Edit: Tiểu Phiến
Chương : Nàng không muốn nhìn thấy Từ Nam Phong được gả đi trong cảnh tượng như vậy!
"Ai, Thụy Nhi, vừa nãy bên tây phòng nói chuyện ngươi có nghe rõ không?" Ở sân sau Từ phủ, hai thị tỳ nho nhỏ tụm lại bàn chuyện, người nói là người búi hai búi tóc, trên mặt có ít tàn nhang.
Thị tỳ tên là Thụy Nhi gật gù, nhẹ giọng nói, "Nghe nói mười lăm năm trước,đại nhân của chúng ta vì muốn trèo lên cành cây cao Trương gia mà từ bỏ thê tử kết tóc của chính mình. Bây giờ, đại nhân lại vì con đường làm quan của chính mình mà lựa chọn đoạn tuyệt quan hệ với Nam cô nương."
Thị tỳ ít tàn nhang lấy trộm một khối bánh kẹo cưới trong khay, nhét vào trong miệng, hàm hồ nói, "Nếu ta nói, thật sự là do đại nhân sợ tây phòng sẽ ảnh hưởng tiền đồ của mình, vậy tại sao không lựa lúc mà giết bọn họ? Bây giờ Nam cô nương cánh cũng cứng rồi, lại có Kỷ Vương làm chỗ dựa, đại nhân chẳng lẽ không sợ cô nương ghi hận hắn?"
Thụy Nhi nói, "Ai biết được!"
"Khụ khụ." Phía sau bỗng truyền đến tiếng ho khan, hai thị tỳ nhỏ đang nói chuyện phiếm sợ hết hồn, nhìn lại thì hóa ra là vú nuôi Vương ma ma của Như cô nương.
Vương ma ma này là người Trương thị mang từ Trương phủ tới, uy danh trong phủ rất cao, hai thị tỳ vội vã cúi đầu chạy đi nhanh như một làn khói.
Mà trong tây phòng, Từ Vị tính tới tính lui, cũng không ngờ tới Từ Nam Phong luôn luôn nhẫn nhịn nay thậm chí còn có can đảm như vậy. Nàng mặc một bộ giá y đỏ chói, ở trước mặt mọi người công khai đoạn tuyệt quan hệ phụ từ cùng hắn.
Nàng nói, "Hôm nay ta đứng ở sân sau nói với ngươi mấy câu này mà không phải ở sảnh trước đã là nể mặt ngươi. Trong phòng ta còn để lại vài tờ ngân phiếu, coi như là trả công ơn nuôi dưỡng cho ngươi!"
Khi nói đến "công ơn nuôi dưỡng", nàng dùng sức cắn chặt răng, mấy chữ này nghe vừa thê lương lại vừa trào phúng.
Từ Vị mất mặt, sắc mặt ông đỏ lên, đáy mắt thoáng qua chút chột dạ cùng oán hận đè lên nhau liên tục dâng lên.
Ngoài cửa Từ phủ chiêng trống vang trời, đội ngũ đón dâu không hiểu rõ tình hình còn đang bận rộn hô to, đồng xướng hát, lại đòi hỏi bánh kẹo cưới cùng tiền đồng. Trương thị lẳng lặng liếc mắt ra hiệu cho Từ Vị, nói ông diễn xong tuồng vui trước mặt Kỷ Vương rồi hẵng nói.
Từ Vị nắm chặt nắm đấm, vẻ mặt như không có gì, nói, "Đi đi, lên hỉ kiệu."
Từ Nam Phong không để ý đến Trương thị mà cầm tay mẹ ruột của mình, từng bước từng bước dẵm lên thảm đỏ đi ra khỏi cửa phủ.
Đội ngũ đón dâu đều ngồi ở trước đình uống trà, ăn bánh kẹo cưới, vừa thấy Từ Nam Phong đội khăn voan thêu uyên ương đi ra thì đều đứng dậy thổi kèn la hét thêm lần nữa.Ông mai bà mối kéo tay Từ Nam Phong,cao giọng cười nói, "Kỷ Vương nghênh đón tân nương tử lên kiệu hoa!"
Kỷ Vương cũng mặc một thân hỉ bào đứng ở trước kiệu.Có lẽ do hôm nay là ngày đại hôn nên hắn liền bỏ dải lụa trắng trên mắt xuống, để lộ ra đôi mắt thâm thúy đẹp đẽ, trường thân ngọc lập, tuấn lãng vô song.
Diệp nương giương mắt nhìn hắn, nhất thời hít một ngụm khí lạnh, kêu lên, "Ôi mẹ ơi!"
Pháo trúc cùng tiếng trống vang trời, người khác căn bản không nghe được tiếng của Diệp nương nhưng Từ Nam Phong lại nghe rõ. Nàng dùng một góc áo bào hơi chuyển động để che lại khăn voan trên mặt, thấp giọng hỏi, "Nương, người làm sao vậy?"
"Cái này, Kỷ Vương cũng có chút....quá đẹp rồi...." Diệp nương hạ thấp giọng nói, trong lời nói vừa có lo lắng lại vừa xen lẫn kinh hỉ, "Nam nhi, ngươi gả đi cũng nên cẩn thận chút, nam tử quá đẹp thì không chân thật, mong hắn đừng như cha ngươi quá phong lưu rồi dẫn đến cho ngươi phiền phức còn giáng ngươi làm thê thiếp."
"Người không cần lo lắng cho con, người tự biết chăm sóc bản thân đi, chuyện thiếp thân thì giao Hồng Nhi đi làm, còn người thì đừng dễ tin cha cùng Thải Vân. Nếu như có việc gấp, người có thể sai người đến Kỷ Vương phủ tìm con...."
Nói đến đây, vành mắt Từ Nam Phong hơi đỏ lên.
Diệp nương dắt tay nàng đi đến trước mặt Kỷ Vương, trong mắt đã có chút nước, trong lòng vừa cao hứng lại vừa không muốn, bà cố gượng cười nhưng cười lại còn khó coi hơn khóc, bà nói với Kỷ Vương, "Vương gia, ta giao Nam nhi cho ngươi."
Con ngươi Kỷ Vương ôn hòa nhìn về phía Diệp nương, mỉm cười nói, "Là nhạc mẫu đại nhân sao? Xin người an tâm, bổn vương chắc chắn sẽ chăm sóc tốt cho lệnh ái của người."
Vừa dứt lời, hắn liền duỗi tay ra, lòng bàn tay hướng lên trên, Diệp nương cầm tay Từ Nam Phong đặt vào trong tay hắn.
Bàn tay Kỷ Vương rất lớn, mỗi đốt ngón tay đều cân xứng thon dài, chỉ là bàn tay có vài vết chai, không giống như người cầm bút có thể làm ra được, ngược lại giống như luyện tập bắn tên quá nhiều dẫn đến những vết chai này.
Từ Nam Phong còn chưa kịp suy nghĩ, bà tử đã vén màn kiệu lên, mặt đầy vui mừng nói, "Giờ lành đã đến, tân nương tử mau lên kiệu hoa."
Từ Nam Phong buông tay Kỷ Vương, khom người đi vào kiệu, ngồi ngay ngắn.
Màn xe được thả xuống, tầm mắt xung quanh đều vây trong một mảnh mông lung đỏ chói. Không lâu sau, tiếng kèn tiếp tục vang lên, cỗ kiệu lảo đảo khởi hành, theo tiếng leng keng vang lên xung quanh, đâu đâu cũng có tiếng cười vui của những đứa trẻ, Từ Nam Phong biết, đó là do đội ngũ đón dâu của Kỷ Vương phủ vừa đi vừa tung tiền đồng cùng bánh kẹo cưới.
Nàng có chút buồn cười, khóe miệng giật giật, nhưng hai hàng lệ lại chảy xuống trước một bước.
Nàng nhanh chóng giơ tay lau đi giọt lệ ướt lạnh trên má.
Không thể khóc được, không thể yếu đuối, không thể hối hận, nếu đã không có đường lui, vậy thì cho dù là đạp vào lưỡi đao cũng phải tiến về phía trước.
Ngày tân hôn nọ, mười dặm trang sức đỏ chói, hàng xóm đều chạy ra xem trò vui, chỉ có Từ phủ một mảnh vắng lặng. Trên bậc thang còn để lại năm gói kẹo cùng với mấy đồng tiền nhỏ vụn vặn, đây giống như là một câu chuyện trào phúng.
Trong khuê phòng trên lầu cao, Từ Uyển Như lén mở cửa sổ nhìn ra ngoài, vừa vặn có thể thấy đội ngũ đón dâu của Kỷ Vương từ chỗ ngoặt ở đường phố chậm rãi chạy qua.
Xuyên thấu qua cành đào ở đầu tường, nàng nhìn thấy khuôn mặt nghiêng hoàn mỹ của hồng y nam tử cưỡi ngựa đi đầu, thân hình thon dài kiên cường, khóe miệng phảng phất một vệt ý cười như gió xuân nhẹ phất qua mặt hồ tĩnh lặng, thổi gợn sóng lên một hồ nước.
Từ Uyển Như biết Kỷ Vương là người mù, nhưng lại không biết hắn là một nam tử tuấn mỹ như thế! Mà không nói đến những thứ khác, chỉ bằng khuôn mặt này thì Từ Nam Phong liền không xứng!
Nàng muốn nhìn thấy Từ Nam Phong đau khổ, đây phải là bất hạnh của nàng ta! Từ Nam Phong càng không thể gả đi được, tháng ngày lại càng là nước sôi lửa bỏng, như vậy nàng mới hài lòng, lại càng thỏa mãn trong lòng!
Nhưng Từ Nam Phong lại gả đi trong cảnh tượng như vậy, nàng không muốn nhìn thấy!
Nghĩ đến đây, lòng đố kị của Từ Uyển Như lại giống như dây leo mang độc điên cuồng lan ra trong lòng nàng, cắn nuốt đi lý trí chẳng còn tồn tại bao nhiêu của nàng.
Từ Uyển Như đóng cửa rầm một tiếng, hất văng tất cả mọi thứ trên bàn trang điểm xuống đất, hộp phấn thượng hạng bị đập đến chia năm xẻ bảy, trâm cài cũng bị bẻ gãy không ít, làm hạt châu rơi xuống đất tán loạn phân tán.
Mấy người thị tỳ sợ hãi đến núp ở sau cửa, tiểu thư xấu tính như vậy, các nàng đều đã hầu hạ từ nhỏ, lúc này trong phòng đều giống như vừa có một cơn lốc đi qua, làm các nàng sợ đến lúng túng không dám tiến lên.
Vẫn là đại nha hoàn Như Ý còn bĩnh tĩnh, dặn dò tiểu thị tỳ, "Nhanh, đi mời phu nhân tới đây."
Tiểu thị tỳ lĩnh mệnh chạy đi, không đến một lát, Trương thị đã bước tới, bà còn chưa vào cửa đã trầm giọng hỏi, "Như nhi làm sao vậy?"
Như Ý nói, "Hồi bẩm phu nhân, mới nãy Như cô nương một mình đứng trước cửa sổ, có lẽ là nhìn thấy cảnh tượng kia ở tây phòng,.... kết hôn, sau đó mới tức giận."
Trương thị lúc ở tây phòng vốn đã bị Từ Nam Phong chọc tức, mới nãy còn chặt lưỡi xử lý hai tiểu thị tỳ, tâm tình lúc này đã có chút sụp đổ rồi, bà trầm mặt xuống nói, "Ngay cả tiểu chủ tử cũng không chăm sóc được, các ngươi còn có tác dụng gì."
Như Ý cùng một đám thị tỳ vội vã quỳ xuống, nơm nớp lo sợ xin tha, "Phu nhân thứ tội!"
Trương thị không để các nàng xin tha, bà đi vòng qua một đám thị tỳ nằm rạp trên đấy, nhẹ bước vào phòng, kêu, "Như nhi."
"Mẫu thân!" Từ Uyển Như đứng dậy từ trên giường, nhào vào trong lòng Trương thị oan ức khóc.
"Được rồi, chỉ có ngần ấy chuyện cũng đáng làm con nổi giận sao?" Giọng nói của Trương thị không nghe ra vui giận, bà giơ tay vuốt ve búi tóc của nữ nhi.
"Mẫu thân, con rất sợ." Từ Uyển Như bám vào một bên tay áo Trương thị, cúi đầu che đi vẻ hung tàn trong mắt, thấp giọng nói, "Từ Nam Phong hận chúng ta như vậy, nếu như nàng được Kỷ Vương cưng chiều thì nhất định sẽ quay trở về hại chúng ta!"
"Như nhi, rốt cuộc là ngươi sợ nàng sẽ trả thù chúng ta hay ngươi sợ nàng sẽ sống tốt hơn ngươi nghĩ?"
Ánh mắt Trương thị sắc bén, bà nói ra tất cả tâm tư ngổn ngang trong lòng nữ nhi.
Từ Uyển Như không thể cãi lãi, nói quanh co một hồi cũng không trả lời được.
Trương thị kéo tay nàng ngồi trên giường, nhìn qua một căn phòng đã hoang tàn này một chút, trầm giọng nói, "Như nhi, con đã đến tuổi cập kê, không thể dựa vào phụ mẫu sống hết đời. Ở trên đời này, thứ không đáng tiền nhất chính là nữ nhân, nhưng con so với người khác thì cao quý hơn nhiều, lại sống thoải mái hơn người khác, vậy thì phải nghĩ biện pháp tranh thủ trước, không chừa bất kỳ thủ đoạn nào."
Từ Uyển Như đột nhiên ngẩng đầu, trong cặp mắt xinh đẹp lóe lên tia sáng âm hiểm, nói, "Cầu xin mẫu thân chỉ dẫn, con phải làm như thế nào?"
"Sau khi công bố bảng thi Đình, hoàng thượng định sẽ cử hành một quốc yến trang trọng vào ngày mười lăm tháng này, khi đó sẽ có rất nhiều tiến sĩ ở Lạc Dương tham gia. Con xem xem, người của các danh môn quý tộc, rồi những thanh niên tuấn kiệt ở Lạc Dương đều hội tụ ở đây, yến tiệc này sẽ có rất nhiều quý nữ dựa vào để tuyển phu đấy."
Dừng một chút, Trương thị quay đầu nhìn con gái, nói, "Ta sẽ để cha con mang con đi dự tiệc, sau đó, thì phải xem con biểu hiện như thế nào."
Từ Uyển Như nắm chặt tay thành nắm đấm, ra sức gật đầu.