Lại thêm một ngày, Mạnh Như Ký cho cừu ăn, ăn cơm, về phòng ngủ, trải qua bình thản nhạt nhẽo... vì không gặp được Mục Tuỳ.
Ba ngày liên tiếp Mạnh Như Ký không nhìn thấy Mục Tuỳ. Hắn nhắm chuẩn từng khung cảnh Mạnh Như Ký xuất hiện để né tránh.
Buổi sáng Mạnh Như Ký ra ngoài dắt cừu không thấy hắn, thả cừu trên thảm cỏ không thấy hắn, thả cừu xong buổi tối quay về ngủ vẫn không thấy hắn. Mạnh Như Ký bắt đầu nghi ngờ bản thân rồi.
Hôm nay trước khi dắt cừu ra ngoài, Mạnh Như Ký không nhịn được mà hỏi Lâm phu nhân: "Có phải trên đời này không có người tên Mục Tuỳ không, Nhu Vĩ Thảo Âm này chỉ có một mình ta tới?"
Lâm phu nhân cười, lấy bảng gỗ của mình ra: "Ba ngày này Mục Tuỳ đều cho cừu ăn no từ sớm, về sớm hơn ngươi, hắn đã được ba điểm rồi, Mạnh cô nương, ngươi còn không cố gắng thì sẽ vô duyên với ngàn vàng đó."
Mạnh Như Ký nghe vậy liền vội vàng dắt cừu rời đi.
Nhưng trên thảm cỏ, lại thêm một ngày Mạnh Như Ký không tìm được Mục Tuỳ.
"Cừu của hắn rốt cuộc ăn no ở đâu thế!?" Mạnh Như Ký rất tức giận.
Mà sâu trong làn sương nàng không nhìn thấy, ở vị trí gần bờ Nại Hà, cỏ và nước ở đây rất tươi tốt, có điều vì sương quá dày nên nhìn từ xa, nơi này gần như đã trở thành một phần của Nại Hà.
Trong tay Mục Tuỳ cầm dây thừng, đầu kia dây thừng buộc cừu của hắn. Nơi này quả thực quá gần Nại Hà, nếu hắn không giữ con cừu thì nó sẽ bị rơi xuống sông, sau đó bị cuốn lên trời.
Mục Tuỳ nằm trên một sườn dốc, tay còn lại kê đầu, nhìn Nại Hà hướng lên trời. Nhìn từ góc độ của hắn, Nại Hà như thể thực sự cuốn lấy, kéo hắn, muốn tiễn hắn lên chín tầng mây.
Hắn thả lỏng toàn bộ cảm xúc trong đầu, chỉ đơn thuần quan sát dòng chảy của Nại Hà, điểm sáng bay lên, còn có tiếng gió réo rắt, tất cả mọi thứ trên thế gian đều yên tĩnh mà trật tự, nhưng cứ phải vào lúc này, hắn đột nhiên cảm thấy môi mình nóng lên!
Nước sông chảy ngược, điểm sáng bay lên dường như đều rối loạn trước mặt hắn, lập tức biến thành khuôn mặt của Mạnh Như Ký, sau đó tiếng gió cũng loạn, loạn thành giọng nói tối hôm đó của nàng...
"Có phải ngươi đã thích ta hơn một chút so với hôm qua không?"
Mục Tuỳ đột nhiên nhắm mắt.
Lại tới rồi...
Những hình ảnh và âm thanh thỉnh thoảng lại xuất hiện trong đầu hắn mấy ngày nay.
Bất luận hắn làm gì, thả lỏng thế nào, tịnh tâm ra sao, tinh thần của hắn dường như không bị ý chí của hắn khống chế.
Tinh thần của hắn... luôn lặp đi lặp lại cảnh tượng đó, những lời đó, thuận tiện giúp hắn hâm nóng lại nhiệt độ mà hắn vẫn luôn không muốn hâm nóng...
Mục Tuỳ dùng mu bàn tay che đi đôi môi của mình, mạnh mẽ cọ sát, như thể làm vậy có thể xoá bỏ sự nóng bỏng đó, nhưng vì quá dùng sức nên khiến xúc cảm trên đôi môi càng thêm cụ thể.
"Tiểu Tuỳ... Ta cảm thấy ngươi có..."
Mạnh Như Ký lại nói chuyện trong đầu hắn rồi...
Phiền quá...
Mục Tuỳ dứt khoát ngồi dậy, có chút phiền muộn day day mi tâm.
"Ta cảm thấy ngươi có..." Mà lúc này, một giọng nam chân thực xuất hiện bên tai!
Không phải nghe lầm.
Mục Tuỳ mở mắt, nâng tay tóm lấy người bên cạnh, cơ thể chuyển động, một cái lật người, trực tiếp đè hắn xuống dưới.
"A a! Hơi không đúng nha tên này!" Mạc Ly bị ấn cho dán mặt trên đất, kêu la oai oái.
Thấy là hắn, Mục Tuỳ ngẩn người, nhưng cũng không buông tay ngay:
"Tại sao ngươi lại đến đây?"
"Mấy ngày không gặp rồi, cũng không có tin tức, không phải ta muốn đi đường vòng tìm các ngươi sao..."
Nghe thấy câu trả lời này, Mục Tuỳ mới buông Mạc Ly ra, ngồi lại chỗ cũ, lau bên tai Mạc Ly vừa nói.
Mạc Ly xoa cánh tay bò dậy: "Ngươi làm sao thế? Ngươi đúng là bất ổn, sao ngươi lại thả cừu ở đây? Mạnh Như Ký đâu?"
"Thả cừu ở bên khác." Mục Tuỳ lạnh lùng trả lời: "Ở đây không cần đến ngươi, ngươi quay về đợi đi."
Mạc Ly nghe mà ngẩn người: "Người tu tiên ở vùng đất Vô Lưu càng ngày càng nhiều rồi, nhân gian bên ngoài không biết đã hỗn loạn thế nào, các ngươi ở đây thả cừu? Bà già kia bảo các ngươi thả cừu? Chỉ thế?"
Nghe hắn càng hỏi càng kích động, nhất thời không thể phân biệt rõ là nhân gian bên ngoài hỗn loạn khiến hắn giận hơn, hay là Lâm phu nhân chỉ bảo bọn họ thả cừu khiến hắn giận hơn.
Đối diện với sự bất mãn của Mạc Ly, Mục Tuỳ chỉ đáp bằng ánh mắt lạnh nhạt.
"Bỏ đi." Mạc Ly đứng dậy, phủi phủi y phục: "Là ta già nên tìm nhầm người, ta nói với ngươi mấy chuyện này làm gì, ta phải đi tìm Tiểu Mạnh mới phải."
"Đứng lại."
Mạc Ly nghe lời đứng lại, nhướng mày nhìn hắn.
Mục Tuỳ kéo con cừu sắp rơi vào Nại Hà lại, để nó gần bờ hơn chút, sau đó lại lạnh lùng nói với Mạc Ly: "Đừng cho nàng ấy mấy lời khuyên tồi."
Mạc Ly nghe vậy, càng nhướng cao mày.
"Ngươi đang nói, lời khuyên tồi nào?" Ánh mắt Mạc Ly bắt đầu mờ ám, hắn xoa cằm, quan sát Mục Tuỳ từ trên xuống dưới: "Nữ nhi này của ta lẽ nào thực sự nghe kiến nghị của ta, cùng ngươi..."
Ánh mắt Mục Tuỳ lạnh đi, bắn thẳng về phía Mạc Ly như một mũi tên: "Bất luận nàng ấy làm gì, đều sẽ không ảnh hưởng đến quyết sách của ta. Nếu ngươi còn nói với nàng ấy mấy lời vô lý, vậy đừng mong chỉ ngồi một bên xem kịch."
"Thiên Sơn Quân đang nhắm vào ta, muốn dẫn lửa đốt ta?" Mạc Ly cười: "Nhưng ta chưa từng sợ dẫn lửa thiêu thân, nói cách khác, ta vẫn luôn ở trong ngọn lửa."
Vẫn luôn ở trong ngọn lửa...
Câu này lại khiến Mục Tuỳ nhớ lại Mạnh Như Ký của tối hôm đó, nàng nói nàng chưa từng nghĩ đến việc an toàn rút lui, còn nói nàng không phải người chơi cờ, mà hơn cả là người trong ván cờ.
Nàng...
Gần như đã nói thành lời, rằng nàng cũng đã rung động.
Mục Tuỳ khẽ gật đầu, im lặng.
Thấy Mục Tuỳ ra vẻ suy tư, cảm xúc trong mắt có chút mơ màng, Mạc Ly khẽ cười, phủi quần áo, lại ngồi xuống: "Ta thấy mấy ngày nay Tiểu Mạnh có thành quả rồi. Thiên Sơn Quân, đừng phủ nhận cảm xúc trong lòng nữa."
"Ta vốn cũng không phủ nhận." Mục Tuỳ kéo con cừu, nói: "Ta chỉ cảm thấy thủ đoạn của các ngươi, vừa trẻ con vừa vô dụng."
Mạc Ly chống đầu quan sát Mục Tuỳ, nhìn một hồi lâu, hắn đột nhiên nói: "Thiên Sơn Quân, ngươi từng gặp nhân thần chưa?"
Nghe thấy hai chữ này, Mục Tuỳ liếc Mạc Ly một cái.
"Từ khi phá phong ấn trong hồ băng, ta chưa từng gặp bất kỳ thần linh nào, bao gồm cả nhân thần trong miệng ngươi."
"Nếu ngươi từng gặp nàng ta, ngươi sẽ biết, dáng vẻ của ngươi bây giờ tương tự nàng ta đến mức nào."
"Nên tương tự." Mục Tuỳ lạnh nhạt trả lời: "Đợi khi ta rời khỏi vùng đất Vô Lưu, người tới nơi này có lẽ cũng sẽ càng ngày càng nhiều."
Mạc Ly lắc đầu: "Ý ta là, ngươi rất giống nhân thần hai ngàn năm trước, sự lạc lối rất giống nhau."
Mục Tuỳ liếc Mạc Ly một cái.
Mạc Ly nhìn về phía Nại Hà chảy ngược lên trời, vẻ mặt có chút hoài niệm: "Ta biết, trận chiến tiên thần kéo dài rất lâu, nhân thần xuất thế, dẫn dắt tiên nhân, đánh thắng trận chiến, sau đó thần tộc lụn bại, nhân tộc hưng thịnh..." Mạc Ly liếc Mục Tuỳ: "Tính toán thời gian, ngươi có lẽ đã bắt đầu ngủ say trong hồ băng ở nhân gian từ lúc đó nhỉ? Từ lúc đó đến lúc ngươi thức tỉnh, cũng phải mấy ngàn năm đúng không..."
"Ừm."
"Vậy ngươi có lẽ rất hận loài người." Mạc Ly gật đầu, nói tiếp: "Nhưng ta thì khác..."
"Ta vốn là bán yêu, phụ thân của ta là yểm yêu, mẫu thân là người tu tiên, từ nhỏ ta đã nghe chuyện của rất nhiều người, sự kiên trì, nỗ lực của con người. Trong lời của a nương ta, trận chiến tiên thần kéo dài mấy ngàn năm là cuộc nổi loạn chống lại thần linh, nhân thần là anh hùng của nhân tộc, là vật tổ tinh thần của người tu tiên. Có điều khi ta ra đời, trên thế gian chỉ có truyền thuyết về nhân thần, không thấy tung tích của nhân thần nữa. Thế nên... ngươi phải biết khi ta gặp nàng ta lần đầu, ta chấn động đến thế nào."
"Ta nhìn nàng ta giết một đại yêu ăn thịt người, sau đó lỗ m ãng xông tới, vậy mà ta lại nói với nàng ta, ta muốn làm đồng tử phụng dưỡng nàng ta..." Nói đến đây, Mạc Ly còn bật cười: "Nhưng dung mạo khi đó của ta cũng không khác gì hiện tại, đã qua tuổi làm đồng tử rồi. Nhưng nàng ta không trực tiếp từ chối ta, nàng ta nghĩ một lúc rồi nói, cho ta thử xem."
Mục Tuỳ nghe mà cảm thấy hoang đường, nhưng cũng không ngắt lời hắn.
Cùng với tiếng cừu ăn cỏ, Mạc Ly nói tiếp:
"Ta theo nàng ta mấy năm, dần dần hiểu rõ về nhân thần này, ta biết ông trời đã ban cho nàng ta số mệnh Nhân thành thần, vạn vật diệt, ta nhìn nàng ta dưới sự chỉ dẫn của số mệnh, trở nên lạnh lùng."
"Nàng ta thường kể cho ta, tiên môn lớn trên thế gian nuốt chửng tiên môn nhỏ thế nào, có đại năng xuất thế lại cướp đoạt pháp bảo linh khí của người khác thế nào. Linh thú linh thảo trong rừng núi ngày càng ít, vì người tu tiên đã lạm dụng linh khí trong trời đất một cách không tiết chế."
"Nàng ta muốn ngăn cản, nhưng giết một người lại gặp thêm hai ba người, sau đó nàng ta bắt đầu nghĩ, trước đây thần linh muốn tiêu diệt tất cả mọi người, lẽ nào là đúng rồi sao?" Giọng nói của Mạc Ly trầm xuống: "Mà ngay khi nàng ta có suy nghĩ này, minh quái đầu tiên trên thế gian đã xuất hiện. Quái vật ngưng tụ từ lệ khí của nàng ta."
Mục Tuỳ nhớ lại những quái vật trên vách đá tuyết khi hắn đi tìm Mạnh Như Ký bị băng phong. Đó là những quái vật do nhân thần khống chế.
"Nàng ta khống chế minh quái rồi ném chúng vào thần vực rộng lớn. Mạc Hĩ cảm thấy, nàng ta dường như sắp hướng tới kết thúc của số mệnh không thể kiểm soát. Mà nàng ta của lúc đó, vẫn chưa muốn giết hết tất cả mọi người, vì thế để khích lệ nàng ta, ta đã cược với nàng ta. Ta nói, ta nhất định sẽ chống lại vận mệnh của mình, chỉ cần ta làm được thì nàng ta cũng nhất định có thể làm được. Có lẽ kể từ lúc đó, chúng ta mới trở thành bạn bè chân chính." Mạc Ly khẽ cười: "Ta tạo một giấc mộng cho nàng ta..."
"Tạo vùng đất Vô Lưu. Nàng ta còn cho ngươi nội đan, bảo ngươi sau này giết nàng ta." Mục Tuỳ liếc Mạc Ly: "Chuyện này lần trước ngươi kể rồi."
"Là khi nàng ta bước lên con đường diệt vạn vật, thì hãy giết nàng ta." Mạc Ly bĩu môi: "Người già thường thích lặp lại mấy chuyện đã qua, nhẫn nại chút đi."
Mục Tuỳ dời mắt.
Mạc Ly ngẫm nghĩ rồi kể tiếp: "Có điều tính toán thời gian, ngươi say ngủ vào khoảng cuối trận chiến tiên thần, vậy bây giờ ngươi ít cũng phải năm ngàn tuổi rồi, ngươi mới là ông lão ấy. Tiểu Mạnh nhà ta chịu thiệt rồi."
Mục Tuỳ lại dời ánh mắt cạn lời đến trên người Mạc Ly: "Nếu ngươi không cần cái miệng này thì để ta khâu giúp."
"Đừng đừng." Mạc Ly liền cười híp mắt che miệng, ngả người về sau: "Ta còn chưa nói xong trọng điểm. Ta chỉ muốn nói với ngươi, bây giờ ta vừa tiếc nuối vừa hối hận, trước khi nhân thần quay về thần vực, ta không thể cho nàng ta nhiều hồi ức tốt đẹp hơn. Nếu được... nàng ta có lẽ sẽ chậm một ngày, thậm chí chỉ chậm một khắc bước lên số mệnh đã định đó thôi..."
"Có ích gì?"
"Nàng ta sẽ vui vẻ thêm một ngày hoặc một khắc."
Mục Tuỳ im lặng không nói.
"Tiểu Mạnh nhà ta, bây giờ có lẽ đang làm chuyện này." Mạc Ly nhìn chằm chằm Mục Tuỳ: "Thiên Sơn Quân, đừng kháng cự Tiểu Mạnh nhà ta mãi như vậy. Nếu ngươi kiên định như một nhân thần, ngươi nhất định sẽ diệt thế, vậy trước tận thế do chính tay ngươi tạo ra, cứ vui vẻ thêm vài lần, không được sao?"
Mục Tuỳ đứng dậy, kéo con cừu đã no đến nằm ườn một cái, con cừu ngoan ngoãn đi tới theo lực của hắn. Mục Tuỳ liếc Mạc Ly một cái: "Ta là kẻ lạc đường, nhưng các ngươi cũng đừng cho rằng tình cảm nam nữ, tình nghĩa thế tục có thể thay đổi mục đích của ta. Ta không cần vui vẻ."
Thấy Mục Tuỳ định đi về, Mạc Ly cũng không gấp mà chỉ bò trên đất, vung vẩy chân hét lên với hắn: "Nhưng Tiểu Mạnh nhà ta thì phải làm sao đây, nếu nó muốn dùng lời khuyên xấu của ta thật, vậy nó nhất định là thích ngươi rồi! Không phải ngươi đang phụ tâm ý của nó sao?"
Mục Tuỳ không quay đầu, dắt con cừu đi về phía trước, bước vào sâu trong màn sương.
"Ta đã định sẽ phải phụ."
Mạnh Như Ký khoanh tay, đứng trước cửa chuồng cừu.
Hôm nay lúc cừu của nàng ăn cỏ, nàng còn bận hơn cừu, vội vàng cắt hết cỏ xung quanh bón cho cừu ăn, chỉ thiếu điều nhét ống vào ruột nó thôi.
Nhét cừu ăn no xong, nàng lại vội vàng quay về chuồng cừu, trong chuồng cừu, chỉ có Diệp Xuyên đang chải lông cho cừu.
Cừu của Mục Tuỳ vẫn chưa về, rất tốt, Mạnh Như Ký rất hài lòng, sau đó nàng bắt đầu khoanh tay đợi, định chơi chiêu há miệng chờ sung.
Đúng lúc Lâm phu nhân tới, thấy Mạnh Như Ký đã quay về liền viết thêm một điểm trên bảng gỗ cho Mạnh Như Ký.
Mà lúc này Mạnh Như Ký vốn không nhìn Lâm phu nhân, Lâm phu nhân cảm thấy biểu cảm tức giận này của nàng có chút buồn cười, vì thế hỏi nàng: "Mạnh cô nương và Thiên Sơn Quân làm phu thê thật kỳ lạ."
Mạnh Như Ký lắc đầu: "Chưa học giỏi thuật ngự phu, Lâm phu nhân chê cười rồi." Nói rồi, Mạnh Như Ký đột nhiên nhìn về phía Lâm phu nhân, hai mắt lấp lánh: "Lâm phu nhân nhìn nhiều biết rộng, còn là người từng trải, hay là dạy ta vài chiêu?"
"Ta?" Lâm phu nhân cảm thấy buồn cười: "Chuyện tình yêu ta cũng không thông, ban đầu, ta chỉ muốn một đứa con, vì thế đã tìm người tu tiên lợi hại nhất thế gian khi ấy để song tu cùng hắn, sau khi sinh hạ đứa bé, ta liền một lòng quan tâm đ ến nó, không chút hoài niệm với tình yêu."
"Vậy... người tu tiên đó thì sao?"
"Người tu hành vốn thanh tâm, hắn cũng chỉ cần ta giúp hắn đột phá tu vi mà thôi, sau khi xong chuyện, chúng ta cũng không còn liên quan nữa."
"... Đúng là... mỗi người lấy thứ mình cần." Mạnh Như Ký ngẫm nghĩ, hỏi tiếp: "Vậy đứa bé thì sao?"
"Là một bé gái, thiên phú tu hành hơn người." Lâm phu nhân kể đến đây, ánh mắt cũng không khỏi trở nên ôn hoà: "Ta dạy nó, nó liền học, học cũng rất nhanh, tu vi rất cao... Có điều... bây giờ nghĩ lại, có chút hối hận."
Mạnh Như Ký muốn Lâm phu nhân kể nhiều hơn chút, nhưng còn chưa đợi nàng mở miệng, Diệp Xuyên vẫn luôn yên lặng chải lông cho cừu ở bên cạnh đột nhiên xen ngang: "Thời gian sẽ không quay lại, Lâm phu nhân hối hận còn có ích gì?"
Mạnh Như Ký cảm thấy kỳ lạ, quan sát Diệp Xuyên một cái, nhưng Diệp Xuyên chỉ chải lông cho cừu, như thể chỉ nhàm chán nên xen vào một câu.
Lâm phu nhân cũng liếc Diệp Xuyên một cái, nhưng không truy cứu, chỉ gật đầu: "Ngươi nói đúng, đều là chuyện quá khứ rồi." Nói rồi, bà ta lại nhìn về phía Mạnh Như Ký: "Mạnh cô nương, gần đây ngươi ở cùng con cừu này thế nào?"
"Rất tốt, nó rất nghe lời." Mạnh Như Ký xoa đầu con cừu: "Ta ở cùng nó không tệ."
"Ừm." Lâm phu nhân đáp, nói tiếp: "Vậy hôm nay giết nó đi. Ta muốn ăn thịt cừu rồi."
Mạnh Như Ký lập tức sững sờ.
Nhưng vẻ mặt Lâm phu nhân rất lạnh nhạt, giống như lần đầu gặp bọn họ.
"Giết con cừu này, là nhiệm vụ."
Trong bụng dâng lên cảm giác ngứa ngáy kỳ lạ, như thể quay lại ngày uống phải chú độc.
Mạnh Như Ký biết đây không phải trò đùa, là mệnh lệnh của nàng.
Nàng nhìn Lâm phu nhân, Lâm phu nhân cũng nhìn nàng, bốn mắt nhìn nhau, Mạnh Như Ký cười một tiếng: "Được."
Cảm giác kỳ lạ trong bụng biến mất, Lâm phu nhân bước ra ngoài.
Trong chuồng cừu, Mạnh Như Ký nhìn con cừu trước mặt, im lặng hồi lâu, thở dài: "Có lỗi rồi."
"Ngươi có thể xẻo thịt ra." Diệp Xuyên nói: "Xẻo thịt xong thì khâu lại vết thương cho nó, có thể để hôm nay Lâm phu nhân ăn được thịt cừu, cũng có thể cứu nó một mạng."
"Vậy sau này thì sao?"
"Sau này, nếu bà ta vẫn muốn ăn thịt thì ngươi lại xẻo một miếng là được."
Mạnh Như Ký nhìn Diệp Xuyên, im lặng hồi lâu, cuối cùng chỉ nói một câu: "Ngươi là Diêm Vương sống à?"
"Nó có thể được giữ một mạng."
"Giữ một mạng, sau đó ngày ngày bị ngươi mỗi bên một dao?"
Diệp Xuyên lại rất nghiêm túc nhìn Mạnh Như Ký: "Nếu đây không phải cừu, mà là người, ngươi sẽ làm gì? Giết nó, hay là xẻo thịt?"
Mạnh Như Ký nhìn thẳng vào mắt Diệp Xuyên: "Nếu nó là người, ta sẽ nhắm chuẩn dao, về phía người đưa ra yêu cầu."
Mạnh Như Ký nói rồi, đập một nhát vào cổ con cừu, con cừu ngất đi, ngã xuống giữa Mạnh Như Ký và Diệp Xuyên.
Diệp Xuyên nhìn con cừu trên đất, mí mắt khẽ rũ xuống.
Editor có lời muốn nói:
Bộ truyện này chỉ được đăng DUY NHẤT trên Wattpad @QW2412. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ!