Oa nha? Đây thật đúng là tuyệt vời! Tôn Vũ cùng đám người Khổng Dung lấy làm kinh hãi, vội dẫn theo cả đám thủ hạ đi ra ngoài tìm thử nguyên nhân giặc khăn vàng lui binh.
Chỉ thấy bên cạnh rừng cây nhỏ còn ném lại mười chiếc thang mây còn chưa tạo xong, một chiếc trùng xa vừa tạo xong bị đổ lật trên đất. Ánh vàng vừa khéo hình như chính là chớp lên ở trong rừng cây, Tôn Vũ cùng Tông Bảo dẫn theo cả đám binh sĩ gan lớn vào rừng để điều tra, không lâu sau tìm được thi thể Dương Phụng đầu thân chia lìa.
- Đao thật nhanh!
Tông Bảo nhìn thoáng qua miệng vết thương của Dương Phụng nói:
- Một đao kia thật dứt khoát, một đao chặt bay đầu luôn.
- Nơi này có một vết móng ngựa do kỵ binh công kích tạo thành, vết móng ngựa rất sâu, lực đạp lui sau rất lớn, chứng tỏ con ngựa này chạy rất nhanh, tốc độ không chậm hơn "Kỵ tướng" là mấy, hai bên vết móng ngựa này phơi rất nhiều thi thể giặc khăn vàng Bạch Ba, có thể thấy được kỵ sĩ này vừa công kích, vừa vung đao liền giết hơn mười người
Tôn Vũ lắc đầu nói:
- Người này có tốc độ chiến mã như "Kỵ tướng", từ trong rừng cây lao ra, xông thẳng vào trận quân khăn vàng, đánh cho khăn vàng Bạch Ba người ngã ngựa đổ, sau đó một đao liền chém chết Dương Phụng ... yêu quái có thực lực bực này bản thân ta chỉ biết một người.
Tông Bảo ngạc nhiên nói:
- Ai?
- Con mẹ Nhị tỷ râu đẹp trong ba tỷ muội vườn đào Quan Vũ Quan Vân Trường
Tôn Vũ nhún vai nói:
- Không biết nàng sao lại ở đây, có lẽ là vì lạc đường.
Tông Bảo đổ mồ hôi, nàn vội nói:
- Chúng ta có cần tìm nàng tới, mời vào trong thành Bắc Hải cảm ơn một bữa không?
- Quên đi nha, dùng tư duy người thường để tìm nàng, còn khó hơn so với tìm một con chuột đồng chui vào núi đó
Tôn Vũ cười nói:
- Biết là nàng làm là được rồi, thi thể Dương Phụng cũng ở trong này, xem ra không phải là giặc khăn vàng cố ý dùng kế dụ địch, mà giặc khăn vàng quả thật đã tán loạn, vậy chúng ta liền có thể an tâm, trở về mừng công thôi.
Hai người về bên cạnh Khổng Dung, nói lại phân tích của Tôn Vũ lần nữa, Khổng Dung mừng rỡ, lúc này mới tin tưởng giặc khăn vàng quả thật đã lui binh, mọi người thu binh trở về thành, giải tán trai tráng trong thành đã chiêu mộ được, bày yến tiệc, khao thưởng ba quân.
Lần này thành Bắc Hải cũng coi như là “hữu kinh vô hiểm”, bị ba vạn quân khăn vàng vây khốn, kết quả còn chưa bị kẻ địch bắn một mũi tên nào, chỉ tổn thất hơn mười kỵ binh ra khỏi thành tác chiến, cống hiến của Tôn Vũ không thể nghi ngờ là lớn nhất.
Khổng Dung gọi người tặng hai mươi cân hoàng kim cho Tôn Vũ để cảm ơn, kẻ cực tham tiền như Tôn Vũ đương nhiên tranh thủ nhận lấy. Nghĩ đến Tôn Vũ muốn đi ngay, hắn còn dẫn theo Trương Bạch Kỵ, Mi Trinh, loly Thái Sử Từ, Từ Hoảng bị trói thành bánh chưng, Khổng Dung lại tặng Tôn Vũ một chiếc xe ngựa xa hoa tám ngựa kéo, cũng đủ để đoàn người Tôn Vũ chen chúc toàn bộ ở bên trong.
- Tiếp theo Tầm Chân định đi đâu tìm kiếm Hoa Đà?
Khổng Dung cười ha hả hỏi.
- Chuyện này à ...
Tôn Vũ trầm ngâm trong chốc lát, nói:
- Hoa Đà hành tung vô định, ta cũng không biết đi đâu tìm. Ta tính đi tới Từ Châu một chuyến trước, giải quyết xong chuyện Mi Trinh. Sau đó trở về Bắc Bình, dùng mạng lưới tình báo nhà Công Tôn từ từ tìm kiếm tung tích của Hoa Đà.
Khổng Dung khẽ gật đầu:
- Thế cũng tốt, ta cũng sẽ phái mạng tình báo của Khổng gia hỏi thăm tung tích Hoa Đà quanh đây, một khi tìm được, lập tức truyền tin đến Bắc Bình.
Tôn Vũ ôm quyền, xem như tạ ơn.
Ăn xong tiệc mừng công, Tôn Vũ quay trở về trụ sở tạm thời của mình, ba người Mi Trinh, Trương Bạch Kỵ, Thái Sử Từ chờ hắn đã lâu. Vừa thấy được Mi Trinh, Tôn Vũ vội nói ra ý định mình tính đi Từ Châu một chuyến, Mi Trinh đương nhiên hết sức cao hứng, có thể vẻ vẻ vang vang mà trở lại Từ Châu xả cơn tức, quả thật là mong muốn trong lòng nàng.
- Sớm nghỉ ngơi chút đi, sáng mai chúng ta liền khởi hành đi Từ Châu
Tôn Vũ cười nói với ba nàng:
- Khổng Dung đại nhân đã chuẩn bị xe ngựa cùng lộ phí cho chúng ta, ta cũng đã viết thư cho chủ công Bắc Bình, sẽ trở về Bắc Bình muộn một chút.
Mi Trinh cùng Trương Bạch Kỵ ngoan ngoãn dạ một tiếng, liền định xoay người trở về phòng, nhưng Thái Sử Từ lại cười hì hì nói:
- Tầm Chân tiên sinh, nữ nhân ngươi bắt về định bán đi kia, nàng tỉnh rồi!
- Từ Hoảng tỉnh rồi?
Tôn Vũ cũng không thấy ngoài ý muốn, lực hắn đánh ngất Từ Hoảng cũng không phải quá lớn, qua thời gian lâu như vậy, tỉnh dậy cũng phải thôi, vì vậy cười nói:
- Ta đi nói chuyện một lát với nàng.
Tôn Vũ đi về phòng của mình, chỉ thấy Từ Hoảng nằm ở trong góc tường, trên người trói dây thừng hết vòng này tới vòng khác, cả người không thể động đậy, đang đỏ bừng mặt giãy dụa liều mạng, nhìn thấy Tôn Vũ đi tới, nàng lập tức không vùng vẫy nữa, trên mặt thể hiện vẻ hờ hững, không thèm để ý chút nào, tuyên bố đầy trâu bò: "Sao? Đại quân khăn vàng chúng ta sắp công phá thành trì rồi chứ gì? Ngươi còn không thả bản tiểu thư, chờ lúc thành phá, ta chém ngươi ra thành mười bảy mười tám miếng.
Tôn Vũ lắc đầu cười khổ một tiếng, nghĩ thầm: Rõ ràng đỏ mặt liều mạng giãy dụa, bộ dạng đáng thương, vừa thấy ta vào phòng liền giả bộ trâu bò, đây là cá tính kỳ lạ cỡ nào chứ.
Hắn thản nhiên nói với Từ Hoảng:
- Dương Phụng đã chết, đại quân khăn vàng giải tán, không ai có thể tới cứu ngươi.
- Hả?
Từ Hoảng kinh hãi, nàng không cách nào giữ bộ dạng rắm thúi kia nữa, vội rống hỏi:
- Sao có thể chứ? Ba vạn đại quân đâu!
- Có gì không thể, ngươi vừa rồi không nghe được tiếng hoan hô trong thành sao?
Tôn Vũ tức giận nói:
- Đừng lại trâu bò mà uy hiếp ta, cho dù đại quân Dương Phụng còn ở ngoài thành, ta cũng có thể chém ngươi ra mười bảy mười tám khối trước khi thành phá. Nói cho ngươi biết luôn, ta giết nữ nhân không thèm chớp mắt, năm đó ở thôn chúng ta, ta được người ta xưng là nam nhân độc ác vô tình, thường xuyên trước hiếp sau giết nữ nhân, sau đó phân thây ném ở trong rãnh!
- Bớt ... gạt ... ta ... đi!
Trong lòng Từ Hoảng hơi kinh sợ, nàng cố gắng giữ khuôn mặt lãnh ngạo trâu bò, cố gắng kiên cường nói:
- Ta ... mới ... không ... sợ, cho dù ... phân ... thây ... ta ... cũng không ... sợ!
Ngất, ngươi còn nói không sợ, giọng cũng run lên rồi kìa, hóa ra Từ Hoảng là dạng ngoài cứng trong mềm, bộ dạng lãnh ngạo trâu bò kia, hơn phân nửa là nàng giả bộ để giữ thể diện của mình, đây chính là trong tâm lý học, người lùn rất thích độn cho vóc dáng mình cao, người đánh mặt mình sưng là muốn giả mập, là một loại tâm lý bảo vệ mình đang tác quái.
Tôn Vũ lúc này thấy mặt rắm thúi của nàng cũng không đáng ghét như vậy, người sống loạn thế, dù sao cũng phải ngụy trang mình một chút, hắn thở dài nói:
- Cô nương, ngươi đúng là một hán tử! Ngay cả phân thây cũng không sợ, ta bội phục ngươi, để tỏ lòng tôn kính với ngươi, ta sẽ phân thây ngươi ném vào dòng sông nha.
Hắn vừa nói, vừa đi lại gần, đưa tay phải chộp vai Từ Hoảng. Từ Hoảng cho là hắn thật muốn tới trước hiếp sau giết mình rồi phân thây, sợ tới mức hét lên một tiếng, lại ngất đi.
- Ặc ... tiểu cô nương thì vẫn bộ dạng tiểu cô nương nha, giả trâu bò gì, vẫn là bộ dạng ngất đi bây giờ khá đáng yêu
Tôn Vũ nới lỏng dây thừng trên người Từ Hoảng một chút, để tránh nàng bị trói đến nỗi khí huyết không thông. Sau đó ném nàng lên ngủ trên giường, mình thì cầm thảm, đi vào trong lương đình của viện, trải thảm ở dưới đất, nằm ngủ ngay trong lương đình.