Thấy Tôn Vũ trên đỉnh đầu có hai hàng chữ đỏ "Cự lực", "Kỵ tướng" phóng về phía Từ Hoảng, Khổng Dung, Vũ An Quốc, kể cả Mi Trinh trên tường thành đều lấy làm kinh hãi. Vũ An Quốc hiếu kỳ nói:
- Tầm Chân tiên sinh không phải là có "Thương vương" màu vàng sao? Sao chỉ dùng võ tướng kỹ màu đỏ?
"Danh sư" Trịnh Huyền cười ha hả, nói với mấy người:
- Chiêu này của Tầm Chân tên là "Giả yếu trước khi đối địch, giả trư ăn cọp", mấy người các ngươi khẩn trương cái gì, chăm chú xem đi.
Lúc này Từ Hoảng dùng khóe mắt nhìn lướt qua Tôn Vũ xông lại, chỉ thấy trên người hắn lóe ánh đỏ, đại chùy cầm ngày hôm qua biến thành một thanh thiết thương, cũng không biết hắn đang làm trò gì, dù sao võ tướng màu đỏ nàng không để vào mắt. Vì vậy Từ Hoảng không chút để ý mà nhìn chằm chằm đôi chân trắng như tuyết của mình đung đưa lui tới trên không trung, không thèm nhìn thẳng người khác thể hiện tư thái vô cùng trâu bò , trâu bò đến cực hạn.
Tôn Vũ vọt tới gần, một thương đâm tới, Từ Hoảng đã đáp ứng sẽ nhường hắn mười chiêu, vì vậy tiện tay cầm búa đỡ một cái.
Một tiếng "Đinh" vang lên, Tôn Vũ dường như bị nàng chấn đến tay tê dại, thu hồi thiết thương.
Từ Hoảng hừ lạnh một tiếng, ngẩng đầu lên giống cao thủ cô đơn, hếch lỗ mũi lên mây trắng trên trời, nói với giọng vô cùng trâu bò:
- Nhìn bộ dạng phế vật ngươi, mười chiêu vừa qua sẽ là lúc chết của ngươi ...
Lời còn chưa dứt, trên người Tôn Vũ đột nhiên nhấp nhoáng một luồng ánh vàng chói mắt, hai chữ to "Thương vương" đột nhiên xuất ra.
"Xoạt xoạt xoạt xoạt xoạt", một vùng thương ảnh nhanh đến độ không thấy rõ đột nhiên đánh úp tới trước mặt, Tôn Vũ thừa dịp lỗ mũi Từ Hoảng hướng lên trời, đột nhiên phát động đánh bất ngờ, trong nháy mắt này hắn cũng không biết đã đâm ra bao nhiêu thương, dù sao khẳng định không chỉ mười thương.
Từ Hoảng hoảng sợ cực kỳ, nàng vội vung búa để đỡ, nhưng Tôn Vũ lúc này đã không phải là Tôn VŨ hôm qua, tốc độ lực lượng đều đã đạt đến một đẳng cấp khủng bố, cho dù Từ Hoảng toàn lực ra tay, hai người cũng có nước liều. Ở dưới tình huống lỗ mũi Từ Hoảng hướng lên trời, trong lúc vội vàng đâu thể nào tiếp được pha đánh bất ngờ của Tôn Vũ, chỉ nghe một loạt tiếng vang đinh đinh đinh liên tiếp, thương ảnh cùng búa ảnh cùng tản đi, hai bóng người trong sân đã ngưng lại, thiết thương Tôn Vũ lạnh lùng gác trên cổ Từ Hoảng.
- Ngươi ... ngươi đồ bại hoại này thật gian trá! - Lỗ mũi Từ Hoảng thở phì phò, nàng là một cô gái cực kỳ cao ngạo, cho tới bây giờ còn chưa bị đánh bại ở trên chiến trường, cho nên nuôi dưỡng thành tính tình trâu bò, bây giờ thua ở bởi âm mưu quỷ kế của kẻ địch, nàng sao có thể chịu phục.
Tôn Vũ mặc kệ nàng chịu phục hay không, vấn đề bây giờ không phải là giận dỗi với tiểu mỹ nữ, mà là phải đánh bại giặc khăn vàng, hắn tự tay xách em gái trâu bò từ trên lưng ngựa của nàng, đặt ở trên lưng ngựa mình, dùng thiết thương đẩy lưng nàng, hạ giọng nói:
- Đừng cãi, ta vốn có thể một thương giết ngươi, bây giờ không giết ngươi, ngươi nên cảm tạ ta, còn ồn cái gì? Ngoan ngoãn xem chúng ta đánh bại giặc khăn vàng đi.
Em gái trâu bò tức giận hừ một tiếng, mặc dù nàng không dám giãy dụa bậy, sợ Tôn Vũ giết nàng. Nhưng nàng còn có thể dùng phương thức khác để tỏ vẻ bất mãn của mình, nàng nghiêng đầu một cái, cái miệng nhỏ nhắn trề đến độ có thể treo được bình dầu, miệng nói giọng trâu bò :
- Bắt được ta thì sao? Cũng không phải dựa vào bản lĩnh thực sự! Hừ! Ngươi còn có thể đánh thắng ba vạn quân khăn vàng được sao? Đợi đến khi quận thành Bắc Hải bị công phá, ta tự nhiên sẽ được cứu trợ, đến lúc đó lại đến tính sổ với ngươi.
Ặc ... con vịt sắp chết còn mạnh miệng! Phải hoàn cảnh nào mới có thể nuôi ra nữ nhân nói chuyện trâu bò như vậy nhỉ? Tôn Vũ đổ mồ hôi một phen. Không được, bắt nữ nhân trâu bò như vậy sẽ ảnh hưởng giá trị tâm tình của ta, Tôn Vũ rất dứt khoát đánh một chưởng ở trên cổ nàng, đánh nàng hôn mê bất tỉnh.
Oa, trên tường thành vang lên tiếng hoan hô của thủ quân Bắc Hải, võ tướng đỉnh cấp màu vàng của quân địch bị bắt sống, một pha này khiến sĩ khí lập tức tăng vọt.
- Thương vương! Thương vương! Thương vương! - Tất cả thủ quân Bắc Hải cùng hoan hô.
Mi Trinh ở trên tường thành hoan hỷ vô cùng, tiện tay bắt lấy một người mà nói:
- Thấy không, trượng phu của ta biến thành lợi hại rồi! Ta không phải là phế vật, ta có thể trợ giúp trượng phu của ta biến thành lợi hại!
- Khụ khụ! - Người bị nàng bắt lấy lại là Thái Thú Bắc Hải Khổng Dung, nàng ho khẽ hai tiếng nói:
- Lôi lôi kéo kéo, còn thể thống gì! Ta cũng biết ngươi không phải là phế vật rồi, khụ khụ! Ta quả thật biết rồi, ngươi đừng kéo ta nữa ... ai nha ... đừng lay tay ta, ta tay ốm chân yếu, chịu không được lay lắc như thế đâu.
Tiểu loly Thái Sử Từ dựa ở trên tường thành xem cuộc vui cũng nhìn đến ngây người, nàng hất khuôn mặt ngây thơ, mở trừng hai mắt, nói với Trương Bạch Kỵ:
- Trương tỷ tỷ, Tầm Chân tiên sinh sao bắt kẻ buôn lậu lại thế? Ta vẫn là lần đầu thấy kẻ buôn người bị người ta bắt.
- Ặc ...
Trương Bạch Kỵ cũng cảm thấy đau đầu, nàng đành phải cười lớn nói:
- Báo ứng của kẻ buôn người bắt trẻ em, chính là bị người ta bắt.
Lúc này Dương Phụng trong quân khăn vàng thấy Từ Hoảng bị bắt, trong lòng cũng khẩn trương. Hắn vung lệnh kỳ cầm trong tay lên, một đội quân khăn vàng năm ngàn người từ trong trận quân kéo ra, đội quân khăn vàng này lại có đầy đủ binh khí khôi giáp, không hề giống quân khăn vàng bình thường, hoan toàn khác đám nông dân kia. Trên đầu của bọn hắn cũng quấn khăn vàng, bất đồng chính là trên đuôi khăn vàng buộc một dây trắng.
Hóa ra đây là tiêu chí của "Khăn vàng Bạch Ba", quân khăn vàng cũng không phải là một chỉnh thể đầy đủ, nó là chỉnh thể do quân khởi nghĩa nông dân các địa phương hợp cùng một chỗ tạo thành, do rất nhiều thế lực phân tán tạo thành, trong đó có: Hắc Sơn, Bạch Ba, Hoàng Long, Tả Giáo, Ngưu Giác, Ngũ Lộc, Đê Căn, Lý Đại Mục, Tả Tỳ Trượng Bát, Khổ Tù, Lưu Thạch, Bình Hán, Đại Hồng, Bạch Nhiễu, Ti Đãi, Duyến Thành, La Thị, Lôi công, Phù Vân, Phi Yến, Bạch Tước, Dương Phượng, Vu Độc Đẳng, thế lực nhỏ nhất cũng có mấy nghìn người, thế lực lớn thậm chí có mấy vạn người.
Tỷ như Trương Yến mà Tôn Vũ đánh bại ở núi Đại Hưng, chính là chủ soái của quân Hắc Sơn, mà một chi khăn vàng Bạch Ba khăn vàng đuôi thắt dây trắng ở gia đình quân nhân khăn vàng, coi như là tinh nhuệ trong quân khăn vàng. Năm nghìn tặc khăn vàng Bạch Ba hô to một tiếng, liều mạng phóng tới Tôn Vũ, định cứu về Từ Hoảng.
Tông Bảo dưới thành Bắc Hải thấy thế, vội gọi hai ngàn tinh kỵ xông lên về phía trước!
Kỵ binh chống lại bộ binh, ưu thế đó là không thể chê, hai quân mới vừa tiếp chiến, tinh kỵ Bắc Hải liền chem. giết đến độ khăn vàng Bạch Ba ngã trái ngã phải. Hơn nữa tay trái Tôn Vũ mang theo Từ Hoảng đã ngất, tay phải sử thương, xông xáoqua lại ở trong quân khăn vàng, giết người vô số. Tông Bảo cũng sử dụng "Thương tướng", nhanh không thể đỡ.
Có điều khăn vàng Bạch Ba cũng không phải là vô dụng, ánh đỏ trên người Dương Phụng sáng lên, hai chữ to "Bạch Ba" bao phủ ở tất cả khăn vàng Bạch Ba, lập tức khiến thực lực quân Bạch Ba tăng một bậc.
- Ơ? Ngự binh kỹ?
Trong lòng Tôn Vũ lấy làm kỳ, cái này thật đúng là thú vị nha, ngự binh kỹ màu đỏ uy lực cũng không lớn, không đáng lo nhiều, nhưng ngự binh kỹ màu đỏ khiến Tôn Vũ nhớ lại Nhị tiểu thư Công Tôn Việt, miệng không khỏi nhếch một nụ cười.
Khăn vàng Bạch Ba có ngự binh kỹ trợ giúp lập tức trở nên khác hẳn lúc trước, tập kết đội hình chỉnh tề, dùng trường mâu đối kháng tinh kỵ Bắc Hải, làm hại Tôn Vũ cùng Tông Bảo không cách nào xông vào trận nữa.
Hai ngàn tinh kỵ đành vây quanh trận địa khăn vàng Bạch Ba, Dương Phụng lại gọi mấy vạn tặc khăn vàng bình thường bên ngoài cùng công tới, Tôn Vũ cảm giác quân địch quá nhiều, không thể nào phá được, đành phải bảo Tông Bảo lui quân. Dù sao bọn họ dẫn chính là kỵ binh, muốn tới tới lui lui đùa bỡn bộ binh quân khăn vàng thì không phải là vấn đề lớn. Một tiếng huýt, liền dễ dàng lui về quận thành Bắc Hải.
Quân Khăn vàng đuổi tới dưới thành, trên cửa thành loạn tiễn bắn đủ. Lúc này khí giới công thành của quân khăn vàng còn chưa tạo xong, đành phải buồn bực mà lui về.