Đông qua xuân sang, chợt ấm nhưng vẫn còn hơi lạnh, liễu rủ bên hồ bắt đầu trổ lá non. Hoàng cung ngự uyển, dưới tường cao, sắc cỏ xanh hòa màu ngói lưu ly tạo nên vẻ trang nghiêm túc mục.
Trong Ngự hoa viên, Trạm Noãn Dực đang nhàn nhã cùng Nguyên Vũ tản bộ.
Cung đình ngự y y thuật tinh sâu, thêm các loại dược liệu trân quý phụ trợ, thân thể gầy yếu của Nguyên Vũ đã tốt hơn nhiều; Trạm Noãn Dực nghe được hô hấp của nàng từ tốn bình ổn, cảm thấy an ủi, tâm tình cũng theo đó tốt lên.
Nguyên Vũ là con gái nhũ mẫu của Trạm Noãn Dực, lúc sinh ra liền thể nhược nhiều bệnh, thuộc loại tâm tật, âu cũng là bạc mệnh hồng nhan. Nàng sinh ra sau Trạm Noãn Dực hai tháng, hai người từ nhỏ lớn lên cùng nhau, Trạm Noãn Dực lại đương nàng như thân sinh muội muội, thời gian túng quẫn ở Mã Lan thôn, dù là ngày không có ăn, hắn cũng sẽ không thiếu Nguyên Vũ một bữa.
Trạm Noãn Dực từ nhỏ không có mẫu thân, phụ thân lại ghét hắn, sau khi nhũ mẫu tạ thế, trên đời chỉ còn nàng là người thân duy nhất, đau nàng sủng nàng đã thành chuyện đương nhiên. Sau khi trở thành Hoàng đế, hắn còn nghĩ, chỉ cần là Nguyên Vũ muốn, cái gì hắn cũng đáp ứng.
“Noãn Noãn, người kia là ai?” – Nguyên Vũ nhìn chằm chằm Đàm Hiếu Hiên đang gấp rút đi tới chỗ bọn họ, trên gương mặt xinh đẹp hiện lên một mạt màu hồng.
Có thiếu nữ nào mà không mơ mộng, Đàm Hiếu Hiên lại quả thực nhân trung long phượng, tư thế tuấn mỹ tiêu sái, uy vũ hiên ngang, khí phách kiêu dũng, cho dù không có quyền thế cao vọng trong tay, cũng là nhân vật nhiều ít mỹ nữ, diễm phụ khắc ghi trong lòng, ngay cả thị nữ trong cung thấy hắn cũng đều liếc mắt đưa tình. Nguyên Vũ thể nhược, thâm cư khuê các, làm sao gặp qua nam tử vĩ ngạn như vậy, vừa thấy bỗng nhiên tâm động cũng là chuyện thường. (Vĩ ngạn: cao lớn, vĩ đại.)
“Người nào là ai?” – Trạm Noãn Dực mắt không thể thấy, căn bản không biết Nguyên Vũ chỉ cái kia là ai, đợi đến khi khí phách quen thuộc nện bước tới gần mới sáng tỏ. Chính suy tư nên như thế nào trả lời Nguyên Vũ, lại nghe đến người tức giận chất vấn.
“Bệ hạ hảo nhã hứng, có mỹ nhân làm bạn bên cạnh liền nghĩ muốn bỏ mặc quốc sự không để ý sao?”
Sáng sớm trên triều, Trạm Noãn Dực nói muốn lấy lương thực còn dư từ trong quốc khố và nhà các đại thần đem hết ra cứu tế. Đàm Hiếu Hiên hứa hẹn giúp Trạm Noãn Dực bình ổn quan viên, cũng tuyên bố trước mặt nhiều người, thân cầm hai vạn thạch quân lương đi ra giúp nạn dân. Văn võ đại thần cũng đều là chút khi thiện phạ ác, Đàm Hiếu Hiên nắm giữ quân quyền, đàm tiếu một câu cũng có thể làm cho đầu rơi máu chảy, mọi người tự nhiên đều sợ y; cho nên các đại thần dù chưa tất thực xuất ra tồn lương giúp nạn dân thiên tai, nhưng thấy Hoài vương chưa bao giờ tỏ thái độ lại đứng về phía tân đế cũng không dám lên tiếng phản đối. (Khi thiện phạ ác: Gạt thiện sợ ác.)
Đàm Hiếu Hiên nhìn thấy dưới rèm che trúc bạch, hoàng đế xưa nay lãnh ngạo lại cong cong khóe môi, thần sắc lộ vài phần vui mừng, một đám dục hỏa trong lòng lại đốt lên, tổng nghĩ đợi hạ triều, cùng hoàng đế hảo hảo ôn tồn một phen, nào ngờ mới lơ đãng một chút đã không thấy bóng dáng người đâu.
Quanh quẩn trong cung tìm tìm kiếm kiếm, cuối cùng ở Ngự hoa viên thoáng nhìn thấy một mạt trong trẻo nhưng lạnh lùng ngạo nghễ, làm bạn cùng một vị tuyệt sắc giai nhân. Chỉ thấy dung nhan luôn luôn sương lạnh, lại bày ra vẻ mặt y chưa bao giờ gặp qua, thanh thản tựa mộc xuân phong; trong đôi mắt đen thâm thúy của Đàm Hiếu Hiên nhất thời chất đầy ghen tị.
“Trẫm có hay không có quốc sự, còn chưa đến lượt Vương gia xen vào.” – Trạm Noãn Dực thu hồi vẻ mặt thong dong hiếm thấy, khôi phục tư thái lạnh lùng.
“Việc của bệ hạ đích xác chưa luận đến lượt vi thần xen vào.” – Đàm Hiếu Hiên không giận mà cười, hai chữ ‘vi thần’ lại nói đến nghiến răng nghiến lợi. Hiện tại, y chỉ thầm nghĩ tức khắc đem tên hoàng đế không biết nặng nhẹ này kéo tới long sàng trong tẩm điện làm đến hắn khóc hảm cầu xin tha thứ mới thôi, khiến cho hắn hoàn toàn hiểu rõ ai mới là chủ.
Trạm Noãn Dực khôn khéo, đã nghe ra giọng điệu của Hoài vương không tốt, có lẽ y còn tại đau lòng xuất ra hai vạn thạch lương kia, nhíu mi một phen cân nhắc, than nhẹ nói: “Quốc gia lâm nạn, mỗi người đều có trách nhiệm. Trạm quốc mấy năm nay liên tục gặp nạn đói, chiến loạn, quốc khố hư không, tài chính vô lực. Vì chống cự Đồng quốc, lại chiêu thêm mười vạn tân binh, Vương gia để ý là lẽ thường…”
Đàm Hiếu Hiên không phải vì vấn đề lương thực mà đến, nhưng nghe ý Trạm Noãn Dực giống như muốn bồi thường, y thừa biết vị tân đế này tuy rằng có tài nhưng hoàn toàn không có thực quyền; trong lòng ngầm cười lạnh, nga một tiếng, nghĩ thầm, rằng ngươi trừ bỏ diện mạo bên ngoài, còn có cái gì có thể vào được mắt ta, vì thế đứng trang nghiêm một bên tĩnh chờ Hoàng đế nói tiếp.
“Nghe nói phương bắc Hồ tộc thích hàng dệt lụa tơ tằm của chúng ta, mà trên thảo nguyên khắp nơi đều là dê, cừu; trẫm đem tất cả gấm lụa trong hoàng cung ban thưởng cho Vương gia, Vương gia nghĩ như thế nào?” – Nói xong, Trạm Noãn Dực điềm nhiên cười, như xuân phong lướt qua quét sạch băng hàn ngàn năm; Đàm Hiếu Hiên đứng thẳng một bên, nhìn đến ngây ngốc.
Trạm Noãn Dực còn tưởng y không rõ, tiếp tục giải thích: “Vương gia có thể dùng vải vóc này tìm tộc Hồ đổi dê cừu của bọn họ; lại sai thợ rèn làm gấp nông cụ, mua lúa mạch phân cho quân trấn biên cảnh, lệnh binh sĩ ở đó khai hoang làm ruộng; như vậy binh lực khổng lồ cũng không lo lãng phí, đợi đến mùa thu năm nay, nhất định là thu hoạch tốt.”
Đàm Hiếu Hiên cẩn thận nghiền ngẫm những gì Trạm Noãn Dực nói, trong lòng giật mình, thầm than người này thực có tài trị quốc. Phải biết rằng, dân trước ấm no thì quốc mới thịnh, tất là muốn lấy nông làm gốc mới có thể phát triển tốt cái khác; kế này của Trạm Noãn Dực, chẳng những làm dân giàu mà còn cường binh, lương kế như thế, dù một đám quyền thần kia có suy nghĩ nát óc cũng không đào ra được kẽ hở, cảm thấy thực bội phục vị tân đế mắt mù này.
Lúc đang muốn quỳ lạy tạ ơn, đột giác có gì đó không đúng, cẩn thận ngẫm lại, chính y chẳng những bị mưu trí của hắn thuyết phục, lại vẫn bị người trước mặt xem như là quân cờ cho việc làm cho dân phú quốc cường, trong lòng dậy lên ý định không làm. Giương mắt nhìn lên, dung nhan người nọ tựa ánh trăng, vô hạn phong nhã tiệm lạc trong trời chiều như toát ra ánh sáng rực rỡ, một đôi mặc ngọc hắc đồng không thể thị vật tẫn nhiễm ánh tà dương, thanh hoa thánh khiết đến vô thực.
Trong lòng Đàm Hiếu Hiên mâu thuẫn không thôi, nghĩ muốn lập tức đem hắn áp vu dưới thân tùy ý yêu thương, nhưng lại cảm thấy nhân vật như thế thật là một đấng minh quân ngàn năm khó gặp, sự hưng vượng sắp tới của Trạm quốc, bản thân y sao có thể cứ như vậy hủy đi bậc này tuấn kiệt.
Đàm Hiếu Hiên chính mất hồn mất vía, đương lúc do dự, một tuyến thanh duyên dáng kêu to cắt đứt suy nghĩ phiền loạn.
“A! Có xà!”
Một con cự mãng sặc sỡ đang lè lưỡi đong đưa trườn tới.
Nguyên Vũ vốn có tâm tật, chịu không được kinh hãi, kêu một tiếng liền ngất đi. Trạm Noãn Dực mắt không nhìn thấy, nhưng nghe đến tiếng Nguyên Vũ kêu, cả người cứng lại, thầm than không tốt, ngự y cũng từng đề cập qua, Nguyên Vũ không thể chịu được kinh hách, giờ một dọa, chỉ sợ bệnh của Nguyên Vũ sẽ không hay…
Xà kia như cực có linh tính, thấy bên trong một người hôn mê, một người mù, còn có một người quen, liền hướng Đàm Hiếu Hiên trượt qua.
“Mạch Mạch!” – Khẽ kêu mà mang theo chút hào sảng tiêu sái, một vị tố y nữ tử cầm kiếm đi tới, tư thái phiên nhiên ưu nhã như tiên lại cũng mang theo vài phần nam tử ý vị. Nghe tiếng quát lớn kia, này xà tên Mạch Mạch dường như là sủng vật do nàng quyến dưỡng.
“Noãn Dương?” – Trạm Noãn Dực nghe tiếng, vừa mừng vừa sợ, thanh âm này đúng là Hoàng tỷ Trạm Noãn Dương đã thất lạc nhiều năm? Khắp thiên hạ, nữ tử dưỡng mãng xà làm sủng vật chắc cũng chỉ có mình Trạm Noãn Dương. Năm đó Trạm Noãn Dương đơn giản chỉ vì thị vệ của Phụ hoàng chém một con yêu mãng của nàng, giận dữ liền rời cung trốn đi, bị Phụ hoàng trục xuất khỏi Hoàng tịch, từ đó không thấy xuất hiện nữa. (Hoàng tịch: gia phả hoàng tộc.)
Đối với vị Hoàng tỷ này, Trạm Noãn Dực là cực kỳ kính trọng, bội phục; sự dũng cảm, hào khí lẫn tính cách kỳ quái của nàng đều khiến người khắc sâu ấn tượng.
Nhưng hôm nay nàng vì sao lại xuất hiện trong hoàng cung, nơi làm cho nàng chán ghét mà vứt bỏ?
“A, ra là Noãn Noãn đã ở đây.” – Trạm Noãn Dương quay đầu về phía Trạm Noãn Dực cười cười, lại khom lưng đối với cự mãng kia ra vẻ dạy bảo.
“Mạch Mạch! Cho dù ngươi có thích Hiên Hiên thế nào cũng không được phép tùy hứng như vậy! Nhân xà thù đồ! Nhân xà thù đồ, ngươi biết không?” (nhân xà thù đồ: người và xà không chung đường à ý chỉ hai giống đối nghịch)
Hiên Hiên? Đường đường một cái Vương gia được trăm người chú mục, lại bị gọi như thế. Trên mặt Trạm Noãn Dực dấy lên thật sâu ý cười.
Sao y lại không biết chính mình có thêm một cái danh hào, Đàm Hiếu Hiên nhíu nhíu mi, khóe miệng giật giật vài cái.
Kia xà dường như nghe hiểu được tiếng người, ủy ủy khuất khuất buông tha cho mục tiêu, trườn về, ải ải cái đầu hình tam giác, cọ cọ cổ tay trắng nõn của chủ nhân.
Trong lòng Trạm Noãn Dực đối với sự xuất hiện đột ngột của Hoàng tỷ tràn ngập nghi hoặc, nhưng hiện tại hắn càng lo lắng thân thể của Nguyên Vũ hơn, trầm ngâm một lát, kêu nội thị đỡ Nguyên Vũ đang hôn mê, tuyên thái y định rời đi, hàm dưới lại đột ngột bị giữ lại.
“A nha, vài năm không thấy Noãn Noãn nhà ta đã trổ mã đắc như vậy động lòng người, khó trách Hiên Hiên phải vận dụng quân lệnh bắt ta đến bảo hộ đâu, quả là sắc tự trên đầu nhất bả đao!” – Trạm Noãn Dương thần sắc phức tạp giữ cằm dưới Trạm Noãn Dực cẩn thận đánh giá. Đệ đệ này của nàng trong trẻo nhưng lạnh lùng như một đóa sen, tư dung tuyệt sắc e là thế gian không người sánh kịp, khó trách ánh mắt Đàm Hiếu Hiên nhìn chằm chằm vào hắn giống như thú đói, dục vọng trắng trợn không chút nào che dấu. (Sắc tự trên đầu nhất bả đao: chữ sắc trên đầu có một cây đao=>cái này ta cũng ko hiểu lắm.)
Bất quá, Hoài vương tuy là cấp trên của nàng, Noãn Dực lại cũng là thân đệ đệ, thượng cấp có lớn đến đâu cũng không bằng đệ đệ ruột thịt,, cho nên nhất định phải hảo hảo bảo vệ hắn, không thể để người ta khi dễ.
Trạm Noãn Dực nghe Trạm Noãn Dương nói xong lại ngẩn ra, nghĩ nghĩ nguyên lai sau khi Hoàng tỷ trốn đi đúng là tòng quân.
Trong lúc thất thần, thình lình nghe Trạm Noãn Dương như là nhớ tới cái gì chủ ý thú vị, vỗ vỗ cái trán, cười to vài tiếng: “Mạch Mạch, ta đem ngươi đưa cho Noãn Noãn tố đạo manh xà, ngươi phải nhớ kỹ trung tâm hộ chủ, ngàn vạn lần đừng cho sắc lang kia được như ý mới tốt.”
Trạm Noãn Dực nghe nàng nói, nhớ tới mấy tháng trước triền miên hôn lần đó, trên mặt nổi lên nhè nhẹ ửng hồng. Đàm Hiếu Hiên thấy vậy, trong lòng ngứa ngáy không thôi, rồi lại ngại một người một xà kia là do chính y triệu đến bảo vệ Trạm Noãn Dực nên không tiện phát tác.
Xà kia còn thật sự nhu thuận vô cùng, được chủ nhân mệnh lệnh, liền hoạt hướng trong tay Trạm Noãn Dực, tự động đương quải trượng. (quải trượng: cây gậy)
Đàm Hiếu Hiên quay đầu, phát hiện Trạm Noãn Dương đang cười bỡn cợt nhìn mình, tức giận nghiến răng, thật sự là mua dây buộc mình, mua dây buộc mình a! Lúc trước sao lại nghĩ để Trạm Noãn Dương đến bảo hộ Trạm Noãn Dực đâu? Hiện giờ ly ước nguyện ăn vị hoàng đế mù này càng ngày càng xa.
Thân ảnh Trạm Noãn Dực biến mất ở góc Ngự hoa viên, khóe mắt nhu hòa của Đàm Hiếu Hiên lại trở nên sắc bén, ánh nhìn phức tạp lóe lên trông đôi mắt u ám.
“Trạm Noãn Dương!” – Ngữ điệu cường hãn sắc bén toát ra chân thực khí phách.
“Có thuộc hạ!” – Trạm Noãn Dương thu hồi vẻ đùa cợt, nghiêm mặt nắm tay, khom người hành lễ.
“Truyền lệnh đi xuống, tạo nông cụ, mua lúa mạch, phái thêm năm trăm binh sĩ khác tiến hoàng cung vận chuyển tơ lụa cùng Hồ tộc đổi ngưu.” – Khí phách tràn đầy trong mắt Đàm Hiếu Hiên cứ như vậy ở dưới ráng chiều dần dần khuếch đại.
“Thuộc hạ tuân lệnh!”
Trạm Noãn Dương cao giọng trả lời rồi rời khỏi điện. Nàng biết, đệ đệ của nàng nhất định sẽ có hành động, quả nhiên ngay cả Đàm Hiếu Hiên từ trước đến nay cố chấp như thế mà cũng bị mưu trí, phong thái tài hoa của Noãn Dực thuyết phục. Xem ra Trạm quốc sắp tới cường thịnh, chỉ là Hiếu Hiên đối Noãn Dực tựa hồ đã yêu đến sâu nặng, mà Noãn Dực lại tỉnh tỉnh mê mê như chưa giác ngộ. Trạm Noãn Dương thở dài, đối với đoạn tình cảm hậu thế không dung này, nàng chỉ có thể ở trong lòng yên lặng chúc phúc.