Bệnh hiếu kỳ của Tôn Vũ trỗi dậy, Mi Trinh cũng sở hữu võ tướng kỹ? Nàng nói võ tướng kỹ của bản thân là kém cỏi nhất thiên hạ, có ý gì vậy? Không biết võ tướng kỹ của nàng rốt cục là gì. Thì ra Mi Trinh đúng là đào hôn trốn đi, hơn nữa còn là bởi vì bị ép cưới con trai của Đào Khiêm.
Kể cả trong “Tam quốc chí” hay “Tam quốc diễn nghĩa” hai người con trai của Đào Khiêm đều là đồ ăn hại không kế tục được sự nghiệp của cha mình, khiến Đào Khiêm phải tặng Từ Châu cho Lưu Bị. Hai người đó đương nhiên không phải là mục tiêu mà con gái muốn lấy làm chồng. Huống chi trong thế giới này địa vị của nam nữ khác biệt, muốn cho nữ nhân có võ tướng kỹ lấy một gã vô dụng thì đúng là không chút khả thi, nếu như ở rể thì may ra tạm được.
Tôn Vũ suy nghĩ một chút, có quá nửa là tỷ tỷ của Mi Trinh muốn gả nàng vào nhà họ Đào. Không biết là Mi Trúc hay Mi Phương quyết định, lại đi hi sinh hạnh phúc của em mình để nịnh bợ thủ trưởng như vậy. Haiz, những chuyện éo le như vậy từ xưa đến nay đều không hiếm, phận đàn bà thật đáng thương.
Tôn Vũ quyết định đi tới khuyên giải nàng vài câu. Hắn ho nhẹ một tiếng, từ sau thân cây bước về phía ao nước, cười nói với phía Mi Trinh:”Mễ cô nương,, đêm hôm khuya khoắt cô lại chạy đến nhìn cái ao, tâm tình thật là tốt!”
Thấy Tôn Vũ đột nhiên xuất hiện, sắc mặt đang buồn bực cảu Mi Trinh trở về bình thường. Nàng cười nói:”Tầm Chân tiên sinh đã về rồi? Thật không ngờ ngài với Không đại nhân lại quen biết nhau.”
Tôn Vũ khẽ cười, cũng không muốn giải thích thân phận của mình, trầm giọng nói: “Mễ cô nương… Khụ, hay ta gọi cô là Mi cô nương đi. Lúc nãy cô lầm bầm nói… ta đã nghe được…”
“Cái gì?” Mi Trinh nghe thấy Tôn Vũ gọi đúng tên của mình thì kinh hãi, nàng vô thức có ý chạy trốn.
Tôn Vũ vội vàng nói: “Đừng sợ, ta sẽ không bắt cô về Từ châu đâu, yên tâm đi. Cô hãy coi ta như bạn bè, chúng ta cùng tâm sự”.
Mi Trinh nhìn kỹ Tôn Vũ, trông không giống như giả bộ, nhưng nàng vẫn cảnh giác nói: “Ta hồi nãy nói nhỏ như vậy,làm sao ngài nghe thấy được!”
“À, tai của ta rất thính!” Tôn Vũ nhún vai nói: “Có thể nói rõ câu chuyện của cô được không? Không chừng ta có thể giúp cô. Ta quen biết với Khổng Dung , nhờ Khổng Dung nói hộ vài lời không chừng có thể giải quyết được.”
Mi Trinh mừng rỡ trong lòng. Khổng Dung chính là danh sĩ Bắc Hải, nếu như bà chịu giúp mình giải quyết việc hôn sự thì mình có thể về nhà rồi. Nhưng sau khi cẩn thận suy nghĩ thì nàng lại buồn rầu, bĩu môi nói: “Cho dù tránh được lần này cũng không thoát được lần sau. Điều quan trọng là võ tướng kỹ của ta quá kém cỏi, cho dù không lấy con trai của Đào Khiêm, ta cũng phải lấy một tên phế vật khác thôi.”
Tôn Vũ nhịn không được ngạc nhiên nói: “Cô thực sự có võ tướng kỹ? Ta còn tưởng chỉ là một cô gái bình thường chứ! Lần trước tại hắc điếm thiếu chút nữa cô bị sát hại rồi, sao không thấy cô sử dụng võ tướng kỹ?”
Mi Trinh thở dài, khuôn mặt chợt ửng hồng, có điều trong bóng tối Tôn Vũ không thấy được. Nàng thấp giọng nói: “Võ tướng kỹ của ta là thứ buồn cười nhất, vô dụng nhất trong thiên hạ, cũng không chắc nó có là võ tướng kỹ không nữa, trong hắc điểm không dùng được nó. Ban đầu phát hiện mình có “tướng tài”, ta vô cùng cao hứng. Nhưng không ngờ… võ tướng kỹ vừa mới xuất ra, không riêng gì tỷ tỷ của ta, ngay cả bản thân mình cũng tức giận đến ngất xỉu. Võ tướng kỹ của ta đã trở thành trò cười của Từ châu, cho nên…tỷ tỷ mới ép gả ta cho phế vật Đào gia. Đối với người Từ Châu thì phế vật lấy phế vật quả là hợp lý.
Trời ạ, không phải vậy chứ! Tôn Vũ càng lúc càng tò mò, võ tướng kỹ của nàng rốt cục là gì? Nói từ nãy đến giờ nàng cũng không chịu nói ra võ tướng kỹ của mình. Đúng là nữ nhân, đi vào trọng tâm được không! Tôn Vũ không nhịn được hỏi lại: “Thế võ tướng kỹ của cô là gì? Có gông xiềng trói buộc phải không? ‘Danh sư’ Trịnh Huyền đang ở đây, chúng ta có thể nhờ bà giúp đỡ, không chừng có thể giải quyết được.”
Mi Trinh lắc đầu, thở dài nói ra:”Không hề có gông xiềng gì hết, ta lúc nào cũng có thể sử dụng nó. Nhưng mà… Thôi không nói đến chuyện đó nữa. Ngài cũng không cần biết nó là cái gì, chỉ biết đó là võ tướng kỹ vô dụng nhất là được rồi.”
Càng nói như vậy Tôn Vũ lại càng muốn biết. Hắn suy đi nghĩ lại, trong thế giới kia Mi Trinh cũng không có gì đặc biệt, ngoài chuyện trận Trường Phản nhảy giểng tự vẫn thì không thấy ghi lại điều gì khác. Tôn Vũ không có cách nào suy đoán võ tướng kỹ của Mi Trinh rốt cục là gì, điều này làm lòng hắn ngứa ngáy không yên.
Mi Trinh lại nói: “Tầm Chân tiên sinh, ta đã nói rõ thân phận thật của mình cho ngài biết, nếu như ngài cảm thấy ta mang lại phiền toái thì ta sẽ rời đi. Mi gia chúng ta là danh môn Từ châu, nếu như ngài vì ta mà đắc tội với Mi gia thì ta thật không yên lòng.”
Tôn Vũ cười lắc đầu. Mi gia là cái gì, so với Công Tôn gia thì không phải chỉ kém một bậc, không cần để ý tới. Hắn cười nói với Mi Trinh: “Mi cô nương không cần phải lo lắng, nếu ta đã quyết định mang theo cô thì nhất định sẽ chịu tránh nhiệm đến cùng. Cô tạm thời theo ta đi tìm kiếm Hoa Đà, chờ chuyện đào hôn lắng xuống ta lại đưa cô về nhà.”
-----------------------------------
Tôn Vũ cùng Trương Bạch Kỵ và Mi Trinh ở lại Khổng phủ. Từng ngày từng ngày trôi qua, thuộc cấp của Khổng Dung tỏa ra xung quanh tìm kiếm Hoa Đà song tím tới tìm lui cũng tìm không thấy.
Tôn Vũ gửi thư cho nhuyễn muội tử, chủ yếu thông báo mình bình đã an, đang ở chỗ Khổng Dung tìm kiếm Hoa Đà, dặn nhuyễn muội tử không cần lo lắng. Nhuyễn muội tử cũng mau chóng hồi đáp lại, nói Công Tôn gia hiện nay đang luyện binh chuẩn bị chống Viên Thiệu, ở nhà cũng không có chuyện gì để cho Tôn Vũ an tâm tìm Hoa Đà , quan trọng nhất là việc chữa bệnh. Triệu Vân bây giờ đã ăn năm sáu bát cơm một bữa, thân thể nàng rất khỏe mạnh, không cần lo lắng.
Đến một ngày, thám tử hồi báo đã tìm khắp quận Bắc Hải nhưng tất cả thị trấn, thôn xóm đều trả lời là không biết tin tức gì của Hoa Đà. Có lẽ Hoa Đà đã rời khởi Bắc Hải quận đi nơi khác hành y rồi. Nàng vốn là danh y thích chu du thiên hạ, hành tung bất định, rời khỏi nơi này cũng không có gì lạ.
Tôn Vũ cảm thấy rất thất vọng, nhưng chuyện này cũng không thể trách Khổng Dung được, xem ra phải trở về Công tôn gia nhờ các chư hầu hỏi thăm tin tức của Hoa Đà . Tôn Vũ cáo từ Khổng Dung, lại dày mặt xin Khổng Dung một con ngựa để cho Mi Trinh và Trương Bạch Kỵ cùng cưỡi, mình cười con ngựa trắng quay trở về Bắc Bình.
Võ An Quốc đưa tiễn một đoạn đường. Nàng là người có ơn nhất định trả, Khổng Dung có ơn tri ngộ với nàng, nàng sẵn sàng hi sinh vì Khổng Dung . Tôn Vũ từng cứu nàng một mạng ở Hổ Lao quan, nàng hết sức thân thiện với Tôn Vũ, coi hắn như huynh đệ.
Đoàn người đi tới cửa thành, Tôn Vũ ôm quyền nói:”Võ tướng quân, hẹn sau này gặp lại…”
Vuõ An Quốc rớm lệ. Nàng chỉ còn một tay không thể ôm quyền, đành phất tay nói: “Tôn tướng quân, ta không còn đảm đương nổi chức võ tướng nữa rồi, sau này cũng không còn cơ hội gặp lại trên chiến trường. Ha haa….sau này chỉ sợ khoông gặp lại! Nhưng Võ An Quốc ta nhớ rõ ân tình của ngài, tương lai nếu có chỗ nào dùng được kẻ cụt tay này thì ngài chỉ cần thông báo một tiếng, ta sẽ tới ngay.”
Tôn Vũ cười nói:” Khách khí rồi!” Hắn xoay người nhảy lên ngựa, định đi ra khỏi thành!
Đột nhiên binh lính canh gác trên tường thành hô lớn: “Địch tập! Địch tập! Đóng cửa thành, kéo cầu treo! Địch tập!”