnh Như Ký hỏi: "Ta muốn biết, lệ khí trong vết thương của ngươi là từ đâu tới?"

Khu rừng tĩnh lặng.

"Ta nhận thua."

Nghe được ba chữ này, Mạnh Như Ký trực tiếp ngẩn người.

Nàng gần như ngây ngốc nhìn Mục Tuỳ đứng dậy, nhìn hắn phủi đất cát trên y phục, sau đó bắt đầu bước về hướng có ánh lửa.

Mạnh Như Ký ngẩn người hồi lâu rồi mới đứng dậy theo, tức giận kéo cánh tay Mục Tuỳ, ép hắn quay lại: "Ngươi nhận thua gì chứ!"

"Trò chơi một hỏi một đáp, ta không chơi được, ta nhận thua."

"Có phải ngươi chơi..." Mạnh Như Ký còn chưa nói xong thì đã bị Mục Tuỳ mỉa mai, lời mắng mỏ trực tiếp kẹt trong cổ họng.

Hắn nhận thua thì có sao, phạt hắn đi chết được sao!?

Mạnh Như Ký giận quá hoá cười: "Chàng đúng là không cần thể diện đó, phu quân."

"Thành Trục Lưu là nơi đàm phán giao dịch." Mục Tuỳ nói với Mạnh Như Ký: "Có vài giao dịch, không đàm phán được.

Phu nhân.".

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio