Thành Nhạc túm Lăng Mộ Dương vào sâu bên trong thạch động, rồi đem người giam giữa mình và vách đá, sau đó nâng cằm Lăng Mộ lên nhìn chằm chằm vào mắt hắn trầm giọng nói: "Khi cậu trộm đồ của tôi nên nghĩ đến sẽ có loại kết cuộc này, về sau cậu chính là người của tôi, biết chưa, Dương Dương......?"
Vừa nghe thấy thanh âm hùng hậu trầm thấp của Bạch Hổ dí dỏm kêu lên hai tiếng Dương Dương kia, Lăng Mộ thoáng run rẩy, chỉ cảm thấy da gà cả người đều nổi lên, thế nhưng bị đối phương cầm lấy tay, làm thế nào cũng xê dịch không được, không thể làm gì khác hơn là giả vờ mạnh mẽ cười nói: "Đại ca...... Anh không có sở thích chơi SM đó chứ......? Chính anh cũng đã nói tôi không có bản lĩnh gì mà, vậy khẳng định không phải muốn tôi giúp anh làm chuyện gì rồi, chẳng lẽ anh vất vả đòi tôi từ Nhị gia như vậy, chỉ là vì muốn đè tôi sao?
(Tiêu: SM viết tắt của chữ tiếng anh Sadist & Masochist. Ý chỉ một người vừa thích khổ dâm vừa thích bạo dâm, hoặc mối quan hệ hai người trong đó thích khổ dâm thích bạo dâm =.=)
Khóe miệng cong lên ý cười, màu sắc trong con ngươi của Thành Nhạc càng sâu hơn, nói: "Đúng vậy, tôi đối với cậu có tính thú, cậu chỉ cần thỏa mãn tôi là tốt rồi, sau này không cho phép dán dính lấy Nhị gia nữa, những người khác cũng không được, đã hiểu chưa."
Nói xong, phớt lờ vẻ kinh hoảng rõ ràng lộ ra trên mặt Lăng Mộ Dương, cúi đầu hung hăng hôn lên cánh môi mỏng nhiều chuyện kia, tay nắm hàm dưới của đối phương hơi dùng sức, bắt buộc Lăng Mộ mở miệng ra để cho gã xâm nhập vào công thành chiếm đất.
Lăng Mộ Dương nhắm chặt mắt lại, ngửa cao đầu mặc cho đầu lưỡi đối phương dã man thăm dò vơ vét trong miệng mình, ma sát kịch liệt gợi lên từng đợt khoái cảm kỳ diệu.
"Ưm......." Hai tay Lăng Mộ Dương vô thức nắm chặt quần áo Thành Nhạc, cảm giác bàn tay to của đối phương đang qua lại lần mò bên hông mình, không nhịn được nhạy cảm rùng mình vài cái. Nước bọt không khống chế được men theo khe hở nơi môi hai người dán chặt với nhau mà chảy ra, mang theo cảm nói không nên lời.
"Dừng dừng.......Stop!" Dùng hết một chút khí lực cuối cùng đẩy Thành Nhạc ra, hai chân Lăng Mộ Dương như nhũn xuống tựa trên vách đá phía sau, không ngừng thở dốc nói: "Được, được rồi chứ, anh nên nhớ, nên nhớ bây giờ là chỗ nào chứ đại ca....... "
"Gọi tôi Thành Nhạc." Nhìn thấy Lăng Mộ Dương lộ ra khuôn mặt nghẹn đỏ bừng, Thành Nhạc cười cười lưu manh, sau đó cúi đầu liếm sạch khô nước bọt vương trên cần cổ hắn. Khi ngẩng đầu lên phát hiện đối phương vẻ mặt đờ đẫn nhìn gã, liền buồn bực nói: "Tôi buông ra rồi, cậu còn dám giả vờ bộ dáng thẹn thùng đó để tôi cao hứng nữa sao?"
"Thành Nhạc, anh là Bạch Hổ tôi là Chu Tước." Lăng Mộ Dương chỉ chỉ Thành Lão Hổ cao lớn tráng kiện, lại chỉ chỉ mình thân hình nhỏ bé, sau đó ánh mắt hèn mọn bĩu môi nhún vai, nói: "Đối với anh tôi thẹn thùng không nổi đâu."
Nhíu mày dùng sức đè lên huyệt thái dương, Thành Nhạc cố nén xúc động trong lòng hận không thể bóp chết Lăng Mộ, hạ giọng đe dọa: "Cậu không tin tôi thật sự sẽ SM cậu hả!"
Thoáng sửng sốt, Lăng Mộ Dương dùng ánh mắt ngạc nhiên xen lẫn nghi ngờ trộm nhìn Thành Nhạc, sợ sệt giật giật môi, nhưng cuối cùng cũng không nói ra lời nào.
Giật mình, Thành Nhạc biết thật sự đã dọa hắn sợ mất rồi, không thể làm gì khác hơn là thở dài, kéo cánh tay trái gầy đét của Lăng Mộ qua: "Được rồi, không cần sợ tôi như vậy, tôi sẽ không ở loại địa phương này mà ôm cậu đâu."
Chờ ra đã rồi tính, Thành Lão Hổ thầm nghĩ trong lòng.
Nghe câu hứa hẹn này trong lòng Lăng Mộ Dương cuối cùng cũng yên ổn hơn một chút, mặc cho Thành Nhạc kéo mình đi về hướng của đám người Giản Tam Sinh, nhưng sau khi trở về chỗ ban đầu lại chợt phát hiện, tất cả mọi người đã biến mất không thấy đâu nữa.
Trong lòng lộp bộp một chút, Lăng Mộ Dương cuống quít kêu vài tiếng Nhị gia, thấy không ai đáp lời, liền vội vàng quay đầu hỏi Thành Nhạc: "Bọn họ đâu rồi, không phải anh cố ý kéo tôi đi sau đó tính kế bọn họ đó chứ?!"
"Nói nhảm, tôi muốn tính kế bọn họ thì tôi còn kéo cậu trở về nữa để làm chi, từ khi nãy đã đè cậu luôn rồi." Bạch Hồ cau chặt đầu mày thuận miệng đáp đôi câu, cũng dò xét khắp nơi, hy vọng có thể phát hiện chút manh mối gì đó: "Sao lại không thấy đâu nữa, có Thanh Long ở đây cho dù phát sinh cái gì cũng không đến nỗi im hơi lặng tiếng mà biến mất vậy chứ."
Buông tay Lăng Mộ Dương đi về phía trước vài bước, Thành Nhạc lúc này mới phát hiện trên mặt đất có thứ gì đó nằm một đống máu chảy đầm đìa, ngồi xổm xuống nhìn kỹ, nguyên lai là con linh miêu cực kỳ bẩn thỉu đã bị mình khống chế trước đó.
Linh miêu hay còn gọi là mèo rừng, hình thể xấp xỉ với họ nhà mèo, so với mèo bình thường lớn hơn nhiều, tính chịu đói mạnh mà lại không sợ giá lạnh, Kekexili dồi dào loại động vật này. Bất quá trước đó hẳn chỉ đụng bất tỉnh, hiện giờ chẳng biết tại sao mà cả người đầy máu chết thảm ở chỗ này.
"Đây là thứ gì?" Lăng Mộ Dương đi theo qua xem, nhìn thấy thứ huyết nhục mơ hồ này lại càng hoảng sợ, không khỏi mở miệng hỏi.
"Đây là mèo rừng, cậu nhìn kỹ đi, phát hiện có chỗ nào bất thường không?" Thành Nhạc chỉ vào đám đen tuyền trước mặt, ngẩng đầu nhìn về phía Lăng Mộ Dương.
"Bất thường?" Nghe vậy, hai tay Lăng Mộ chống trên đầu gối, khom thắt lưng nghiêm túc nhìn trong chốc lát, sau đó đột nhiên tỉnh ngộ nói: "Thứ này là bị cái gì đó nhập vào người mà chết. Bất quá cái chết của nó cùng việc Nhị gia bọn họ mất tích có quan hệ gì?"
"Sợ rằng quan hệ không nhỏ." Nói xong, Thành Nhạc đưa đèn pin mắt sói trong tay chiếu hướng về một góc xó, để Lăng Mộ Dương nhìn: "Bọn họ hẳn là vừa mới đi vào không lâu, không phải không đến gọi chúng ta, mà có khả năng đã xảy ra chuyện gì đó phải lập tức làm cho rõ ràng."
Theo hướng đèn pin chiếu sáng nhìn lại, Lăng Mộ phát hiện đó là một cánh cửa vào hành lang cao hơn đầu người, chẳng qua không biết đã xuất hiện lúc nào, trước kia Thanh Long cùng Bạch Hổ ác đấu ở đây tuyệt đối không có cửa vào này.
"Đi thôi." Không đợi Lăng Mộ lên tiếng, bộ dáng Thành Nhạc như đã có dự tính trong lòng kéo hắn xông vào hành lang âm trầm quỷ dị kia.
Trên thạch bích bên trong hành lang này, chạm trổ lên những bích họa tinh mỹ nối liền không dứt, mà mỗi bức bích họa đều có một nữ nhân giống nhau, gương mặt nữ nhân này được khắc họa xinh đẹp phi phàm, tư thái đoan trang nho nhã, hơn nữa chân đều đạp trên mây, ở không trung quan sát sinh linh trăm họ trên mặt đất. Mà tất cả sinh mệnh trên đất bằng, bất kể là người hay động vật, đều đối với người này quỳ bái, thành kính không thôi.
"Đây là Không Hành Mẫu, trong mộ Nhiếp Xích Tán Phổ sao lại có nhiều bích họa Không Hành Mẫu như vậy?" Lăng Mộ Dương lướt nhìn những bức tranh trên tường vài lần, không nhịn được lầm bầm nghi hoặc.
"Cái gì Không Hành Mẫu, tôi còn tưởng rằng là vợ của Nhiếp Xích Tán Phổ chứ, muốn vẽ hình nữ nhân trong mộ mình nhiều như vậy, thật con mẹ nó là một đại sắc lang." Khinh thường chế nhạo một tiếng, Thành Nhạc đối với mấy thứ trên bích họa hoàn toàn không có hứng thú.
"Anh không hiểu, Không Hành Mẫu này là một trong những thần minh của Bôn giáo, anh xem nữ nhân trong bích họa kia, tổng cộng có cánh tay, đây là Không Hành Mẫu năm cánh, bà ta là nữ thần của Bôn giáo, truyền thuyết nói rằng bà ta có sức mạnh vô biên, lại còn có thể đi lại trong không trung. Trong mật tông của Bôn giáo, Không Hành Mẫu đại biểu cho trí tuệ và từ bi." Lăng Mộ Dương một bên nhìn những bích họa, một bên giải thích cho Thành Nhạc.
Không Hành Mẫu, dịch âm tiếng Phạn là "Dakini", ý là người đi lại trên không trung. Không Hành Mẫu có rất nhiều chủng loại, sắp xếp không đồng nhất, nói đến "tam thân" câu sinh, sát sinh, nghiệp sinh. Căn cứ vào tướng mạo, bình thường lại chia làm hai loại lớn là Không Hành Mẫu hình người và mặt thú, căn cứ vào nguyện lực và phẩm chất riêng, có một số là tái sinh bản tôn, có một số là tái sinh hộ pháp. Mối liên hệ giữa nước Phật và hành giả, chính là do Không Hành Mẫu quyết định.
Đáy lòng Lăng Mộ âm thầm suy tư, nghĩ trong mộ Nhiếp Xích Tán Phổ này lại xuất hiện nhiều bích họa của Không Hành Mẫu như vậy, rất có thể là ông ta đã từng được Không Hành Mẫu dạy dỗ, thế nên đối với vị này sùng bái không thôi.
Trong lòng hai người đều có những suy nghĩ riêng, bước tiến dưới chân vẫn không hề chậm lại, chỉ chốc lát sau đã đi tới cuối hành lang, đó là một đài cao vô cùng ảm đạm, mơ hồ có thể thấy được mấy bóng đen ngồi xổm phía sau nham thạch trên đài.
"Nhị gia?" Lăng Mộ Dương thấp giọng kêu, trong lòng ngạc nhiên xen lẫn nghi ngờ, sợ mấy bóng đen này không phải đám người Nhị gia mà là thi quỷ gì đó không biết được.
Nghe được tiếng gọi này của hắn, mấy bóng đen đều giật giật, sau đó một người trong đó đưa tay hướng họ ra dấu gọi bọn họ sang.
Thành Nhạc thở dài một hơi, xác nhận là đám người Giản Tam Sinh, liền kéo Lăng Mộ Dương bước nhanh qua đó, nhưng sau khi bước đến gần lại bị kéo mạnh người xuống.
"Ngồi xổm xuống! Mau!" Giản Tam Sinh nhỏ giọng nói: "Đừng để cho thứ dưới kia phát hiện!"
"Thứ gì vậy?" Cùng Thành Nhạc ngồi xổm xuống, Lăng Mộ Dương nhìn bộ dáng vừa hưng phấn vừa sốt ruột của Giản Tam Sinh mà nghi hoặc không giải thích được.
"Không Hành Mẫu đó, hai đứa nhìn xuống xem." Đưa tay chỉa chỉa phía dưới, Giản Tam Sinh vẻ mặt đắc ý nói: "Không ngờ sinh thời còn có thể nhìn thấy loài vật sống này, thật sự là của hiếm."
Chẳng hiểu ra sao liếc mắt nhìn nhau, Thành Nhạc và Lăng Mộ đồng thời thò đầu xuống dưới nhìn lại, chỉ thấy phía dưới đài cao là một mộ thất vô cùng rộng rãi, mấy cây pháo lạnh cắm nơi đó. Giữa ánh sáng lạnh yếu ớt mỏng manh, một nữ nhân thân hình cao lớn, ngực phẳng lộ nhũ, da dẻ toàn thân ngăm đen tràn đầy thi ban đang từ trong một quan tài đá hình tròn ngồi dậy, hơn nữa còn cố gắng bước một chân ra ngoài quan tài.
Nữ nhân này mọc năm cánh tay, trái hai phải ba, theo động tác của thân thể không ngừng vung vẩy. Tóc của nó dùng vật phẩm trang sức tinh mỹ phức tạp cột lên cao, trên khuôn mặt màu tro đen ngũ quan đoan chính, nếu bỏ qua đôi mắt đã trống rỗng cùng màu da đã biến sắc kia ra, Không Hành Mẫu này quả thật dung nhan tú lệ hệt như trong truyền thuyết vậy.
"Không Hành Mẫu, thật là Không Hành Mẫu, bất quá không ngờ quá buồn nôn như vậy, sinh thành cái dạng này, ở xã hội thời đó không phải bị coi như ác quỷ thiêu chết thì nhất định sẽ được coi như thiên thần mà cung phụng." Lăng Mộ Dương nhìn xác sống vạn phần hiếm thấy trong mộ thất kia, cảm thán lẩm bẩm nói: "Bất quá nó hiển nhiên là dạng sau."
Gật đầu, Giản Tam Sinh đang muốn tiếp lời, lại chợt nghe giữa mộ thất truyền đến một trận tiếng cánh vỗ xé gió, vội vàng ra dấu bảo mọi người đừng lên tiếng, sau đó cẩn thận lùng sục bốn phía tìm thứ phát ra loại thanh âm này.
"Là dơi." Thành Nhạc nhìn lướt qua những sinh vật màu đen bay lượn lên xuống chung quanh Không Hành Mẫu, thấp giọng nói.
"Dơi?" Giản Tam Sinh nhíu nhíu mày, lạ lùng nói: "Dơi chạy đến đây để làm chi?"
Vừa dứt lời, liền chứng kiến đám dơi kia bỗng dưng soạt một cái vây lên người Không Hành Mẫu, đàn dơi chi chi chít chít đem cả nửa người trên của xác sống kia bao phủ lấy, mà ngay cả trên mặt cũng không chừa. Còn Không Hành Mẫu thì dùng sức vung vẫy năm cánh tay, chống chọi sự tập kích của đàn dơi này.
Một màn chấn động trước mắt này khiến mọi người đều nói không nên lời, thẳng đến khi Vương Tử Khiêm phục hồi lại tinh thần thấp giọng nói một câu: "Chúng ta mau rời khỏi đây."