Mi tâm của người đàn ông nhăn lại, con ngươi đen nhìn cả người cô bị rượu làm ướt nhẹp, môi mỏng khẽ câu lên:
- Tùy em.
Xe khởi động.
Hai cửa sổ phía trước đều mở, không cảm thấy tĩnh lặng, lúc gió lạnh thổi vào, Ý Ý mới cảm thấy trên người có chút lạnh.
Cúi đầu liếc nhìn chính mình, bộ lễ phục dự tiệc, xốc xếch dính đầy rượu, ướt thành mảng lớn nhỏ, ngay cả ngực đều trở nên trong suốt.
Khuôn mặt Ý Ý tức thì đỏ rực, mím môi lại, tầm mắt lơ đãng mơ hồ nhìn sang bên cạnh, rốt cuộc vẫn là không chịu nổi cái lạnh, đem tây trang mặc vào.
Vạt áo rất dài, kéo đến đùi, cô ngồi cả lên tây trang, tay áo cũng rất dài, hơn cả một bàn tay cô, liền thử xắn tay áo lên vài vòng.
Cô trông như một đứa trẻ đang mặc áo người lớn vậy.
Cô sửa lại áo một chút, liếc mắt nhìn hai bên trái phải, người đàn ông vẫn tiếp tục cầm lái, cử chỉ hắn ưu nhã, cả người toát một loại khí chất quý tộc, trên chiếc áo sơ mi trắng là chiếc cà-vạt màu xám tro, bị gió lạnh thổi vào nên có chút tung bay.
Cô nhìn hắn đến xuất thần, chú ý quá mức tập trung, cho nên khi hắn liếc mắt nhìn sang, cô chột dạ quay sang chỗ khác, có chút lúng túng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Gãi gãi lỗ tai, lại bỏ tay xuống, liếm liếm môi, cô khó khăn mở miệng:
- Cảm ơn anh.
- Cái gì?
Thanh âm của cô nhỏ như con muỗi, gió thổi qua liền bay mất, Ý Ý hít một hơi, liền lớn tiếng nói:
- Cám ơn anh vừa rồi giúp tôi giải vây.
Người đàn ông cười khẽ:
- Cũng không tính là giúp em, đó cũng là chuyện của Nam gia chúng tôi.
Tiếng cười của hắn rất êm tai, rất chắc chắn, rất trầm thấp, mang theo giọng khàn khàn.
Ý Ý vốn chưa có bình phục trái tim nhỏ của mình trong nháy mắt lại đập thình thịch, ánh mắt hốt hoảng, bất ngờ không kịp đề phòng cùng hắn nhìn nhau.
Cô nhanh chóng chỉ tay về phía trước
- Lái xe đi, cẩn thận chút đó.
Hắn mỉm cười.
Đan ở khóe môi cười nhạt, rất nhẹ, rất ôn nhu.
Đường cong trên gò má tinh xảo như được gọt dũa hoàn hảo, trời sinh ra vóc người tốt, thể hiện cái dạng biểu tình gì cũng đều xất sắc đến chói mắt.
Khuôn mặt người đàn ông trẻ tuổi ôn nhu như vậy, nhưng ánh mắt lúc nào cũng lộ ra vẻ lạnh lùng sâu thẳm.
Có lẽ bình thường luôn ở địa vị cao, cảm giác theo thói quen, nhưng cũng khó tránh khỏi có chút không muốn đến gần cho lắm.
Ý Ý nói hai câu sau đã cảm thấy trong miệng rất khô khốc, nhấp mím môi, dứt khoát không lên tiếng.
Ngoài cửa sổ quang cảnh chạy ngược về sau, càng chạy càng thấy quen, Ý Ý bất tri bất giác phát hiện ra, đây chẳng phải là đường chạy về khu biệt thự đó sao.
Cô lặng lẽ kinh ngạc, chẳng lẽ hắn biết cô ở đâu?
Vừa nghĩ thế, lại cảm thấy không có khả năng đó, khu đất ở Tân Hải là đất tấc vàng, có thể mua được biệt thự ở đó, thân phận phải rất cao quý, Ý Ý có thể ở đó, bởi vì đó là sau khi cô lập gia đình, được ông chồng thần bí của mình an bài.
Chắc hẳn vị Nam tứ gia này, khả năng không ở trong nhà của mình, tự mình dọn ra ngoài ở riêng, vừa vặn nhất định là hàng xóm của cô rồi. Nghĩ vậy, cô cho rằng hắn biết nhà cô là điều đương nhiên thôi.
- Sáng sớm lúc đi, sao lại không chào hỏi một tiếng?
Bên trong buồng xe an tĩnh, một bầu không khí quỷ dị, người đàn ông bỗng nhiên mở miệng, lại khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của cô biến sắc:
- Anh không phải là đang tắm sao, tôi liền rời khỏi đó.
Cô đè hai ép lỗ tai lại, đầu ngón tay xẹt qua vành tai, nhiệt độ nóng đến dọa người.
- Sáng sớm... Tôi có để lại cho anh tờ chi phiếu, anh có nhìn thấy không?
Đuôi mắt người đàn ông liếc nhìn cô, khuôn mặt vô tình, giọng nói lãnh đạm:
- Ở dưới cái ly.
- Ừ...bg-ssp-{height:px}
Ý Ý hít sâu một hơi, lấy can đảm nói:
- Là tôi không biết tự lượng sức mình, lúc sáng đám ký giả kia tiến vào, tôi chỉ biết thân phận anh không đơn giản, anh chính là vị Nam tứ gia kia, vậy mà tôi còn dám đưa anh chi phiếu, tôi...
Lời cô nói càng ngày càng không mạch lạc.
Nam cảnh Thâm hiểu lời cô nói, nhưng lại chờ cô nói hết bằng cái miệng vụng về nhỏ nhắn của cô:
- Tôi cảm thấy rất không có ý tứ, nếu như anh thấy tấm chi phiếu kia là điều vũ nhục, có thể hay không...
- Làm sao?
Hắn hỏi, có chút biết rõ còn cố tình hỏi.
Ý Ý không biết nói sao, hai hàm răng cắn chặt, đôi mắt hơi rũ xuống, lông mi run run, sau đó, lấy hết toàn bộ dũng khí nói ra:
- Cũng không cần trả lại cho tôi, dù sao hai mươi mốt vạn đó đối với anh mà nói, chỉ là nhỏ nhặt thôi (cửu ngưu nhất mao)...mà?
Đối với cô mà nói, sao có thể nhỏ nhặt được.
Cô vẫn còn là một sinh viên.
Sau khi kết hôn, ông chồng cô đã cho cô một cái thẻ phụ, lại là thẻ vô hạn. Nhưng cô ngoại trừ bình thường mua quần áo và đồ ăn vặt ra, cũng chưa từng dùng số tiền lớn như vậy, bây giờ một phát rút mất hai mươi mốt vạn, không bị hỏi mới là lạ.
Người đàn ông nâng mày, đôi môi nở nụ cười nhẹ nhàng, nếp nhăn giữa hai hàng lông mày dịu lại.
Phía trước hiển thị đèn đỏ.
Hắn dừng xe lại, một tay nắm tay lái, tay kia chống má, chỉ là ngón trỏ để trên môi mỏng, nhẹ nhàng chậm chạp vuốt phẳng.
Con ngươi đen thâm thúy, một cái chớp mắt nhìn chằm chằm vào cô, như muốn đem tâm tư của cô nhìn thấu qua.
Ý Ý bị nhìn đến sợ, tâm hoảng loạn, cái miệng nhỏ nhanh chóng nói:
- Nếu như anh không muốn vậy...
Nam cảnh Thâm cảm thấy buồn cười, hắn liền bật cười.
Hắn vốn tưởng khuôn mặt nghiêm túc dọa cô sợ, rồi lại làm cái biểu tình vô cảm đến vậy, hắn vô tình nhìn thấy cô vợ nhỏ này thật sự rất dễ thương nha.
- Nhưng mà tôi rất chăm chỉ nha, em muốn thu hồi phí dịch vụ, có phải không có đạo đức không thế?
- Cái gì...Phí dịch vụ hả?
Lông mày Nam cảnh Thâm nheo lại, rất có tâm nhắc nhở:
- Em đã ngủ với tôi rồi.
-...
Hắn có biết xấu hổ hay không, có biết xấu hổ hay không cơ chứ!?
Nói mịt mờ như vậy, cứ như vậy nói tọac ra.
Trong nháy mắt Ý Ý trợn to hai mắt, gương mặt phình ram quay đầu lại, rất tức giận, lông mày hạ xuống:
- Thân thể anh ít nhiều chắc chỉ mười vạn thôi, còn đòi đến hơn hai mươi vạn sao.
Cô nói nhỏ, hắn vẫn nghe thấy được, nhưng làm bộ như không thấy, hết đèn đỏ, hắn bình tĩnh cho chạy ô tô.
Cái đề tài này, đàm luận cũng không có kết quả nào.
Ý Ý nghĩ, nói đi nói lại, cũng không nhất định có thể lấy về khoản tiền kia, nếu hắn muốn trả đã nói sớm rồi, nói thêm mấy câu nữa, chắc sẽ lại bị pha trò gì đó nữa.
Sau đó cô dựa vào ghế sau, trong lúc đang nghỉ, trong đầu bỗng lóe lên điều gì đó khiến gáy cô trở lạnh.
Cô nhất thời ngồi xuống, thân thể cố ý hướng tới gần hắn, hai tay tạo thành hình chữ thập, vóc dáng thập phần tiều tụy cầu khẩn:
- Vẫn còn một việc, xin Nam tứ gia giúp một tay, chuyện đêm qua...Đêm qua tôi thực sự không cố ý, lúc đó tâm tình tôi không tốt, lại uống say, làm chuyện gì nói cái gì, tôi cũng không rõ lắm, tối hôm qua coi như ngoài ý muốn, xin anh giữ bí mật dùm, đừng nói cho ai biết. Sau này tôi sẽ không quấn lấy anh, huống hồ thân phận tôi với anh cách xa, đời này cơ hội được gặp lại đừng nói là cực kỳ bé nhỏ, căn bản là không đụng nhau được, anh không cần lo lắng tôi sẽ dây dưa, xin anh coi chuyện tối qua là ngoài ý muốn đi, tôi cũng không cần anh phụ trách.
Cô nói hợp tình hợp lý, cũng rất thành thật.
Khuôn mặt nhỏ nhắn lớn chừng bàn tay, ánh mắt trong suốt như ngọc lưu ly vậy, đôi mắt to tràn đầy cầu xin và hy vọng.
Giống như là một việc gì đó rất hệ trọng không thể không cầu xin hắn.