Ban ngày ban mặt, trong đầu một đống suy tư, Mạnh Như Ký đương nhiên không ngủ được, vì thế nàng lựa chọn ngồi thiền tĩnh tâm, rất nhanh đã tiến vào trạng thái mơ màng.
Có điều, khác với ngồi thiền bình thường, lần này, Mạnh Như Ký cảm thấy thần chí tỉnh táo ngoài ý muốn.
Nàng nhìn bản thân tỉnh táo bước vào giấc mộng của mình, bốn bề, không gian như một cái lồng cực lớn, bối cảnh là màn sương mù chỗ dày chỗ mỏng.
Mạnh Như Ký tuỳ tiện bước vào một đám sương, liếc nhìn vào trong, từ đó có thể nhìn thấy cảnh tượng bên trong qua màn sương mù này.
Cảnh tượng kỳ dị lộng lẫy đó, vừa là quá khứ của nàng, nhưng không chỉ là quá khứ của nàng.
Nàng nhìn thấy Trản Diệp, trong khung cảnh, thứ hiện ra chính là ngày nàng cứu Trản Diệp.
Trên hồ băng, thiếu niên vẫn rất mong manh, co rút trên đất, hắn ta dường như sắp bị đông cứng rồi.
Mạnh Như Ký đang tăng thêm thuật pháp cho Trản Diệp, thuật pháp phát ra ánh sáng ấm áp, bao bọc Trản Diệp, như thể làm tan chảy băng cứng và gió lạnh trên mặt hồ.
Nàng đã cứu hắn ta.
Nhưng khác với ký ức thật, trong cảnh tượng trong mộng này, Mạnh Như Ký còn nhìn thấy một bản thân khác.
Mạnh Như Ký kia mặc một bộ y phục khác, là bộ y phục nàng mặc hôm Trản Diệp phá huỷ núi Hoành Hư.
Trên y phục nàng ta, toàn là vết máu đỏ thẫm.
Trên mặt nàng ta cũng dính máu.
Nàng ta đứng cạnh Mạnh Như Ký đang cứu người, đau khổ khóc lóc, gào thét: "Đừng cứu hắn! Đừng cứu hắn! Ngươi sẽ hối hận! Hắn không xứng! Phải giết hắn! Ngay tại đây!"
Từng câu, từng chữ, đều là tiếng gào khóc phát ra từ nội tâm vào ngày Trản Diệp huyết tẩy núi Hoành Hư.
Nàng hối hận, căm hận, toàn bộ cảm xúc, đều bị phóng đại trong giấc mộng.
Mạnh Như Ký nhìn bản thân điên loạn, im lặng không nói.
Đây là nàng tuyệt đối sẽ không xuất hiện trong hiện thực, trong cuộc sống.
Nàng nói với Trản Diệp, những năm vừa qua, người nàng giết nhiều nhất là bản thân, không phải trò đùa, nàng đã vô số lần giết chết một bản thân mất khống chế như vậy ở trong lòng.
Sau đó mở mắt ra, lại lãnh đạm, lý trí, tiếp tục đối diện với năm tháng trước mắt.
"Ai da, Tiểu Mạnh, khó khăn lắm nhỉ."
Một giọng nói, phá vỡ giấc mộng mà Mạnh Như Ký đang lục lọi.
Nàng quay đầu, nhìn thấy Mạc Ly đang đứng sau lưng mình.
Mạc Ly tươi cười nhìn nàng, trong bóng tối, khuôn mặt trắng quá mức đó như phát ra ánh sáng.
Hắn vung tay, xua tan đám sương xám xịt cạnh Mạnh Như Ký: "Ngươi chăm chú xem ác mộng thế làm gì, xem vài thứ vui vẻ đi."
Mạc Ly phất tay lên bầu trời, một làn sương xám đậm bay tới.
Mạc Ly thổi làn sương, sương bên trong tiêu tan đi một chút.
Mạnh Như Ký liếc nhìn bên trong, là khi nàng còn thơ ấu, vẫn còn hình hài trẻ con.
Nàng đang được cha mẹ mà nàng không nhớ rõ mặt đưa đến bên sông, mông trần ngồi nghịch...
Mạnh Như Ký: "..."
Nàng phất tay phủi làn sương đó đi.
"Ngươi hoang đường!"
"Ta đau lòng quá đi, nữ nhi bất hiếu, còn không cho ta nhìn bộ dạng ngươi lúc nhỏ."
Mạnh Như Ký khó chịu nhìn Mạc Ly: "Bây giờ đang gấp, đừng nói chuyện phiếm với ta."
Mạc Ly tươi cười: "Ta là yểm yêu, thời gian trong mộng không phải do ta quản lý sao.
Đừng gấp." Mạc Ly chỉ làn sương bay trên đầu: "Nếu ngươi muốn xem, có thể xem hết mấy giấc mộng này rồi ra cũng không vội."
"Không xem nữa." Mạnh Như Ký khoanh tay nhìn hắn: "Tại sao mấy ngày này ngươi cứ ngủ say không tỉnh, gọi cũng không gọi ra được."
Mạc Ly bĩu môi: "Ta bị thương mà.
Phải nghỉ ngơi chứ."
"Vậy bây giờ ngươi tỉnh đúng lúc thế?" Mạnh Như Ký cười lạnh: "Tình hình bên ngoài rất bất ổn, có kẻ mang lệ khí đã tỉnh dậy dưới cây Nhân Duyên.
Hắn cướp vị trí thành chủ thành Trục Lưu, muốn phá huỷ vùng đất Vô Lưu..."
"Ta biết, Trản Diệp." Mạc Ly thản nhiên nói.
"Ngươi quen hắn?"
"Đương nhiên." Mạc Ly cười: "Ta phong ấn mà."
Bốn chữ, rất nhẹ, nhưng lại rơi vào tim Mạnh Như Ký.
"Ngươi..."
"Ta."
"Ngươi là chủ nhân Vô Lưu."
"Coi là vậy đi."
Khoảnh khắc này, Mạnh Như Ký bừng nắng hạ rồi, hiểu ra rồi!
Tại sao trước đây một hòn đá như hắn lại có thể đập vụn một vàng của Lạc Nghênh Phong, tại sao có thể dùng bản thể hòn đá là hắn thi triển thuật pháp mà không bị ảnh hưởng bởi quy tắc.
Thì ra, hắn chính là người định ra quy tắc này!
"Có phải ngươi đang đùa ta không!" Mạnh Như Ký tức đến mức nắm lấy cổ áo Mạc Ly: "Ngươi còn bảo ta dưỡng lão cho ngươi! Ngươi dưỡng lão cái quỷ gì! Ta đến vùng đất Vô Lưu có phải là một tay ngươi gây ra không!"
"Cái đó không phải thật." Mạc Ly không giận, vẫn cười hi hi vỗ tay Mạnh Như Ký: "Tới vùng đất Vô Lưu đều là vì chấp niệm của các ngươi quá sâu, không trách ta được.
Còn chuyện dưỡng lão ấy à, ai bảo làm chủ vùng đất Vô Lưu thì không cần dưỡng lão.
Ta không tin tưởng người khác, ta chỉ tin ngươi, Tiểu Mạnh.
Ngươi có tâm."
Bây giờ Mạnh Như Ký chỉ hận mình có tâm!
Nhẫn nhịn cơn giận, Mạnh Như Ký buông cổ áo hắn ra, quay đầu, hít sâu, bình ổn cảm xúc: "Được, nếu đã như vậy, cũng rất tốt.
Trước đây Trản Diệp tới vùng đất Vô Lưu, trên người có lệ khí, ngươi không muốn hắn náo loạn nơi này nên phong ấn hắn dưới cây Nhân Duyên, đúng không?"
"Tiểu Mạnh thông minh."
"Vậy phong ấn hắn thêm lần nữa."
Mạc Ly thở dài, lắc đầu: "Chịu thôi."
Mạnh Như Ký lạnh lùng liếc hắn một cái: "Đừng lấy cớ Lạc Nghênh Phong đả thương ngươi, ngươi là chủ nhân Vô Lưu, ở vùng đất Vô Lưu, thứ đó có thể làm ngươi bị thương?"
"Tiểu Mạnh ấy à..." Mạc Ly cười: "Đôi lúc lại quá thông minh.
Ta thực sự đã bị thương, có điều, quả thực không phải do Lạc Nghênh Phong.
Thời gian không ở đây, ta đã đến nhân gian."
"Ngươi còn có thể đến nhân gian?" Mạnh Như Ký giận quá hoá cười, nhưng bây giờ cũng không muốn kỳ kèo chuyện này với hắn: "Được, tiếp tục."
"Ta đã bị thương ở nhân gian đó."
"Ngươi bị thương cái gì ở nhân gian?"
"Trước đây con rể thứ hai của ta, Diệp Đại Hà, không phải đã nói rồi sao..."
Mạnh Như Ký ngắt lời: "Hắn không phải con rể thứ hai của ngươi!"
"Tóm lại là Diệp Đại Hà nói rồi, bây giờ nhân gian tràn ngập lệ khí, ta muốn đi xem thử tình hình, sau đó ở nhân gian, ta bị một thứ rất nặng lệ khí đả thương."
Mạnh Như Ký nghe vậy liền nhíu mày, quan sát Mạc Ly từ trên xuống dưới.
Hắn đứng thẳng lưng, vẻ mặt thoải mái, nhìn từ vẻ ngoài thì không thấy giống bị thương ở đâu, nhưng trong tình hình hiện tại, Trản Diệp cùng là kẻ địch của bọn họ, hắn không nhất thiết phải lừa nàng.
"Bao nhiêu lâu ngươi mới khỏi?"
"Chắc hai ba trăm năm."
"Ngươi..."
Câu chửi thề của Mạnh Như Ký kẹt ở cổ họng.
Hai ba trăm năm, đợi hắn bình phục rồi đi phong ấn Trản Diệp, nhân gian bên ngoài chắc toi lâu rồi.
Mạnh Như Ký rất nhanh đã bình tĩnh lại: "Ngươi nói cách làm cho ta, ta đi làm."
"Ta có ý này đó!" Mạc Ly lập tức nói: "Vết thương bây giờ của ta rất nặng, không có bao nhiêu sức mạnh, chắc vì lý do này nên Trản Diệp mới phá được phong ấn của ta chạy ra.
Ta giao trận pháp phong ấn hắn cho ngươi, ngươi học thứ này chắc cũng dễ, nhưng bây giờ đối với ngươi mà nói, có lẽ có một vấn đề khá nan giải..."
"Nói trọng điểm đi."
"Ngươi không có tiền."
"..."
Mạc Ly thương hại nhìn Mạnh Như Ký, có chút đau lòng thay nàng: "Kết trận này, cần dụ hắn vào trong trận pháp, sau đó dùng pháp lực phong ấn hắn lại, nhưng dùng pháp lực ở vùng đất Vô Lưu thì cần có tiền."
Mạc Ly nói xong, Mạnh Như Ký liền cảm thấy đầu đau sắp nứt, là nỗi đau mà sự nghèo túng mang lại, đè nặng lên đôi vai mỏng manh của nàng.
Cho dù là ở trong mộng, Mạnh Như Ký cũng cảm nhận được cơ thể mình phát run...
Vì nghèo.
Đời này nàng có nằm mơ cũng không thể ngờ, có một ngày, vào thời khắc phải đối đầu với kẻ ác huỷ thiên diệt địa, thứ đầu tiên ngăn cản nàng lại là...
Tiền!
"Ngươi không có cách thay đổi quy tắc rách nát này sao?" Mạnh Như Ký nghiến răng nghiến lợi nói.
"Ta có thể tồn tại ngoài quy tắc này, nhưng, ta không giúp ngươi được."
Mạnh Như Ký mệt rồi, thực sự bị cái nơi rách nát này ép đến mệt rồi.
"Mục Tuỳ..." Nàng dùng chút sức lực cuối cùng nghĩ ra cách có thể phá giải cục diện: "Thành Trục Lưu do hắn tạo, hắn giàu nứt đố đổ vách, chắc chắn có thể tìm được tiền.
Nếu liên lạc được với Mục Tuỳ, nói không chừng sẽ có cách."
"Ờ..." Mạc Ly ngẫm nghĩ giây lát: "Trước đây thì dễ, nhưng bây giờ ta khá yếu, muốn tự do liên lạc với hắn hơi khó.
Trên người ngươi có thứ gì liên lạc được với hắn không?"
Mạnh Như Ký vô thức sờ cổ tay mình, trong mộng, trên cổ tay nàng vẫn còn vòng cây đó.
"Mục Tuỳ từng thi triển thuật pháp lên nó, mặc dù bây giờ đã mất linh nhưng chắc vẫn còn khí tức của hắn.
Ngươi có thể liên lạc với hắn qua thứ này không?"
"Được, ta mượn thứ này để vào giấc mộng của hắn, kết nối hai giấc mộng của các ngươi với nhau.
Ngươi có thể liên lạc với hắn trước." Mạc Ly cười rất đắc ý: "Thần không biết, quỷ không hay."
"Quá tốt rồi."
Cuối cùng cũng không phải tin xấu nữa.
Mạnh Như Ký lên tinh thần, vươn tay ra: "Ở đây, ngươi làm được không?"
Mạc Ly tự tin cười: "Đương nhiên, ta là Yểm Thiên Quân đó.
Đến trời xanh cũng không thoát được."
Mạc Ly vươn tay, chạm vào vòng cây trên cổ tay Mạnh Như Ký trong giấc mộng.
Từng tầng sương mỏng dập dờn bay ra từ nơi hắn chạm vào, bao trùm màn sương trong giấc mộng của Mạnh Như Ký như trước kia.
Sương mù phiêu tán, bốn phía như bị sương mù bao phủ, khoảng cách gần như vậy mà Mạnh Như Ký cũng sắp không nhìn rõ khuôn mặt Mạc Ly nữa.
Thời gian từng chút trôi qua.
Mạnh Như Ký từ kích động thành bình tĩnh, cuối cùng có chút bất lực.
Khoé miệng nàng hạ xuống, nhìn Mạc Ly trước mặt.
"Yểm Thiên Quân?" Ngữ khí của Mạnh Như Ký đã có chút khinh thường và chế giễu: "Trời xanh cũng không thoát được, sao Mục Tuỳ lại thoát được vậy? Ngươi không gọi được hắn?"
Mạc Ly khẽ ho một tiếng, che giấu vẻ ngại ngùng của mình: "Ờ thì...!phải để hắn ngủ đã.
Hắn không ngủ thì sao ta gọi được hắn từ trong mộng."
Mạnh Như Ký thu tay lại.
Giây tiếp theo, sương mù xung quanh tan đi, Mạnh Như Ký đột nhiên mở mắt.
Nhìn căn phòng bốn phía là cửa sổ, Mạnh Như Ký hít sâu một hơi.
Đúng là...
Khiến nàng tức đến tỉnh rồi!
Tên Mạc Ly này đúng là không đáng tin, tên Mục Tuỳ cũng không phải kẻ tốt đẹp gì!
Nàng bị bắt đi, ít nhất cũng phải một đêm rồi đấy!
Tính cả hôm qua, ít nhất cũng một ngày một đêm rồi, sao hắn không đi ngủ chứ!
Thức làm quái gì!
"Cốc" một tiếng, Mạnh Như Ký đang giận vì không chuyện gì nên hồn, nàng cho rằng Trản Diệp lại tới, lại sắp nói mấy lý luận diệt thế gì đó khiến nàng phiền não.
Kết quả vừa ngẩng đầu, lại nhìn thấy, bên ngoài một ô cửa sổ, trong áng mây trôi, một người đang đứng ngay đó.
Người đó, chính là người nàng còn không mơ được trong mộng...
"Mục Tuỳ?"
Mạnh Như Ký nhìn mà ngây ra.
"Mạnh Như Ký."
Mục Tuỳ đang lơ lửng trên không trung ngoài cửa sổ, nhưng vẻ mặt hắn vừa lãnh đạm vừa bình tĩnh, bình tĩnh như thể đây là lầu một, hắn đang đứng trên mặt đất bằng phẳng.
"Ngươi không mau qua đây, là vẫn muốn ở lại ôn chuyện cũ cùng cố nhân sao?".