【Mãnh Quỷ Chi Nhất】- Quỷ Tế

chương 10: âm dương song bích

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sự tình tới đột ngột, trong lúc gấp gáp Giản Tam Sinh cũng không đưa ra quyết định gì lớn, chỉ có thể gọi mọi người cùng nhau di chuyển vật dụng trong nhà, chắn đám Lôi Công Quỷ này một chút, nếu không một khi để chúng nó xông vào cửa rồi, không chừng Mai Hồng và mẹ già của cô, cả bốn người họ đêm nay cũng phải nằm lại ở chỗ này.

Nhìn ngoài phòng cuồng phong gào thét mưa to xối xã, sắc mặt Giản Tam Sinh hơi trầm xuống, không để ý những người khác, tự mình ngồi trở lại trên ghế, cúi đầu âm thầm cân nhắc tiếng mèo kêu vừa rồi nghe được. Lại nói loại tiếng kêu từa tựa mèo hoang bị bóp nghẹt cổ phát ra này, Giản Tam Sinh sống đến chừng này tuổi cũng chỉ mới nghe được lần thứ hai, nhưng bởi vì âm sắc thật sự quá mức đặc thù, cho nên anh chỉ nghe một chút liền nhận ra.

Đây căn bản không phải mèo kêu bình thường, mà là tiếng kêu của quỷ nước.

Lần đầu tiên đụng phải quỷ nước bắt chước tiếng mèo kêu, là ở một thôn nào đó bên cạnh Hoàng Hà, khi đó Giản Tam Sinh vừa ngồi lên vị trí Chưởng Nhãn này chưa lâu, lại đột nhiên có tin tức nói bên Hoàng Hà phát hiện một cái hố, không phải sinh, nhưng long đảm long nhãn không ít. Giản Tam Sinh mới vừa nhận chức, nóng lòng làm nên việc, liền mang người suốt đêm chạy tới, sáng sớm ngày thứ hai đi chung quanh theo dấu giao dịch, nhưng lại phát hiện hố này kỳ thật không ở trên bờ, mà là dưới đáy Hoàng Hà.

Từ xưa đến nay, Hoàng Hà nuốt vào vàng bạc tài bảo nhiều không đếm xuể, phần lớn đều là bách tính quan lại qua các triều đại vì để Hà Bá bớt giận không cho hồng thủy ngập trời nữa, liền ném vào đó vật hiến tế, bảo vật này sau khi chìm xuống lòng sông, theo Hoàng Hà chảy xiết, từ từ tầng tầng phù sa bao phủ, cuối cùng hoàn toàn chôn vùi giữa dòng lũ lịch sử, chờ đợi người đời sau đào móc.

Song, đáy Hoàng Hà thay đổi thất thường cuộn trào vô cùng mãnh liệt để đào vàng, ai có thể đảm bảo bình yên vô sự? Người có chủ ý với Hoàng Hà không ít, phần lớn đều có đi mà không có về, điều này làm cho Giản Tam Sinh biết rõ điểm này không thể không do dự.

Nhưng anh nếu đã dẫn người tới, sẽ không thể tay không mà về, bằng không việc này truyền ra ngoài, Giản Tam Sinh về sau làm sao đối mặt được với đám anh em thủ hạ này, làm sao trên con đường này tiếp tục lăn lộn nữa? Do đó sau nhiều lần tự suy xét, Giản Tam Sinh vẫn dẫn người xuống đáy sông, vào nơi đấu chẳng phải đấu, hố chẳng phải hố kia, mò về vài món thật sự có thể xứng được với long đảm long lân.

Đêm đó mọi người làm tiệc chúc mừng lần này xuống đấu thuận lợi, mượn một hộ thôn dân mở tiệc rượu, khi uống đến mắt say lờ đờ mông lung, bỗng dưng nghe được bên ngoài truyền đến tiếng mèo kêu quỷ dị, tiếng kêu nọ lanh lảnh chói tai, thấm thẳng vào đáy lòng người, khiến da đầu người ta tê dại rùng mình.

Mấy Xuyên Sơn lão quỷ liếc nhau, lúc này phát hiện tiếng kêu bất thường này, lập tức bắt đầu hoài người có người ý đồ gì với bọn họ, liền một bên giả vờ tiếp tục cao giọng uống rượu, một bên mò tìm súng ra ngoài xem xét. Ai ngờ, trước phòng chứa đồ vàng mã đáy sông, mọi người mở đèn pin chiếu đến đó, cư nhiên nhìn thấy một thứ gì đó vừa như người vừa như quỷ, đang ôm một món đồ vàng mã hôm nay bọn họ vớt lên được chuẩn bị chạy trốn.

Thứ kia có vóc dáng của thanh niên trưởng thành, hình thể lại gầy yếu như đứa bé, hơn nữa trên người vướng víu vải nát bèo rong cùng nước bùn, động tác vặn vẹo quỷ dị, tuyệt đối không phải nhân loại, vừa chạy còn vừa phát ra loại tiếng mèo kêu chói tai này.

Nhìn ra thứ này không phải thứ người dễ đối phó, Giản Tam Sinh không để cho đoàn người đuổi theo, chỉ đợi đến hừng đông, liền vội vàng mang người về Bắc Kinh.

Về sau từ một cụ già nào đó trong nghề nghe nói, thứ này kỳ thật chính là quỷ nước mà mọi người thường nói, quỷ quái này quanh năm ẩn náu dưới đáy nước, đối với thứ đồ nào đó có chấp niệm đặc thù, đa số là cả người lẫn vật chết đuối biến thành, cũng có khi là nhân tuẫn trong mộ biển cổ đại biến thành, tóm lại chính là một loại thi bạt, cực kỳ khó đối phó.

Nghĩ đến đây, Vương Tử Khiêm và Thành Nhạc, hẳn chính là dựa vào quỷ nước này tìm được vị trí của cổ mộ, rồi mượn nhờ "chìa khóa" tiến vào trong mộ biển.

Vậy bọn họ hiện giờ nên nắm chắc thời gian ra khơi tìm cổ mộ, thừa dịp lúc mộ biển mở ra thì tiến vào, để tránh phát sinh bất trắc "cánh cửa" bị khép lại gì gì đó, nếu không bọn họ lần này liền phí công rồi.

Lấy lại bình tĩnh, Giản Tam Sinh ngẩng đầu, vừa định nói vài câu trấn an mọi người, liền phát hiện mọi người bên trong kể cả Mai Hồng đều đứng cách mình hơn một thước, hai mắt hoảng sợ trừng lớn, khẩn trương nhìn chằm chằm cửa, ngay cả Tiểu Hắc luôn không sợ trời không sợ đất, cũng nhe răng nhếch miệng cả bộ lông đen xù lên hướng về hướng cửa phát ra tiếng gầm nhẹ.

"Làm sao vậy?" Giản Tam Sinh chậm rãi đứng dậy, di chuyển bước chân đồng thời không phát ra tiếng động hỏi Hoắc Tam Nhi.

"Không có gì, có gì đó sắp tiến đến." Hoắc Tam Nhi rút dao ra, bước từng bước một bảo hộ trước người Giản Tam Sinh, thấp giọng nói: "Nếu không sớm lấp kín cửa sổ, thứ kia hiện giờ sợ rằng đã nhào vào cắn người."

Nghe vậy, Giản Tam Sinh xoay người hướng cửa nhìn lại, phát hiện giữa đống đồ dùng trong nhà vốn được đem lấp kín cửa, vậy mà bất tri bất giác mở rộng ra một khe hở hẹp, một cánh tay quái màu xanh sẫm phủ đầy vảy và tảo biển đang bấu ở cạnh cửa, còn lén lút vói vào trong.

Cảm giác thịt ngón tay kẹt giữa khe cửa, nơi cùng cánh cửa tiếp xúc lõm thật sâu xuống, rõ ràng là thứ bên ngoài kia đang dùng sức thúc ván cửa, song cho dù biết bên ngoài có thứ gì đang ở đó, cũng không ai dám qua đó nhìn xem đến cùng, mà ngay cả cửa sổ phụ cận, tất cả mọi người cũng đều theo bản năng vô thức tránh né.

"Con mẹ nó thứ này tới cùng có bao nhiêu sức lực, tại sao có thể mở được cửa?" Trán chảy ra một lớp mồ hôi mịn, Giản Tam Sinh chửi nhỏ một câu, không khỏi bắt đầu thầm suy nghĩ xem thứ ngoài cửa kia lại trực tiếp xông tới nhà Mai Hồng, hơn nữa bộ dáng không vào là không được.

"Em gái à, có một việc tôi hiện tại phải hỏi rõ ràng." Châm chước vài giây, Giản Tam Sinh nhìn về phía Mai Hồng, mở miệng nói: "Cô từ lúc nào bắt đầu nghe được tiếng mèo kêu, dựa theo lời cô mới nói vừa rồi, trước kia hẳn chưa từng xuất hiện loại thanh âm này."

Bị Giản Tam Sinh hỏi đến sửng sốt, Mai Hồng ngây người một giây, lập tức rất nhanh kịp phản ứng cũng đáp: "Chính xác, trước kia giữa tháng mặc dù thôn cũng thường xuyên có người chết, nhưng nghe loại tiếng mèo kêu kỳ quái này, chỉ sau khi Tiểu Khiêm và anh Thành Nhạc đến thôn mới có."

"Tốt, tôi lại hỏi cô, sau khi hai người họ tới đây, trong thôn có phát sinh chuyện gì lớn không." Giản Tam Sinh dừng lại một chút, tiếp tục hỏi: "Còn nữa, trong nhà cô có phải bày thứ gì đó quý giá, tỷ như bảo vật trong thôn đời đời truyền lại không."

".......Nhà của tôi quả thật đặt bảo vật trấn thôn, đó là thứ do bà u quỷ công qua các thời đại trong thôn bảo quản." Đối với sự hiểu biết nhiều của Giản Tam Sinh mà cảm thấy lạ lùng, Mai Hồng giật mình đồng thời cẩn thận hồi đáp: "Muốn nói chuyện lớn phát sinh sau khi hai người kia tới đây, sợ rằng chỉ có chuyện một bảo vật trấn thôn khác do trưởng thôn bảo quản bị rớt hư.......Chẳng lẽ nói, những thứ này có liên hệ sao?"

Cười khổ gật đầu, Giản Tam Sinh vừa muốn trả lời, đã bị Lăng Mộ hai chân như nhũn ra sợ hãi run rẩy cắt ngang: "Liên hệ này quá rõ ràng luôn đó, cô Mai.......Cô ngẫm lại, hai người bọn họ vừa đến, bảo bối trưởng thôn giữ liền ngã hư, hơn nữa bọn họ còn nói cho cô biết, nghe được mèo kêu phải đốt tất cả đèn trong nhà lên, rất rõ ràng hai người họ sớm đã biết thứ kia sẽ đến, sau đó cố ý đi phá hủy bảo bối trong nhà trưởng thôn....... Nếu tôi nghĩ đúng, thứ trưởng thôn bảo quản cùng thứ cô bảo quản, hẳn là một bộ trân bảo hiếm có âm dương tương hổ, khi cái kia của trưởng thôn rớt hư, trong nhà cô liền âm khí tăng vọt, hấp dẫn thứ kia lên bờ tìm đến......"

Phỏng chừng hai tên chết tiệt kia chính là lợi dụng điểm này, dẫn dắt thứ kia ra ngoài, rồi đi theo nó ra biển.......

Nghe xong giải thích của Lăng Mộ, Mai Hồng cau mày trầm tư chốc lát, có chút không cam lòng nói: "Mọi người đoán không sai, hai thứ đồ tôi và trưởng thôn bảo quản này, đích thật là một bộ, chỗ trưởng thôn, là Nhật Tả Bích tượng trưng cho dương khí thịnh, nhà của tôi, là Nguyệt Lưu Bích tượng trưng cho âm khí thịnh, mà hai bảo vật này đều là lão tổ tông truyền xuống, vẫn luôn do hai người địa vị cao nhất trong thôn bảo quản.......Nhưng nghe mọi người vừa nói, là Tiểu Khiêm và anh Thành cố ý phá hủy Nhật Tả Bích, tại sao bọn họ phải làm vậy?....... Còn nữa, có phải chỉ cần Nguyệt Lưu Bích còn trong tay tôi, thứ kia sẽ trở lại?"

"Hai người họ chỉ là để ra khơi tìm thứ gì đó, mới phải bất đắc dĩ phá hủy Nhật Tả Bích, chờ bọn họ tìm được rồi, tự nhiên sẽ về chuộc tội, tuyệt đối sẽ không động tay động chân gì trong thôn nữa, điểm ấy cô có thể yên tâm.......Hơn nữa nếu hai thằng nhóc thủ hạ của tôi đã làm ra rắc rối gì, tôi hiển nhiên sẽ giúp cô xử lý công bằng, sẽ không để cho thứ kia trở lại tìm cô." Biết Mai Hồng đang vì sự nguy hại của Nguyệt Lưu Bích mà lo lắng, Giản Tam Sinh vội vàng mở miệng trấn an, suy cho cùng dù cô có thông minh cơ trí mấy, cũng chỉ là một thiếu nữ, nhát gan sợ sệt cũng là tự nhiên.

"Bất quá muốn xử lý công bằng, cũng phải chờ sau hừng đông ngày mai mới hành động, hiện giờ thì......" Nói rồi, Giản Tam Sinh híp mắt châm một điếu thuốc, trầm ngâm nói: "Chỉ có thể mặc cho số phận."

Cơ hồ đồng thời thở dài, mọi người không nhắc lại, mà căng thẳng thần kinh nhìn chằm chằm cửa, cùng đợi quỷ nước kia vọt vào, hoặc tự mình rời đi.

Buổi tối như cơn ác mộng liền chậm rãi trôi qua dưới bầu không khí khẩn trương cao độ này, khi tới hừng đông, mọi người cũng đã chống đỡ không nổi nữa, đều nằm nhoài tựa một chỗ, híp mắt ngủ gật, chỉ có Tiểu Hắc thủy chung ngồi xổm canh ở cửa, đầu màu đen ngẩng cao cao, tùy thời chuẩn bị sẵn sàng tấn công.

"Bà cha nó, khi nào thì đi....... " Trong cơn mơ màng, Giản Vô Tranh liếc cửa một cái, phát hiện cánh tay bấu ở cạnh cửa đã sớm biến mất chẳng thấy đâu nữa, chỉ còn lại một chút khe hở hẹp mở rộng, giữa gió sớm và ánh sáng mặt trời vô cùng chói mắt.

Đợi trong thôn bắt đầu có người đến nhà Mai Hồng gõ cửa, đồng thời báo cho bà u này tối qua đã chết thêm người, Giản Tam Sinh đã mang người chạy về nhà Tôn Đại Hồng.

Mặc dù kỳ quái bốn người này tối hôm qua tại sao một đêm không về, Tôn Đại Hồng lại khéo léo không hề hỏi gì, chỉ yên lặng làm cho xong điểm tâm, sau đó bị Giản Tam Sinh đuổi ra sân cho Hắc Tử ăn.

Đem suy đoán tối hôm qua của mình kể cả chuyện quỷ nước nói cho ba người khác, Giản Tam Sinh bắt đầu nhanh chóng lập kế hoạch ra khơi, Vương Tử Khiêm cùng Thành Nhạc sớm đã ra khơi được vài ngày, bọn họ cũng không thể chậm trễ nữa, phải mau chóng tiến vào mộ biển tìm được hai người kia.

Như mọi người đều biết, mộ dưới đáy biển có ba loại phương thức hình thành, một là vì vỏ trái đất vận động, khiến cho mộ trên mặt đất chìm xuống đáy biển, hai là khu vực gần biển xây dựng mộ trủng, rồi chậm rãi dẫn nước tới chung quanh cổ mộ, khiến cho khu vực này dần dần biến thành biển sâu, ba đó là cổ mộ kiến tạo trên thuyền lớn rắn chắc vĩ đại, sau đó lái thuyền đến giữa biển, để thuyền cùng mộ chìm vào đáy biển.

Cho nên muốn vào mộ biển, không chỉ phải có thuyền bè bền chắc, còn phải có một bộ dụng cụ lặn có thể phiêu lưu dưới đáy biển.

Vì vậy, bốn người chia làm hai tổ, Giản Vô Tranh và Hoắc Tam Nhi cùng nhau, đi theo Tôn Đại Hồng ra thôn tìm Đao Kim Long lấy trang bị, Giản Tam Sinh thì mang theo Lăng Mộ, ở trong thôn thăm dò phong thủy, bốc quẻ tính vị trí cụ thể của mộ biển, hai bên phân công hợp tác, tận lực trong thời gian ngắn nhất làm thật nhiều công tác chuẩn bị ra khơi.

Trong lòng bốn người đều cực kỳ hiểu rõ, những ngày giữa tháng quỷ dị âm trầm còn chưa qua đi, tiếng kêu thê lương như mèo hoang của quỷ nước, có lẽ còn có thể trở lại.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio