Một tiếng vang thật lớn, đại chuỳ Tôn Vũ cùng búa lớn của Từ Hoảng giao kích va chạm một hồi. Chùy mang ánh đỏ hiển nhiên không phải là đối thủ của búa mang ánh vàng, Tôn Vũ cảm giác cánh tay mình tê rần, đại chùy thiếu chút nữa rời tay.
Động tác Từ Hoảng cực nhanh, búa lớn của nàng vừa cùng đại chùy của Tôn Vũ tách ra, lập tức tìm một vòng tròn, quét nghiêng về phía eo Tôn Vũ, mà lúc này cánh tay Tôn Vũ vẫn còn tê dại, đại chùy cũng vô lực không thể điều khiển nữa.
May nhờ Tôn Vũ còn có "Kỵ tướng", hắn ghìm dây cương một cái, bạch mã vèo cái chạy trốn ra ngoài, tránh được một búa này của Từ Hoảng.
Chỉ một lần đối mặt, Tôn Vũ đã rơi vào thế hạ phong, thiếu chút nữa bị người ta chém ngang lưng, dọa tim nhỏ của Tôn Vũ đập thùm thụp.
Từ Hoảng nhíu mày, vẻ mặt ngơ ngác, con bé trâu bò hừng hực nói:
- Ồ? Nam nhân cũng có bản lãnh này? Khó trách đứa ngốc Dương Phụng kia muốn mời ta tới đối phó ngươi.
Ta thắt cổ mất, giọng điệu nói chuyện của nữ nhân thế giới này thật khiến ta khó chịu, cái gì gọi là "Nam nhân cũng có bản lãnh này"? Xem thường nam nhân cũng phải có giới hạn cho ta chứ, Tôn Vũ cực buồn bực. Chờ ca có thực lực, nhất định phải cho nữ nhân vẻ mặt ngu ngốc này một trận nhớ đời.
- Từ Công Minh, ngươi nhường ta công trước ba chiêu, ngươi hãy hoàn thủ nhé? Tôn Vũ thấy khuôn mặt trâu bò hừng hực của Từ Hoảng kia, cũng biết nàng là một người rất kiêu ngạo, dễ khích tướng nhất.
Quả nhiên, Từ Hoảng ngạo nghễ nói:
- Ngươi chỉ là võ tướng màu đỏ, nhường ngươi ba chiêu thì sao, ta nhường ngươi mười chiêu mới hoàn thủ!
- Được, tiếp ta mười chiêu! Tôn Vũ tuyệt không tính khách khí.
Tôn Vũ dùng "Kỵ tướng" điều khiển chiến mã, bắt đầu vây quanh Từ Hoảng, càng không ngừng đánh ra cự chùy công kích. Hắn vốn thật không dám khiếu chiến với Từ Hoảng, nhưng Từ Hoảng lại trâu bò hừng hực mà nhường hắn mười chiêu, không đánh thì phí, đánh trước mười chiêu rồi nói sau.
So chiêu với tướng lãnh cường độ này cũng là một loại học tập, tăng thêm chút kinh nghiệm đối địch của mình dù sao cũng sẽ không tệ. Tôn Vũ tính toán như vậy, không ngừng vây quanh Từ Hoảng, đại chùy vung qua hết chùy này tới chùy khác.
Có điều Từ Hoảng không hổ là "Phủ vương", chuôi búa lớn của nàng xuất quỷ nhập thần, linh hoạt tự nhiên quanh cơ thể nàng, bởi vì ngựa không nhanh bằng Tôn Vũ, Từ Hoảng thường xuyên phải chống đỡ việc Tôn VŨ tấn công sau lưng. Nhưng nàng không thèm để ý chút nào, tựa như sau lưng mọc thêm con mắt, búa thường sẽ từ phía sau lưng vươn ra. Đây là Từ Hoảng ngồi nghiêng ở trên lưng ngựa, nếu nàng không mặc váy mà đổi thành mặc quần, ngồi mở chân trên chiến mã nghiêm nghiêm túc túc, chắc chắn sức chiến đấu còn có thể mạnh hơn mấy phần.
Tất cả công kích của Tôn Vũ đều bị Từ Hoảng chống đỡ được, nếu nàng thuận thế phản kích, nói không chừng Tôn Vũ đã bị thương té ngựa, bị nàng giết rồi. Tôn Vũ càng đánh càng kinh, trong lòng tính thầm nước cờ tiếp theo, mười chiêu vừa đến, Tôn Vũ không dám lấy Từ Hoảng làm đối thủ luyện tập nữa, ghìm ngựa một cái, trốn!
- Ơ? Ngươi bại hoại này, vừa đánh xong mười chiêu sao lại chạy? Ta đang tính phản kích mà! Từ Hoảng bày ra vẻ mặt ngốc, trâu bò hừng hực mà lên tiếng nói.
Dương Phụng sau lưng nàng vội kêu lên:
- Em gái Công Minh, ngươi đang ở đó phát tuyên ngôn gì vậy? Nhanh đuổi theo cho ta đi chứ!
- Ngươi dám ra lệnh cho ta đuổi theo? Từ Hoảng hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi nói về phía Dương Phụng:
- Ngươi đã quên nói với ta phải nói như thế nào à?
Dương Phụng đổ mồ hôi đầm đìa, vội hạ thấp khí nói:
- Công Minh xinh đẹp, mời ngươi đuổi theo hắn đi.
- Hừ, vậy còn được. Từ Hoảng xoay đầu lại, định bắt đầu đuổi theo, không ngờ vừa quay đầu lại, Tôn Vũ đã sớm chạy trốn không còn bóng dáng, chạy về trong trận quân của Tông Bảo, quân Bắc Hải trong nháy mắt toàn bộ chạy vào cổng thành, sau đó cổng thành rầm một tiếng đóng lại, binh sĩ trên thành lại vội kéo cầu treo. Bây giờ còn đuổi theo cái rắm, cơ hội truy kích quý giá đã bị tuyên ngôn của Từ Hoảng trâu bò cãi cọ cùng Dương Phụng làm lãng phí.
Dương Phụng giận dữ, nàng quát với Từ Hoảng:
- Xem đi, đều do ngươi cố ý kéo dài, quân địch chạy về thành rồi.
Hai hàng lông mày Từ Hoảng dựng lên, vẻ mặt vênh vênh kia thoạt nhìn càng lãnh khốc đến độ muốn giết người nói:
- Ngươi dám nói với ta như vậy? Ta giết ngươi đấy!
Dương Phụng bị nàng làm sợ hết hồn, vội ngậm miệng, quay đầu đi điên cuồng hét với bọn thủ hạ: - Nhìn cái gì? Còn không tạo khí giới công thành cho ta? Ta cho các ngươi thời gian ba ngày, thang mây phải làm 100 cái, trùng xa phải 100 cỗ, làm không được chém sạch các ngươi. Nàng bị nghẹn tức ở chỗ Từ Hoảng, đành phải mang đi phát tiết ở trên đầu thủ hạ, giặc khăn vàng đáng thương bị lão đại chửi loạn một trận, còn không biết là bị chửi vì cái gì.
Thật ra nếu Dương Phụng thật muốn để bọn binh sĩ một loạt xông lên đem Từ Hoảng loạn đao chém chết, Từ Hoảng cũng không thể địch nổi 3 vạn tặc khăn vàng, nhưng Dương Phụng còn phải dựa vào Từ Hoảng giúp nàng đánh thiên hạ mà, cho nên đành phải nén giận.
--------------
Tôn Vũ cùng Tông Bảo rút lui về trong thành Bắc Hải, vội lên tường thành gặp Khổng Dung.
Khổng Dung cùng Trịnh Huyền trên đầu thành đều cau mày, Tôn Vũ ôm quyền nói:
- Khổng đại nhân, thật có lỗi, tướng địch quá mạnh, tiểu tử không phải là đối thủ, đành phải lui về trong thành.
Khổng Dung gật đầu nói:
- Ai cũng không ngờ trong quân khăn vàng lại có võ tướng đỉnh cấp màu vàng, điều này không thể trách ngươi được, ngươi có thể an toàn trở về đã rất giỏi rồi.
Vũ An Quốc dùng tay trái vỗ vỗ bả vai Tôn Vũ nói:
- Ngươi lợi hại thật, đối đầu với võ tướng đỉnh cấp màu vàng, cũng có thể không bị thương chútnào, thật sự lợi hại.
Mọi người khen Tôn Vũ một trận, lại cùng lo lắng mà nhìn ngoài thành, giặc khăn vàng đang ngang nhiên chặt cây cối, kiến tạo khí giới công thành, đây thật đúng là phiền toái ...
Tôn Vũ thấy quân bên ngoài thế lớn, trong thành lại không có nhiều thủ binh, nhịn không được nói với Khổng Dung:
- Khổng đại nhân, quân địch thế lớn như thế, kế hoạch bắt giặc phải bắt vua trước cũng thất bại. Bây giờ tranh thủ thời gian chiêu mộ trai tráng trong thôn đi, ở trước khi binh khí công thành của tặc khăn vàng kiến tạo xong, chúng ta phải tổ chức trai tráng trong thành mới được.
Khổng Dung a một tiếng, thở dài nói:
- Đành phải như thế! Xem ra chiêu mộ bình thường còn chưa đủ, đành dựa vào võ tướng kỹ của lão thân rồi! Ài, tuổi đã lớn như vậy, còn bị ép sử dụng võ tướng kỹ, quả thật là chẳng có gì để nói. Nàng khai triển thân thể, trên người bắn ra tia sáng màu xanh biếc.
Trong lòng Tôn Vũ giật thót, đã lâu không thấy võ tướng kỹ màu xanh biếc. Võ tướng kỹ màu xanh biếc hình như đều là nội chính hình, bộ dạng không quá lợi hại, không biết võ kỹ năng Khổng Dung dùng ngay lúc này có gì hay.
Chỉ thấy trên đỉnh đầu Khổng Dung nhảy ra hai chữ to màu xanh biếc "Danh vọng", hai chữ to này càng lúc càng lớn, không ngờ bay lên trên bầu trời, ánh xanh biếc nhu hòa bao lại cả quận thành Bắc Hải.
Khổng Dung nói với Vũ An Quốc bên cạnh:
- Vũ tướng quân, bây giờ ngươi đi chiêu mộ trai tráng trong thôn đi, có võ tướng kỹ của ta giúp đỡ, công việc chiêu mộ trai tráng trong thôn sẽ vô cùng thuận lợi, hơn phân nửa nam đinh trong thành này sẽ chủ động đầu quân. Ta nghĩ ... tụ tập hơn vạn trai tráng trong thôn hẳn là không thành vấn đề.
Hóa ra "Danh vọng" của Khổng Dung là một loại võ tướng kỹ dùng cho chiêu mộ, không chỉ có thể hấp dẫn bọn nam đinh gần đó đi đầu quân, còn có thể hấp dẫn tướng tái gần đó, có điều tướng tài quận Bắc Hải sớm đã bị khai quật quá nhiều lần, bây giờ triệu tướng tài là rất không có khả năng, nhiều nhất chỉ có thể triệu tới một ít trai tráng trong thành đi đầu quân.
Kỹ năng trâu bò đây, trong lòng Tôn Vũ thầm nghĩ, chiêu này mặc dù chỉ màu xanh biếc, nhưng công năng không thể bảo là không mạnh, xem ra lý giải của ta với võ tướng kỹ vẫn còn quá nông cạn, kỹ năng nội chính màu xanh biếc cũng phi thường hữu dụng, sau này không nên quá vội tin màu võ tướng kỹ.
Khổng Dung nói với mọi người:
- Hôm nay tặc khăn vàng không có khí giới công thành, tuyệt sẽ không vội tiến công, chư vị tướng quân đi nghỉ trước đi. Ta đoán chừng sau ba ngày mới là lúc quân khăn vàng công thành, chúng ta nhân ba ngày này triệu tập trai tráng trong thành, nghỉ ngơi dưỡng sức, để đợi giết địch.
Chúng tướng đồng ý ầm ầm, đều tự giải tán.