Chuyện bảy năm trước tôi chưa từng nghe kể, căn bản không biết Đao Phong đang nói gì, từ khi mình sinh ra tới nay, tôi chỉ biết trong nhà có một ông nội gần trăm tuổi, có một người mẹ thương yêu tôi, còn có một lão Sở hận tôi không nên thân, những người khác kể cả thân thích hết thảy đều rất mơ hồ.
Chỉ lờ mờ biết trong nhà có chút bối cảnh, cũng không rõ ràng bối cảnh này từ đâu đến.
Lão Sở hoàn toàn không đề cập tới, ông nội lớn tuổi sẽ lại càng không kể cho tôi.
Song trong tự thuật của Đao Phong, tôi dần dần rõ ràng được sự thật này, đó chính là nhà họ Sở sinh ra và nuôi dưỡng tôi đây, của cải cũng không trong sạch như tôi vẫn nghĩ.
Có thể nói tất cả hậu bối của Sở gia, trên người đều chảy dòng máu hung hãn của lão tổ tông năm đó mò vàng quật mã, khai quan cầu tài.
Hành động trộm mộ này tồn tại đã lâu, từ Ngũ Tử Tư Hạng Vũ đến Tào Tháo Lưu Khứ đến cả quân phiệt Tôn Điện Anh, trên lịch sử rất nhiều danh nhân đều từng dính vào những việc thế này vài lần, mà ngay cả một tín đồ cuồng game như tôi đây cũng loáng thoáng nghe nói về nó.
Nhưng theo như lời của Đao Phong, chân tướng giấu sau những lịch sử huy hoàng này, không phải việc người đời có thể biết được.
Từ xưa đến nay, đảng phái trộm mộ có rất nhiều, nam có thổ phu tử đãi cát, bắc có xuyên sơn quỷ đảo đấu, mò vàng quật mã tất nhiên là một nhà, chậm rãi phát triển đến giờ, những môn phái trộm mộ cổ xưa nhất này sớm đã mai danh ẩn tích, lưu lại, chỉ còn là một nhóm thế hệ trẻ thân mang tuyệt kỹ ẩn náu giữa lòng thành thị.
Thầy phong quỷ kính sợ quỷ thần, cơ trí linh hoạt, nắm giữ dị thuật u minh tử hỏa, chuyên phụ trách trừ quỷ trấn tà, người ngự thú dựa vào mộ thú tương tự mèo đen làm phụ trợ, thân hình mạnh mẽ sức lớn vô cùng và cũng không hiện ra chân thân, thợ cản thi ngày cản thi đi ngàn dặm, họ chính là một nhóm người chạm tay có thể bỏng nhất trong giới trộm mộ lúc ấy.
Ba phái này phân biệt xuất phát từ ba thế gia, nhân số bọn họ đông đảo, xuống tay tàn nhẫn mà mau lẹ, trộm vặt dân gian căn bản không có cách nào so sánh được.
Chính là ba thế gia lớn mạnh huy hoàng như mặt trời giữa trưa như thế, vậy mà vào thời kỳ rung chuyển hơn năm trước kia, trải qua một hồi tai ương cực kỳ bi thảm, đưa tới bộ dáng suy sụp lụn bại như ngày nay.
“Tai ương? Tai ương gì?” Tôi nhìn vẻ mặt Đao Phong có chút buồn bã, không nhịn được kỳ quái hỏi: “Không phải là đều bị bọn Nhật Bản giết chết đó chứ?”
Nếu tôi nhớ không lầm, hơn năm trước, hẳn là thời kỳ bùng phát chiến tranh kháng Nhật toàn diện, nhưng cũng không đề cập tới việc của dân trộm mộ, có thể có bao nhiêu quan hệ với việc này?
Liếc mắt nhìn tôi một cái, Đao Phong cũng không trả lời thẳng vấn đề của tôi, mà vừa tiếp tục đi về phía trước, vừa thấp giọng nói: “Lúc ấy tham dự sự kiện kia, ba phái tổng cộng người, đến nay tung tích không rõ, không ai biết họ tới cùng đã đi đâu, tôi muốn biết rõ chuyện này, cho nên cần anh hỗ trợ.”
Nghe vậy dưới chân tôi hơi khựng lại, không khỏi lên cao giọng nói: “Cậu nhờ tôi hỗ trợ, vậy chung quy phải nói rõ ràng là chuyện gì, từ nãy đến giờ, tôi cũng chỉ biết rõ của cải của Sở gia, cùng những người mất tích cậu muốn tìm, nguyên nhân còn lại, sự kiện kia cậu chưa hề nói rõ ràng, cậu xem tôi là con nít ba tuổi mà đùa giỡn đấy hả?”
“Hiện giờ không thể nói cho anh biết.” Lắc lắc đầu, thái độ Đao Phong dị thường kiên quyết, ánh mắt của y đóng băng, khí thế bức người, làm như tôi không đáp ứng là không được vậy: “Cùng đi với tôi đi, chuyện này phải có anh hỗ trợ.”
Tôi khinh thường nhếch khóe miệng, lui ra phía sau một bước nhìn y nói: “Đùa kiểu gì vậy, lão tử cái gì cũng không biết chẳng khác nào củ cải trắng, xảy ra chuyện cậu chịu trách nhiệm được không?”
“Tôi sẽ bảo vệ anh an toàn.”
“Cậu nói thì tôi sẽ tin à?”
“Không tin tôi anh cũng chỉ còn một con đường chết.”
“......Con mẹ nó cậu hèn hạ vô sỉ hạ lưu tiểu nhân......”
Bị tôi rống chửi một phen, sắc mặt Đao Phong rõ ràng không tốt lắm, y mím chặt môi, trong ánh mắt mang theo phẫn nộ rét lạnh, phecmơtuya áo rộng thùng thình đột nhiên mở rộng ra một chút, một cái đầu nhỏ màu đen thình lình từ đó ló ra.
“Móa...... Sao cậu luôn mang nó theo vậy....... ” Nhìn mắt mèo màu vàng kim của mộ thú bỗng chốc biến thành một đường sợi, nhe răng nhếch miệng lộ ra răng nọc sắc bén, tôi lại càng hoảng sợ, từng bị nó cắn đau một lần lưu lại trong đầu, thân thể nhất thời cứng ngắc lên.
“Anh lắm lời quá.” Đao Phong chán ghét cau mày, nhìn ra được y đã cáu đến không muốn để ý đến tôi nữa, chẳng qua ngại thân phận tôi mà không thể không cùng tôi tiếp tục lòng vòng.
“Chê tôi hay nói nhảm vậy cậu nói thật ra đi.” Mặc dù tôi cũng không mong muốn cứ mãi dây dưa như thế, nhưng kinh nghiệm nhiều năm qua nói cho tôi biết, đụng tới chuyện liên quan đến mình, nhất định phải biết rõ ràng mới hành động, nếu không kết cục có hại vĩnh viễn là chính mình.
Nhìn thấy tôi không chịu mảy may nhượng bộ, Đao Phong đưa tay xoa xoa cái đầu xinh xắn của mộ thú, hỏi ngược lại: “Anh thật muốn chết?”
“Chết thì chết, cậu tưởng đây là tiểu thuyết Kim Dung chắc?” Tôi hai tay khoanh trước ngực, ra vẻ trấn định nhìn y.
Lần này y không cùng tôi dây dưa nữa, mà vài bước đi tới bên quán nhỏ bán chó, nhấc một cái g chứa hai con chó giống lai, tiện tay cho ông chủ kia mấy trăm đồng, rồi lại quay đầu đi về hướng tôi.
Đem cái g sắt kia đặt trên mặt đất, Đao Phong ngồi xổm xuống nhét mộ thú vào trong g, sau đó ra hiệu bảo tôi nhìn kỹ.
Tôi chẳng hiểu ra sao, nghĩ thầm không phải là muốn để mộ thú cắn chết mấy con chó đó chứ, quá thất đức.
Vài giây sau, chuyện trước mắt đã chứng thật suy đoán của tôi.
Chỉ thấy mộ thú kia mới vừa vào g, hai con chó nhỏ lập tức nhận thấy được nguy hiểm cuộn tròn vào nhau trốn bên mép g, phảng phất như trước mặt chúng nó chính là con mãnh thú đáng sợ nhất vậy.
Mèo đen động tác ưu nhã, nhẹ nhàng bước ra hai bước, sau đó nhanh chóng nhào tới trước mặt con chó nhỏ, há mồm lộ ra răng nanh, ở những vị trí không quan trọng trên người hai con nhó nhỏ lần lượt cắn một cái.
Nếu như là động vật bình thường, cắn như vậy vài cái cũng không thể khiến con chó có gì nguy hiểm, nhiều nhất đến bệnh viện bôi chút thuốc thôi.
Nhưng sau khi bị con mèo đen kia cắn, hai con chó chỉ chưa đầy phút, liền tứ chi co quắp miệng sùi bọt mép tru tréo té trên mặt đất.
Nhìn thân thể từ từ cứng đờ, không còn động tác gì nữa của hai con chó nhỏ, lòng tôi nháy mắt trầm xuống, mồ hôi lạnh từ cổ trượt ra sau lưng, vài lần há mồm cũng không biết nên nói gì.
Có lẽ tôi có thể tiếp tục cậy mạnh, nhưng cũng không cách nào thay đổi sự thật về độc tính mạnh mẽ của mộ thú.
“Cơ thể người sức chịu đựng mạnh hơn nhiều so với chúng nó, tử vong chỉ là vấn đề lượng độc tố và thời gian.” Thu hồi mộ thú, Đao Phong nhàn nhạt nhìn tôi.
Tôi nghĩ y khẳng định đã nhìn thấu sự dao động và sợ hãi của tôi, nghĩ đến chuyện phải đối mặt với cái chết này, không ai sẽ thật sự không sợ hãi, chí ít tôi tuyệt đối không muốn chết.
Cái chết thật là đáng sợ, chết rồi sẽ không bao giờ còn gặp lại cha mẹ ông nội nữa, ngay cả game cũng không chơi được, cả mộng tưởng du lịch đại nam giang bắc cũng không có cách nào thực hiện.
Tuyệt đối không thể chết, tôi mới tuổi, còn chưa đến tuổi phải chết, tôi còn có khoảng thời gian tươi đẹp muốn hoang phí, tôi còn phải lấy vợ sinh con, tôi còn phải trải qua thật nhiều thật nhiều chuyện, tôi làm sao có thể chết bởi loại chuyện hoang đường này được?
“Tôi mà chết thì cậu chính là đối tượng bị tình nghi phạm tội, cậu không sợ bị xử bắn sao?” Trán tôi không ngừng toát mồ hôi lạnh, nhìn khuôn mặt không chút biểu cảm của Đao Phong, tôi có thể chắc chắn rằng y nói được thì làm được.
“Không có bằng chứng.” Y quẳng cho tôi một cái liếc mắt, dường như đang cười nhạo sự ấu trĩ của tôi.
Đúng rồi, một con mèo đen mọc răng độc có thể gây chết người, lời này nói ra ai tin? Cho dù cảnh sát tin, chỉ cần tìm không được mèo đen căn bản không có cách nào lập án, dựa vào sự khống chế của Đao Phong đối với mèo đen, muốn cho nó không xuất hiện quả thực dễ như trở bàn tay. Hơn nữa trước đó Đao Phong trong lúc trả lời từng mập mờ tiết lộ, kẻ trộm mộ là một đám tâm ngoan thủ lạt, y tuyệt đối sẽ không quan tâm cái mạng quèn của tôi đây.
“Cậu thích tôi đến vậy hả? Không phải tôi đi theo thì không được?” Tôi đè thái dương, trong lòng nảy lên một loại bất đắc dĩ tên là chua xót khổ sở.
Tôi tới cùng đã trêu ai ghẹo ai, dựa vào cái gì chuyện tốt chưa từng có tôi, chuyện xấu mỗi ngày đều tìm tới cửa, chẳng lẽ kiếp trước tôi đào mộ phần tổ tiên Đao gia hả.
“Sở gia bây giờ có thể hành động chỉ có anh.” Con ngươi Đao Phong màu sâu tối, ngước mắt liền đâm sang đây.
Vì vậy tôi phát hiện, hai chúng tôi kỳ thật thế như nước với lửa, cậu xem tôi không vừa mắt, tôi cũng không thích nhìn thấy cậu, tốt nhất ai làm việc nấy đừng ai nói động tới ai, nhưng hết lần này tới lần khác y có việc cần tôi hỗ trợ, tôi lại không thể nào thoát khỏi bức bách liên miên của y.
Chợt nhớ tới câu nói kia của lão Sở, hết thảy đều là mệnh.
“Được rồi.” Rốt cuộc thỏa hiệp, tôi đưa tay làm điệu bộ như “Cậu trâu bò tôi chịu thua”, vừa đi theo y trở về, vừa nói: “Nhưng mà tôi đồng ý cũng như không, cậu phải thuyết phục lão Sở, qua được ải của ổng tôi mới có thể đi với mấy người, nếu không tôi dù có chết trên tay cậu thật cũng không bước ra được cửa nhà họ Sở.”
“Ừ.” Đao Phong gật đầu, ánh mắt nhìn tôi hình như đã nhu hòa hơn chút: “Tôi đưa anh về trước, ngày mai Ngô Mưu tự nhiên sẽ đi thuyết phục cha anh, những chuyện khác anh không cần lo lắng.”
Thật sự là châu chấu trên cùng sợi dây mà, thái độ lập tức sẽ không giống trước nữa. Tôi không nói gì, xem xét con mèo trốn trong áo Đao Phong kia trong lòng còn phát sợ, không biết nếu như sau này tôi còn nói lời gì cay độc với y, y có thể dưới cơn nóng giận thả mèo ra cắn chết tôi không.
Trở lại bãi đỗ xe của Mỹ Nhạc Thiên, Đao Phong mang tôi đến trước một chiếc Cayenne màu đen, tôi không hiểu rõ nhiều về xe lắm, nhưng cũng có thể nhìn ra xe này từng được tân trang, nó có rất nhiều chỗ khác với những kiểu xe bình thường khác, giá trị tuyệt đối không rẻ.
Từ lúc đó về sau một đường không ai nói lời nào, Đao Phong đưa tôi đến cửa thôn liền rời đi, tôi len lén lủi về nhà, thừa dịp trước khi không ai phát hiện chuồn vào phòng ngã đầu liền ngủ, hôm nay quả thực mệt chết tôi rồi.
Hồi tưởng lại lời Đao Phong và Kỷ Tuyền nói, trong đầu tôi lờ mờ nghĩ việc này nhìn qua không đơn giản như họ nói, tất cả mọi người đang gạt tôi, Đao Phong Kỷ Tuyền là thế, lão Sở càng thế.
Mệt rã rời hơn nữa những chuyện không rõ còn nhiều lắm, tôi không lâu sau liền ngủ, trong mộng mơ thấy một hang động âm trầm đen ngòm, vô số người chết treo quanh vách động, họ hoặc cười hoặc khóc, đầy đầu đầy người đều là máu tươi, tôi không ngừng chạy như tránh né gì đó, họ treo trên vách đá cứ mãi nhìn tôi cười to dữ tợn.
Tôi hét một tiếng bừng tỉnh, ngoài cửa sổ sắc trời đã sáng tỏ, cúi đầu nhìn lại, phát hiện quần áo trên người mình đều ướt đẫm, không khỏi ảo não cởi quần áo ném lên giường, đứng dậy đi ra cửa.
Hết thảy trong mộng đã khủng bố khiến người kinh sợ như vậy rồi, chẳng biết tương lai của tôi sẽ là loại cảnh tượng nào, song vô luận ra sao, tôi đều sẽ sống thật tốt, đem đời người dài dằng dặc của tôi từng chút đi đến cùng.