[Mãnh Quỷ Hệ Liệt] Cổ Thuật Phong Quỷ

chương 107

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cự thạch chắn đường quả thật nặng đáng sợ, song chúng tôi có Đao Diên và Đao Phong, còn có Cố Hải đến giờ tôi vẫn chưa hiểu rõ nổi, cự thạch này sẽ không khó đối phó vậy nữa.

Âm thanh nham thạch ma sát đinh tai nhức óc, tôi cắn răng cùng mọi người dùng sức, cố hết sức đẩy, chỉ chốc lát, nham thạch kia đã từ vị trí ban đầu dời sang bên phải chừng nửa thước.

Chúng tôi dừng lại nghỉ ngơi, đều không nói lời nào, chỉ nhìn khe hở chỉ chứa đủ một người lách qua kia. Sau khi im lặng một lát, Cố Hải rốt cuộc mở miệng nói: “Như vậy cũng không sai biệt lắm rồi, đem đồ đến đây sắp xếp chút, chuẩn bị tâm lý thật tốt, vào thôi.”

Chị Tuyền là nữ giới duy nhất của tổ bốn người chúng tôi, giống Đường Ninh bị trọng thương, đều không tham gia đẩy cự thạch, mà ở bên cạnh trông chừng Ôn Văn, giờ phút này sau khi nghe Cố Hải nói, chị liền kéo Ôn Văn đứng lên, sau đó đẩy Ôn Văn về phía trước, người thứ hai theo vào.

Chúng tôi lần lượt trườn qua khe hở kia vào, lập tức bị đông lạnh run rẩy.

Hang động phía sau nham thạch này không chỉ tối tăm dị thường, hơn nữa tràn ngập hơi lạnh của tử vong, làm cho người ta rét lạnh từ trong tim, phảng phất như mỗi một bước đều đang giẫm lên người chết, mỗi một hơi không khí hít vào đều tràn ngập mùi thối rữa.

Đèn pin mắt sói ở chỗ này đã mất tác dụng, ánh sáng nọ nhỏ như đom đóm vậy, tôi có mấy lần nhịn không được muốn lấy đèn pha hoặc pháo sáng ra, đều bị chú tay mắt lanh lẹ cản lại.

“Để về sau đi, đừng gấp thế.” Chú đè lại tay tôi, tỉnh táo nói.

Tôi gật đầu, kiềm chế chộn rộn khó hiểu trong lòng, tâm phiền ý loạn liếc khắp nơi.

Nhưng kỳ thật, căn bản không hề nhìn thấy gì.

Nếu như là người thường, ở loại địa phương này tâm lý nảy lên đầu tiên có thể là sợ hãi, sau đó cẩn thận đi theo sau người mình cho rằng an toàn nhất, sợ hãi lo lắng trong bóng tối sẽ có thứ gì dọa người nhảy ra. Nhưng đối với tôi mà nói, thứ có dọa người mấy đều đã từng thấy qua, bây giờ có thể dọa được tôi, e rằng chỉ có chuyện Đao Phong có thể đột ngột biến mất hay không.

Người quanh năm tiếp xúc cùng quỷ quái, đối với bóng tối sớm đã có cảm giác chết lặng sâu sắc, thậm chí, còn có thể có cảm giác ỷ lại mơ hồ.

Cho tới khi tất cả mọi người mệt rã rời đi trong bóng đêm, tôi vẫn như đi vào cõi thần tiên.

Tương tự Địa Chi Cực của quỷ thành Nam Chiếu, đường nơi này cũng dài đến khó tin, đi tới cùng chúng tôi cơ hồ đã mất cảm giác phương hướng, hoàn toàn không biết có phải đi mãi về phía trước không, có góc ngoặt hoặc đi vào ngã rẽ nào không.

“Chắc gần đến rồi.” Sở Vấn Thiên tính toán thời gian, quay đầu lại nói với chúng tôi: “Phải cẩn thận, đừng bị những thứ kia mê hoặc, nếu nghe hoặc nhìn thấy cái gì không đúng, thì lập tức nói cho mọi người.”

Chúng tôi được giọng nói của Sở Vấn Thiên kéo tâm tình về, đều qua loa gật đầu.

Tôi tâm không yên nhìn hai bên, chung quy cảm thấy càng đi vào trong càng có loại cảm giác quen thuộc, hình như có thứ gì đó đi theo quanh chúng tôi, chỉ trong nháy mắt, chúng đã biến mất tăm.

Tôi giật mình, nghĩ thầm chẳng lẽ là quỷ hồn tiền bối ba nhà như cũ vẫn ở lại đây không tiêu tán chăng? Mặc dù khác với quỷ quái bình thường, nhưng cảm giác này quả thật vô cùng giống, song họ đi theo quanh chúng tôi, là muốn biểu đạt gì đây, hay chỉ đơn thuần vây xem, xem chúng tôi có bị rơi vào kết cuộc như họ không?

Trong quyển sách《 Phong Quỷ Cổ Thuật 》kia có nói, vô luận là dạng quỷ hồn gì, bản chất của người đã mất về sau đều sẽ sinh ra ác ý nhất định, nếu họ ra tay với chúng tôi thì sao đây? Nghĩ vậy, tôi nhíu mày, đưa tay gọi Tiểu Hải đồng thời kéo ra một ngọn lửa tím ở đầu ngón tay, Sở Vấn Thiên chú ý tới động tác này của tôi, đầu tiên là bất an cau mày, sau đó lặng lẽ khoát tay với tôi.

Tôi biết ông ấy nhất định cũng cảm giác được sự tồn tại của những tên kia, chỉ là không muốn ra tay, cũng không đồng ý tôi ra tay mà thôi.

Cũng may tôi có Tiểu Hải, cho dù thực sự xảy ra vấn đề cũng không cần quá lo lắng.

Hơn nữa, bây giờ hấp dẫn sự chú ý của tôi nhất, không phải là mấy ‘tiền bối’ âm hồn bất tán này, mà là thứ tồn tại ở đáy Địa Chi Cực, sở hữu sức mạnh cường đại kia.

“Sở Dương.” Chú đột nhiên mở miệng cắt ngang mạch suy nghĩ của tôi, ông ra hiệu với tôi, ý bảo tôi có thể lấy đèn pha và pháo sáng ra rồi, trước đó không cho tôi dùng, cũng là để tiết kiệm tài nguyên, ngừa thật sự khi xuất hiện tình huống nguy cơ ngược lại không có mà dùng.

Tôi ngoan ngoãn nghe theo chỉ thị của chú, từ ba lô lấy ra đèn pha và pháo sáng phát cho những người khác, kể từ đó, tầm mắt chúng tôi nhất thời mở rộng không ít, chỉ là khoảng không tối tăm hư vô và hơi lạnh khác với bình thường kia, như cũ gắt gao vây quanh chúng tôi.

Bóng ma của sự kiện bảy mươi năm trước càng nhuộm đẫm bầu không khí quỷ dị nơi này, khiến trạng thái tinh thần của mọi người trở nên cực kỳ kém, con đường phảng phất như vĩnh viễn đi không tới đích kia không ngừng hành hạ thần kinh của chúng tôi.

Mãi đến khi Đao Diên đi phía trước phát ra một tiếng hô nhỏ, chúng tôi mới bừng tỉnh quay đầu nhìn về phía hắn.

Cố Hải và Sở Vấn Thiên ổn định lại trước, thấp giọng hỏi: “Làm sao vậy?”

Chú ở bên cạnh tôi híp mắt quan sát chốc lát, liền gật đầu ý bảo chúng tôi có thể cùng lên nhìn xem. Cho dù vào lúc này, ông vẫn ưu tiên cho sự an toàn của chúng tôi.

Tôi và Đao Phong trước sau đi tới, dưới vài ngọn đèn chiếu sáng, tôi nhìn thấy một khúc tay cụt khô quắt cắm ngang trong bùn đất, rõ ràng là của nhóm người bảy mươi năm trước lưu lại.

Chẳng qua làm người ta cảm thấy kỳ lạ là, trên cánh tay cụt này như cũ vẫn còn mặc vật liệu áo không trọn vẹn, trên xương lòi ra cũng lưu lại cặn thịt ghê tởm, càng gần đến chỗ bùn đất càng nhiều, làm tôi không nhịn được bắt đầu suy đoán, chủ nhân cánh tay này có phải ngay trong bùn đất không, nếu tôi túm lấy cánh tay cụt này, có thể kéo hắn ra từ trong đất không?

Hắn, là người trong nhóm người năm đó? Sao lại chết ở vị trí này, lại kỳ lạ bảo lưu lại cơ thể nhiều như vậy mà không hoàn toàn hóa thành một bộ xương khô?

Tôi nhíu mày suy nghĩ, không nhịn được mang theo đèn pha lùi về sau mấy bước, chỉ trong lúc hoảng thần, đột nhiên cảm thấy bên tai có người thở dài, loại hơi thở này rất nhỏ lại cực kỳ gần sát, khiến da đầu tôi nhất thời tê dại, phản xạ có điều kiện dùng đèn chiếu về phía sau, lập tức bị thứ xuất hiện phía sau dọa đến kêu thành tiếng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio