Trương Bạch Kỵ mỉm cười nói:
- Tầm Chân tiên sinh nhà chúng ta lợi hại lắm. Khổng đại nhân cùng Vũ tướng quân cũng biết sự lợi hại của hắn, cho nên mới yên tâm để hắn ra khỏi thành ứng cứu cho Tông Bảo tướng quân.
Mi Trinh hiếu kỳ nói:
- Ý của ngươi là ... Tầm Chân tiên sinh còn lợi hại hơn Tông Bảo tướng quân?
Vũ An Quốc bên cạnh nghe được đối thoại của hai người, cười ha hả nói:
- Mi cô nương, ngươi quá lo rồi. Tầm Chân tiên sinh chẳng những lợi hại hơn Tông Bảo, so với ta trước khi bị cụt tay cũng không thua kém chút nào đó.
- Hả?
Mi Trinh khẽ kinh hô một tiếng nói:
- Nhưng hắn là nam nhân mà ... nam nhân không phải là đều không biết dùng võ tướng kỹ sao?
Vũ An Quốc cười ha hả nói:
- Ngươi đừng vội, chờ xem kịch vui đi.
Quận thành Bắc Hải mặc dù không phải là thành lớn gì, nhưng cũng không nhỏ. Quân khăn vàng cũng không vội xông lên, mà đóng ở chừng một dặm ngoài thành, bắt đầu chế tạo gấp khí giới công thành.
Tôn Vũ xen lẫn trong hai ngàn tinh kỵ Tông Bảo mang theo ra khỏi thành, đưa lưng về phía cổng thành bày ra trận binh. Tông Bảo xách thương xuất trận, quát to về phía thủ lĩnh Quản Hợi quân khăn vàng:
- Tặc tử khăn vàng, vì chuyện gì vây quận thành Bắc Hải ta? Bọn ngươi mau rút lui là hơn!
Trong quân Khăn vàng một tiếng trống ầm vang, chạy ra một nữ tướng cưỡi ngựa.
Tôn Vũ vừa nhìn từ xa, nữ tướng kia tay thô chân dài, làn da ngăm đen, thoạt nhìn rất giống nông phụ đang cấy mạ trong ruộng nước nào đó. Nữ tướng hét lớn:
- Ta biết quận thành Bắc Hải tiền lương sung túc, định mượn chút lương thực, ừ ... cũng không mượn nhiều đâu, chỉ một vạn thạch thôi, lấy được một vạn thạch lương ta liền lui binh, nếu không cho, đánh đổ thành trì của ngươi, nam nữ lão ấu giết sạch- không chưa ai.
Tôn Vũ cũng thầm toát mồ hôi hột, lẩm bẩm:
- Lời mở đầu của nhân vật phản diện tại sao đều như vậy? Cho chút ý mới có được hay không?
NM01 lập tức nói thể hiện kiến thức:
- Chủ nhân, lời Quản Hợi nói có trong hồi 11 của “Tam quốc diễn nghĩa”, nguyên lời là: “Ta biết Bắc Hải lương nhiều, nếu mượn được một vạn thạch thì liền lui binh; bằng không, đánh tan thành trì, lão ấu không lưu.
Tôn Vũ lau mồ hôi một cái, thở dài nói:
- Xem ra lịch sử Trung Quốc dài mấy ngàn năm mà lời kịch của nhân vật phản diện cũng không có tiến bộ mấy, ài!
Lúc này Tông Bảo trước trận bị lời của Quản Hợi chọc tức gần chết, nàng vốn tính tình không tốt, với cấp trên Khổng Dung cũng đã chẳng chịu nhường nhịn , nào chịu được chọc tức của tặc tử, quát to:
- Ta là thần tử của Đại Hán, bảo vệ đất đai Đại Hán, nào có lương thực cho tặc nhân?
Sau khi nói xong, thúc ngựa múa thương, chạy thẳng về phía Quản Hợi.
Quản Hợi cười hắc hắc nói:
- Đại Hán cái rắm, bây giờ thiên hạ của Đại Ma, niên hiệu là Phùng Ma năm thứ nhất.
Nàng sử ra một thanh đại đao, tới chiến Tông Bảo.
Tôn Vũ chỉ sợ Tông Bảo bị giết, vội giục ngựa tiến về phía trước mấy bước, gần sát hàng đầu của đội quân.
Chỉ thấy trên người Tông Bảo dâng lên một vùng ánh sáng đỏ, hai chữ đỏ “Thương Tướng” vọt trên đỉnh đầu, đây là võ tướng kỹ thường thấy nhất, không có sáng ý nhất thời Tam quốc, đi tới chỗ nữ tướng tụ tập, liếc mắt một cái cũng có thể tìm thấy năm sáu người có - “Thương Tướng- ”.
Tôn Vũ thấy Tông Bảo là Thương Tương màu đỏ, trong lòng thở dài, thầm nghĩ: Trong trò chơi hàng loạt “Tam quốc chí” đời sau, vũ lực của Quản Hợi được đánh giá là tám mươi mấy, rốt cuộc là tám mươi mấy ta không nhớ ra, nhưng ít ra cũng tiếp cận cấp số màu lam rồi, ta thấy Tông Bảo sắp tiêu đời.
Đúng như dự đoán, trên người Quản Hợi cũng dâng lên một vùng ánh sáng đỏ, nhảy ra hai chữ to - “Đao tướng- “, nhưng màu ánh sáng đỏ này rất đậm, mơ hồ lộ ra màu tím, hiển nhiên nàng đang ở giai đoạn quá độ màu đỏ chuyển sang màu lam, nếu đợi một thời gian, không khó phát triền thành võ tướng màu lam. Chỉ là nhìn cấp màu của ánh sáng đỏ, cũng biết Tông Bảo sẽ xong đời.
Hai tướng gặp nhau trước trận, đao thương cùng lên, đánh binh binh bang bang một hồi, sau chừng mười chiêu, Tông Bảo quả nhiên không địch lại, bị Quản Hợi đánh liên tiếp bại lui. Xem ra chỉ thêm mấy chiêu, sẽ bị một đao chém rớt xuống ngựa.
Nữ nhân xấu tính Tông Bảo này, thực lực cùng tính tình thật tương phản. Tôn Vũ lắc đầu, gỡ đại cung Tam thạch từ trên lưng xuống, giương cung, lắp tên, nhắm Quản Hợi.
NM01 lập tức bắt đầu tính toán quỹ tích di động hai người Quản Hợi cùng Tông Bảo, phán đoán tốc độ gió, hướng gió, lực cản không khí ...
Lúc này Tông Bảo đã thương pháp mất rối loạn, chỉ nghe Quản Hợi cười hắc hắc, vung đại đao, một đao đánh rơi trường thương của Tông Bảo, sau đó lại vung một đao, bổ thẳng về phía cổ Tông Bảo.
Đúng lúc này, tay phải Tôn Vũ buông lỏng, kình tiễn rời cung, mũi tên ánh sáng đỏ “Tất trúng”, quấn lấy “Cự lực” rít gió, gào thét bắn thẳng vào mặt Quản Hợi.
Quản Hợi sợ hết hồn, cũng may nàng võ nghệ cao cường, gần như sắp đi vào cấp võ tướng màu lam, đối phó mũi tên võ tướng màu đỏ như Tôn Vũ bắn ra, cũng không tính là khó khăn, nhưng nếu muốn giết chết Tông Bảo đã là không thể. Đành phải ở trên lưng ngựa ngửa về phía sau một cái, tránh thoát kình tiễn, đợi đến khi nàng lại ngồi thẳng người, Tông Bảo đã sớm thúc ngựa trốn về bổn trận.
Quản Hợi giận dữ. Giương mắt nhìn chằm chằm Tôn Vũ bắn tên, quát:
- Ngươi nam nhân này, không ngờ bắn tên đánh lén ... Ơ? Đợi chút, ngươi là nam nhân, sao có thể sử dụng võ tướng kỹ?
Cùng Quản Hợi kinh hãi, còn có Mi Trinh trên đầu thành Bắc Hải đang xem cuộc chiến. Đôi mắt xinh đẹp của nàng trừng thật to không dám tin, kinh hô:
- Tầm Chân tiên sinh biết dùng võ tướng kỹ? Điều này ... điều này ... điều này không thể nào ...
Trương Bạch Kỵ cùng Vũ An Quốc bên cạnh lập tức cười nói:
- Điều này có gì mà không thể, chúng ta đã sớm biết, Tầm Chân tiên sinh lợi hại lắm, không chỉ biết dùng võ tướng kỹ, hơn nữa một mình thân kiêm nhiều loại võ tướng kỹ.
- Không... điều này không thể nào ...
Mi Trinh lẩm bẩm:
- Hóa ra trên thế giới thật sự có nam nhân biết dùng võ tướng kỹ ... vậy ... võ tướng kỹ của ta đây cũng không phải là võ tướng kỹ nát nhất, vô dụng nhất thiên hạ, ta ... ta rốt cuộc tìm được người chứng minh giá trị của mình rồi.
Nghe xong lời của Mi Trinh, Trương Bạch Kỵ hiếu kỳ nói:
- Mi cô nương, ngươi đang nói gì vậy? Ta hoàn toàn nghe không hiểu.
- A, không có gì.
Mi Trinh vội thu hồi kinh ngạc của mình, nghiêm túc quan sát chiến đấu dưới thành, đôi mắt đẹp kia của nàng, giống như thu thủy khóa chặt Tôn Vũ, phảng phất nhìn thấy gì bánh trái thơm ngon gì đó. Trong lòng của nàng điên cuồng gào thét: Chính là người nam nhân này ... hắn có thể chứng minh giá trị của ta! Võ tướng kỹ của ta không phải là võ tướng kỹ vô dụng nhất thiên hạ.
Tôn Vũ lúc này hồn nhiên không biết trên thành có một nữ nhân xinh đẹp đang hận không thể nuốt hắn vào trong bụng, hơn nữa nữ nhân kia còn là Mi phu nhân tiếng tăm lừng lẫy trong lịch sử. Hắn vỗ nhẹ mông bạch mã, hai chữ to “Kỵ tướng” nhảy lên giữa không trung. Bạch Mã liền được tăng tốc, giống như mũi tên rời cung, xoẹt một cái phóng về phía Quản Hợi.
Tôn Vũ khẽ múa đại chuỳ, trên đầu lại lần nữa nhảy lên hai chữ “Cự lực”.
Một loạt tên võ tướng kỹ nhảy lên liên tục như vậy dọa Quản Hợi giật mình, nàng múa đại đao lên, tới chiến Tôn Vũ. Nhưng Tôn Vũ sử dụng hai võ tướng kỹ cùng lúc, căn bản là võ tướng cấp màu đỏ hoàn toàn không thể đối kháng. Quản Hợi một đao chém ra, Tôn Vũ ỷ vào khoái mã, đã vây sau lưng Quản Hợi, đại chuỳ vung lên, Quản Hợi sợ tới mức cuống quít tay chân vội quay đầu lại chống đỡ.
Lần này thế thượng phong của Quản Hợi đã mất, Tôn Vũ lại có “Cự lực” giúp đỡ, một chùy liền nện xuống khiến hai tay Quản Hợi tê dại. Ngay sau đó Tôn Vũ thúc dục “Kỵ tướng”, giống như đèn kéo quân quay vòng quanh Quản Hợi, lợi dụng ngựa chạy siêu nhanh, thủy chung giữ vị trí công kích Quản Hợi từ phía sau lưng, vừa qua mấy chiêu, Quản Hợi liền luống cuống tay chân, ứng đối không nổi, Tôn Vũ tìm được một sơ hở, hét lớn một tiếng một chùy đánh ra, Quản Hợi cầm đao vừa đỡ, trường đao bị chém thành hai đoạn,
Quản Hợi sợ tới mức hồn phi phách tán, ghìm ngựa muốn chạy, nhưng “Kỵ tướng” của Tôn Vũ giục ngựa chạy như bay, làm sao để nàng chạy về trong trận. Chỉ thấy ngựa trắng bốn vó tung bay, truy đuổi phía sau Quản Hợi, đại chuỳ Tôn Vũ đánh tới, nện Quản Hợi đến óc vỡ toang, té ngựa mà chết.
Hô, thoải mái! Trong lòng Tôn Vũ thầm nghĩ, sau khi chứng kiến đại chiến Hổ Lao quan, mình cũng được lợi rất nhiều, mặc dù vẫn chỉ có tổ hợp “Cự lực” cùng “Kỵ tướng”, nhưng kinh nghiệm cùng phán đoán của mình đều cao minh hơn trước kia không ít, đã hiểu được lợi dụng tốc độ chiến mã để đánh vào sơ hở sau lưng địch tạo ưu thế cho mình. Đối phó tướng lãnh màu đỏ bình thường xem ra đã không còn bất cứ vấn đề gì! Nhưng khoảng cách với danh tướng chân chính, còn kém cực kỳ xa ấy chứ, còn cần tiến thêm một bước tìm kiếm biện pháp trở nên mạnh mẽ.