【Mãnh Quỷ Chi Nhất】- Quỷ Tế

chương 8: quái ảnh trong xó

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thôn Hòa Tuế vào ban đêm, có một loại ma lực đặc thù, giống như hố đen sâu không thấy đáy vậy, dùng cơn sóng dữ thâm trầm yên tĩnh của nó cuốn người vào trong vòng xoáy im ắng nọ.

Thuyền đánh cá cập bến bên bờ, sóng biển nhấp nhô bất định, lưới đánh cá bị gió thổi, cùng thôn trang quỷ dị tử khí trầm trầm không chút huyên náo, các thôn dân phảng phất như đang tuân thủ một ước định yên lặng vô hình, không ai cao giọng cười nói, cũng không ai dám bước ra khỏi cửa, hết thảy, đều là tĩnh mịch.......

"Hắt xì!" Thình lình, trước căn nhà bỏ hoang chất đồ đạc hỗn tạp sau thôn, có người không chịu im lặng lên tiếng phá tan cục diện chọc người phát lạnh này.

"Con mẹ nó, nhất định là thằng già Quách đầu to chết tiệt ở sau lưng nhớ mình!" Hoắc Tam Nhi hít hít mũi, lại duỗi tay xoa xoa mặt, khó chịu thấp giọng mắng.

"Nhỏ giọng dùm chút." Giản Tam Sinh đưa tay thưởng cho hắn một cái bốp đầu, cảnh giác nhìn bốn phía, thấy không có gì dị thường, mới lên tiếng: "Nếu để người ta phát hiện chúng ta ở đây lén la lén lút, dẫn lão già trưởng thôn kia sang đây, ta trở về liền khâu cái miệng quỷ gây chuyện này của ngươi."

Người trong thôn đối với ngôi nhà này tựa hồ vô cùng kiêng kỵ, nếu như bị bọn họ phát hiện đang có âm mưu với nơi này, tuyệt đối sẽ tố giác lên trưởng thôn, đến lúc đó trưởng thôn biết chìa khóa của mình đã mất, khó tránh khỏi sẽ làm sự tình ầm ĩ lên, tạo thành kết quả không tốt. Đó cũng là một trong những nguyên nhân tại sao bọn họ lại thừa dịp nửa đêm canh ba, lúc thôn dân đều trốn trong nhà không ra mà lần mò chạy tới.

"Tôi nào có làm ra bao nhiêu tiếng động đâu, Nhị gia anh cũng quá cẩn thận rồi." Bị giáo huấn Hoắc Tam Nhi thụt đầu, nhỏ giọng lầu bầu.

"Còn chưa làm ra bao nhiêu tiếng đâu hở?" Đối với câu nói xạo của Hoắc Tam Nhi, Lăng Mộ khinh thường khịt mũi khó chịu: "Nơi này im ắng như nghĩa địa vậy, ngài hắt xì một cái, là đủ so với động đất Vấn Xuyên rồi, đó thật sự có thể gọi là đất rung tuyết lở đó nha, chân tôi cũng bị anh dọa đến mềm nhũn, phiền ngài lần sau hắt xì nhớ thông báo trước một tiếng được chứ?"

"Hắc, tôi đây......." Nghe ra được Lăng Mộ sỉ nhục mình, Hoắc Tam Nhi lập tức trừng mắt, há mồm định phản bác.

"Được rồi, đừng ầm ĩ nữa." Chạy quan sát xung quanh nhà một chút, Giản Vô Tranh phát hiện căn nhà nhỏ bỏ hoang này rách nát không chịu nổi, chỉ có cửa sắt chính giữa là sạch sẽ hoàn hảo, cùng so sánh với tường đất loang lổ lởm chởm và cửa sổ bị ván gỗ đóng đinh lộn xộn, càng có vẻ khác thường vạn phần.

"Lăng Mộ, mở cửa ra đi, chúng ta không thể cứ đợi ở đây mãi, vạn nhất bị người phát hiện khẳng định gặp rắc rối." Giản Vô Tranh đưa tay túm khóa trên cửa sắt, quay đầu nói với Lăng Mộ Dương.

"Được thôi." Lăng Mộ Dương mặt cười đắc ý, móc ra chìa khóa ba bước thành hai đi tới trước cửa sắt, vừa lần lượt cắm thử từng chìa vào, vừa tranh công nói: "Nếu không có cánh tay thứ ba thần không biết quỷ không hay của tôi đây, chúng ta hiện giờ nếu muốn vào, sợ rằng chỉ có thể dùng đá đập."

"Ừ." Nghe Lăng Mộ cố ý khoe khoang, Giản Tam Sinh không nhịn được nhếch khóe miệng, giả vờ nghiêm túc nói: "Móc túi có công, đợi chúng ta trở về Bắc Kinh, ta phải đi tìm người làm cho cậu một lá cờ thi đua, trên đề "thiên hạ đệ nhất thần trộm", thế nào?"

"Phải phải, ngài đây chẳng phải rõ ràng muốn tiễn tôi vào tay cớm sao, không cần chỉnh người ta như vậy nha." Lăng Mộ nghe vậy ủy khuất bĩu môi, không dám nhiều lời nữa, tay chân lanh lẹ mở khóa cửa, dùng sức đẩy cửa sắt, nói: "Tốt rồi, mọi người vào xem đi, tôi ở bên ngoài trông chừng, có người đến lập tức thông báo mọi người."

Gật đầu, Giản Tam Sinh cầm đèn pin mắt sói dùng để xuống mộ, dẫn đầu đi vào, Giản Vô Tranh cùng Hoắc Tam Nhi theo sát phía sau.

Không gian bên trong căn nhà nát cũng không lớn, chỉ là chính giữa có một vách ngăn, chia phòng làm hơn hai gian, trong phòng chất rất nhiều vật phẩm đổ nát rườm rà, cơ hồ tất cả mọi thứ đều phủ một lớp bụi thật dày. Chẳng qua từ dấu chân trên mặt đất có vào có ra đến xem, nơi này trước đó không lâu đã có người từng đến, có lẽ nhất định là người chuyển thi thể của Lôi Công Quỷ mà Tôn Đại Hông nói tới đây.

Ba người lấy đèn pin ra chiếu bốn phía, nhìn quan cảnh đại khái trong phòng một chút, liền theo dấu chân trên mặt đất đi thẳng tới tận cùng trong xó đặt thi thể Lôi Công Quỷ.

Theo bước chân của ba người, tro bụi trên mặt đất chậm rãi bốc lên trong không khí, bị ánh đèn màu đỏ cam chiếu sáng bắn ra từng hạt tròn rõ ràng, giống như chiếc thuyền đơn độc giữa biển, nặng nề di chuyển di chuyển trôi nổi không ngừng.

"Đây, đây là....... " Chùm sáng của đèn pin trong tay Giản Tam Sinh cùng Hoắc Tam Nhi tập trung ở góc tường, dưới ánh đèn cường lực, trên mặt đất mấy thứ gì đó đang vặn vẹo dây dưa một chỗ, hoàn toàn bại lộ trước mắt ba người.

Đó là những con quái vật tương tự đứa bé loài người, nhưng toàn thân đều là vảy dày và quấn đầy rong biển, trên lưng chúng nó mọc một túi mềm kỳ quái, từ trong túi mềm vươn ra một cuống mạch máu cỡ ống nước, nối thẳng đến đỉnh đầu như con rùa vậy.

Mấy quái vật này nghiêng bảy trẹo tám chồng chất cùng một chỗ, rất rõ ràng là bị người ta vội vã ném ở chỗ này bỏ mặc. Tử trạng của chúng nó vô cùng thê thảm, có con là bị người ta cứng rắn bẻ gảy cổ và tứ chi, có con bị vật sắc đâm xuyên vảy dày trước ngực chia làm đôi, còn lại, thì như là bên trong bị căng phồng, cả người nổ tung mà chết.

Nhìn thi thể vặn vẹo dữ tợn của quái vật, Giản Vô Tranh nhíu nhíu mày, cậu từng chứng kiến Thành Nhạc dùng ngũ hành thuật với Khiêm Tử, khiến cánh tay Khiểm Tử nứt toác, máu chảy không ngừng, liền nhàn nhạt mở miệng nói: "Loại thủ pháp này, đích thật là Khiêm Tử và Thành Nhạc, hai người bọn họ quả nhiên đã tới đây, nhưng không biết hiện giờ....... "

"Ôi, trước đừng lo bọn họ hiện giờ ở đâu, phát hiện mấy thủ mộ thú này, liền chứng minh chúng ta cách bọn họ không xa nữa đâu." Giản Tam Sinh khoát tay áo, bộ dáng đầy ung dung, đang khi nói chuyện, lại ngồi xổm xuống, dùng đèn pin đẩy đẩy mấy cỗ thi thể nọ, tỉ mỉ lật xem.

"Thủ mộ thú? Nhị ca, anh là nói......." Giản Vô Tranh ngẩn người, lập tức trợn to mắt, trên mặt lộ ra một tia kinh hỉ.

"Đúng vậy." Giản Tam Sinh cười gật đầu, chỉ vào mấy thi thể quái vật phi nhân loại trên mặt đất, nhai nướu nói: "Mấy thứ này cũng không phải Lôi Công Quỷ gì Tôn Đại Hồng nói, mà là thủ mộ thú nuôi trong âm huyệt chẳng biết đã bao nhiêu năm rồi, có chúng nó ở đây, chính là minh chứng tốt nhất gần đây có mộ dưới biển. Thôn này sở dĩ sau khi sửa lại tên, trong tuần mỗi tháng đều phát sinh chuyện Lôi Công Quỷ bắt người, chính là vì thay đổi tên thôn, khiến cho khí thôn vốn cùng âm khí mộ biển đối kháng lẫn nhau không còn nữa, thủ mộ thú trong mộ này mới có thể nhân cơ hội lên bờ hành hung ăn thịt người. Bất quá e rằng ngoại trừ tên thôn ra, cả thôn này kể cả khu rừng hoang bao bên ngoài, đều từng được bố trí tỉ mỉ, khiến cho thôn Hòa Tuế này chống lại âm khí do phong thủy đặc thù của mộ dưới biển sinh ra, đồng thời cũng có thể đủ vững vàng thủ hộ bí mật ở nơi này."

"Vậy dựa theo cách nói của Nhị gia ngài, mấy ngày trong tuần mỗi tháng này, nhất định chính là ngày âm khí huyệt trong biển dồi dào nhất, cũng là đoạn thời gian dương khí của thôn trang trên mặt đất yếu nhất." Không đợi Giản Tam Sinh nói xong, vẫn canh giữ bên ngoài Lăng Mộ Dương đột nhiên đi đến, cũng nói tiếp lời: "Khi chúng ta ra khơi tìm người, cũng không thể chọn mấy ngày này, nếu không tuyệt đối sẽ bị những thứ dưới đáy biển này giết chết."

"Đúng vậy, hiện tại chỉ có một thanh niên khỏe mạnh là tôi, Hắc Tử lại không thể xuống nước, lấy ai bảo vệ được mọi người đây." Theo lời Lăng Mộ Dương, Hoắc Tam Nhi luôn tùy tiện cũng không nhịn được cẩn thận hẳn lên: "Dù sao, mọi người không phải ai cũng như anh Khiêm."

Không thể không thừa nhận ba người không hề có lực chiến đấu, nghe xong lời Hoắc Tam Nhi, động tác nhất trí thở dài, lúc này mới yên lặng ở trong lòng cảm khái tầm quan trọng của việc rèn luyện hằng ngày.

Lớn lên là một người bình thường, Giản Vô Tranh lúc này bị chạm vào nỗi đau, càng tỏ ra thờ ơ, cậu hồi tưởng lại hai lần trước khi xuống mộ, Vương Tử Khiêm dũng cảm quên mình bảo vệ cậu, mỗi lần đều khiến chính mình một thân máu tươi đầm đìa, mà cậu lại không hề chịu mảy may thương tổn gì ghê gớm.

Khóe miệng cong lên một mạt cười mỉm, Giản Vô Tranh lại nhớ cảnh tượng khi hai người khắc chữ trong Y Tát Na Da, tên của hai người vững vàng khắc trên trụ băng, cùng câu nói khiến cậu cả đời cũng không quên được kia.

Giản Vô Tranh Vương Tử Khiêm.

Khiêm khiêm quân tử dữ thế vô tranh.

Tiếc rằng người con trai ôn nhu đứng bên cạnh bảo vệ mình lúc ấy, hiện giờ lại chẳng biết đang ở phương nào.

Một loại khổ sở mang tên nhớ nhung dần dần lan tràn nơi ngực, Giản Vô Tranh nhận thấy được bản thân thất thần, vội vàng lắc lắc đầu, vẫy đi tâm tư hiện giờ không nên có trong đầu, ép buộc mình đối mặt với chuyện trước mắt.

"Ôi, thủ mộ thú này bộ dạng thật đúng là lầy lội nha, nhìn xem thứ trên lưng nó kìa, Nhị gia anh nói xem đây rốt cuộc là cái gì?" Lăng Mộ hiếu kỳ cùng Giản Tam Sinh ngồi xổm trên mặt đất, thỉnh thoảng chỉ vào kết cấu kỳ quái của thủ mộ thú phát biểu nghi vấn.

Đối với mấy thứ buồn nôn này không có hứng thú, Giản Vô Tranh di chuyển vài bước, đi tới bên tường, trong lúc vô thức quét mắt liếc nhìn chỗ mình vừa mới đứng, phát hiện trên lớp bụi dày ở mặt đất nơi đó, ngoại trừ dấu chân của mình ra, còn mấy dấu móng tay hình dạng quái dị, tuyệt đối không phải của con người lưu lại.

Hẳn sẽ không...... Trán Giản Vô Tranh nhỏ mồ hôi lạnh, để chứng thật suy nghĩ trong lòng mình, quay đầu cứng ngắc nhìn mấy cỗ thi thể vặn vẹo quấn lấy nhau kia. Khi chứng kiến dấu móng tay cùng chân đám quái thủ mộ thú này hoàn toàn trùng khớp, trong lòng nhất thời lộp bộp một tiếng, chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân vọt tới đỉnh đầu.

Bà nó.......Tim đập đột ngột nhanh hơn, Giản Vô Tranh nắm chặt đấm tay, cả người nháy mắt căng thẳng, mắt nhìn ba người kia còn đang vui cười đàm luận, nghĩ muốn nhắc nhở bọn họ, rồi lại sợ thanh âm quá lớn, kích thích thứ kia.

"Nhị ca." Hạ giọng, Giản Vô Tranh căn bản không dám theo dấu móng tay nhìn hướng đến góc hắc ám bên cạnh, chỉ có thể cố gắng bình tĩnh nói: "Mọi người nhìn xem dấu chân bên kia........"

"Dấu chân?" Đám người Giản Tam Sinh nghe được Giản Vô Tranh nói, đều ngưng nói nhảm, nghi hoặc theo hướng cậu chỉ nhìn lại, sau đó, cơ hồ là cùng lúc nhất thời sắc mặt ngưng trọng yên lặng hẳn xuống.

"Con mẹ nó lần này ai nói không mang theo Hắc Tử, trở về khấu trừ hoa hồng." Chậm rãi đứng dậy, Giản Tam Sinh nghiến răng nghiến lợi nói, đồng thời ra hiệu mọi người đừng hành động thiếu suy nghĩ đả thảo kinh xà.

"Hình như là Tam gia nói đó." Đối mặt với vấn đề chia hoa hồng, Hoắc Tam Nhi hiếm khi nghiêm túc hẳn.

"Con mẹ nó anh chỉ có lúc này mới phản ứng mau." Giản Vô Tranh đè thấp thanh âm, tức giận nói: "Chẳng phải vì tôi sợ Tôn Đại Hồng kia chạy, nên để Tiểu Hắc trông hắn, chúng ta cũng an tâm ra ngoài làm việc sao."

"...... Ai du hai ông anh của tôi ơi, cầu hai người đừng cãi nữa, vẫn nên mau chóng ngẫm lại biện pháp đi." Từ trước đến nay luôn nhát gan, hai chân Lăng Mộ Dương lúc này gần như nhũn ra cả rồi.

Bốn người chú ý cảnh giác cùng một góc xó, chậm rãi di chuyển bước chân, từ từ hình thành một vòng vây, đem khu vực tối tăm khả nghi kia phân chia ra.

Nhưng khi bọn họ đang cẩn thận làm ra tư thế phòng ngự, thứ trong xó kia tựa hồ cũng đã nhận ra không khí căng thẳng này, lúc Giản Vô Tranh đánh bạo tập trung nhìn về phía đó, liền phát hiện thân ảnh quỷ dị giấu trong bóng tối ấy, cũng đang lặng lẽ hướng về phía bọn họ từng bước một.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio