Trên người cô ta vẫn còn mặc áo cưới, vài chỗ bị xé rách, chỗ vai áo cưới đắt tiền bị xé nát như vải bố, làn váy cũng vấy bẩn, như bị người ta xách lên ném vào trong bùn.
Tay cô ta ôm ngực, vẻ mặt chịu đựng khuất nhục.
Cảm thấy được tầm mắt hắn, Tiêu Tĩnh Đình nâng mắt, rưng rưng nhìn Nam Cảnh Thâm, cảm thấy được đây là người duy nhất trong cái nhà này đứng về phía cô ta, trong phút chốc liền sinh ra mong đợi.
Nam Cảnh Thâm lập tức đi đến sô pha ngồi xuống, rút điếu thuốc, ngọn lửa màu xanh đen nhảy múa trong con ngươi đen của hắn, hai con mắt theo quán tính nheo lại.
- Tứ thúc.
Nam Vân nắm chặt tay, trên mặt treo một mảng hắc ám, nói chuyện không tránh khỏi nghiến răng nghiến lợi:
- Mặc kệ nói như thế nào, cuộc hôn nhân này cháu sẽ không thừa nhận, nếu chú đã trở lại, thì giúp cháu khuyên nhủ ba cháu đi.
Nam Cảnh Thâm hút một ngụm thuốc, khói thuốc trắng mông lung trước đôi mắt lạnh lùng, hắn chuyển mắt nhìn người đàn ông ngồi bên tay trái.
- Anh hai, thế nào?
Nam Vị Dương xoa nhẹ khóe miệng, mặt hắn coi như sáng rọi, chính là khóe miệng, dù sao cũng là lão tử, thân thủ chung quy vẫn yếu hơn thằng nhãi con hiếu thắng này một tí.
Con mắt nghiêm khắt quét tới.
- Cậu tính toán muốn xen vào?
Nam Cảnh Thâm khẽ cười một tiếng, buông tay ra, cánh tay khoát lên sô pha, hiển nhiên là không nghĩ nói nhiều, nhưng cũng không tính rời khỏi nơi thị phi này.
Điều này khiến cho Nam Vị Dương tỏ ra rất chán ghét.
Hắn đối với đứa con này rất thất vọng, muốn giáo huấn cũng phải đóng cửa lại, Nam Cảnh Thâm chặn ngang một cước tiến vào, hắn đã mất hứng, lúc này lại còn bày ra tư thái này mà đến.
Nghe nói, Tiêu Tĩnh Đình bị đưa tới nơi này, chính là Nam Cảnh Thâm làm trò hứa trước mặt người Tiêu gia, một khi đã như vậy, thật muốn nhìn trận khôi hài này, hắn nghĩ như thế nào xong việc.
- Nói suy nghĩ của cậu xem nào.
Nam Cảnh Thâm khẽ nhếch mày, chớp mắt, lộ ra nụ cười mỉm.
- Muốn muốn nghe ý kiến của tôi?
Thần sắc Nam Vị Dương cổ quái, thở hắc ra một tiếng:
- Đừng nhiều lời.
Nam Cảnh Thâm thanh thản dựa vào sô pha, ngón tay kẹp thuốc lá, ngón khác đập hai cái vào điếu thuốc, hắn nói trầm thấp, lời ít mà ý nhiều hỏi:
- Lão gia tử không đưa ra phải hủy hôn sao?
- Không có.
Tầm mắt hắn chuyển qua Nam Vân:
- Có ngủ qua không?
Nam Vân ngẩn ra, theo bản năng hướng về thân ảnh bên cạnh hắn, nhìn thoáng qua, một thân đàn bà bẩn thỉu, khiến cho hắn vạn phần chán ghét, đến bây giờ, xem qua cái video trong hôn lễ, trong đầu xuất hiện một vài hình ảnh, quả thực làm hắn buồn nôn.
Mặc kệ thế nào, loại đàn bà này, hắn là quyết định sẽ không lấy.
Nhưng đoán không ra ý Tứ thúc, cắn răng một cái, thừa nhận " n" một tiếng.
- Nếu đã ngủ qua, sẽ phải chịu trách nhiệm, hôn lễ cũng đã làm, sao còn tùy hứng như thế.
Nam Vân sửng sốt, hắn như thế nào cũng không dự đoán được, vừa mới áp chế đi lại kích động đứng lên.
- Chú là muốn cháu thu thứ rách nát này? Sao có thể được, cháu nói rồi, cháu không cần cô ta, tuyệt đối không muốn, hôn lễ làm rồi thì thế nào, chẳng lẽ dựa vào gia nghiệp Nam gia ta lớn như vậy, không thể hủy hôn một lần sao?
- Đừng lấy mặt mũi Nam gia làm ngụy trang, gia nghiệp Nam gia không phải để cậu hoành hành ngang ngược.
Nam Cảnh Thâm nghiêm mặt, khói thuốc xanh trắng, ngũ quan khắc sâu góc cạnh rõ ràng, đôi mi hình lưỡi đao sắc bén hơn bình thường:
- Người là cậu muốn kết hôn, cầu hôn lễ có hôn lễ, Nam gia không làm cậu mất mặt, cấp cho cậu thể diện, hiện tại nói hủy hôn liền hủy hôn, cậu cho hôn lễ là cái gì, trò đùa à?
Nam Vân bị khí thế trên người Nam Cảnh Thâm ép sợ tới mức nháy mắt không dám lên tiếng.
Hắn có lá gan dám cùng Nam Vị Dương động thủ, đó là bởi vì Nam Vị Dương là ba hắn, cho dù thế nào, trong xương vẫn thương hắn, cho nên hắn mới dám làm càn.bg-ssp-{height:px}
Từ nhỏ đến lớn, người duy nhất hắn sợ, chính là Tứ thúc này.
Cũng thói quen nói một không noí hai trong lời nói, mặc dù Tứ thúc không có một chút dấu hiệu tức giận, hắn cũng biết, nếu lại làm càn, khẳng định chiếm không được chỗ tốt, dù sao trong lời nói Tứ thúc, ở chỗ ông nội, so với bất luận kẻ nào đều dùng được.
- Cháu sớm hay muộn cũng sẽ ly hôn......
- Đó là chuyện của cậu.
Nam Cảnh Thâm khiển trách, hít sâu một ngụm thuốc.
Bên cạnh Nam Vị Dương ngồi không yên.
- Lão Tứ, cậu đây là cái ý tứ gì?
- Anh hai, bọn họ đã là vợ chồng, theo lý thuyết, việc này, chúng ta làm trưởng bối không nên nhúng tay, nhưng hiện tại rất kỳ cục, hôn lễ cũng đã làm, cho dù không thể cũng phải dẹp xuống, ngày sau thật sự bất hòa, rồi ly hôn, kia đều là chuyện bọn chúng.
Lời này hợp tình hợp lý, cũng nói lên tâm tư của Nam Vị Dương.
Hôm nay là hôn lễ của Nam Vân, khách tới đa số là nhân vật nổi tiếng trong thương giới, hắn từ trước đến nay coi trọng danh dự, hôm nay đám cưới ngày hôm sau lại nháo ly hôn, đối với thanh danh Hoa Thụy ít nhiều sẽ có ảnh hưởng, Nam Vân sẽ trở thành tên cặn bã, ngày sau khó tìm được một mối hôn sự tốt khác.
Tạm thời không hủy hôn, đối với Nam Vân mà nói, ngược lại là chuyện tốt.
Vẻ mặt Nam Vị Dương bất động, cố gắng tỏ vẻ bình tĩnh hết mức.
- Vậy làm như cậu nói đi.
- Ba!
Nam Vân gấp đến độ rống lên, lại bị Nam Cảnh Thâm quát lớn:
- Mang cái chìa khóa lại đây.
- Chú muốn làm cái gì!
- Ta nói, đem cái chìa khóa nhà trọ của cậu lại đây.
Nam Cảnh Thâm nâng giọng, thể mệnh lệnh của mình.
Nam Vân phản kháng nửa ngày, mới không tình nguyện đem chìa khóa lấy ra, Tứ thúc tịch thu bất động sản tư nhân của hắn, đơn giản là muốn đem hắn cột vào nơi này, ở liền ở, dù sao cũng là nơi từ nhỏ lớn lên, cùng lắm thì không cùng phòng với Tiêu Tĩnh Đình.
Nam Cảnh Thâm tiếp nhận chìa khóa, đưa cho người hầu phía sau, phân phó nói:
- Đi đem tất cả thu hồi lại.
Quay đầu lại, tầm mắt rốt cục dừng ở trên người Tiêu Tĩnh Đình, ngữ khí hắn bỗng nhiên ôn hòa:
- Tĩnh Đình, hôm nay khiến cô chịu ủy khuất rồi.
Tiêu Tĩnh Đình cả kinh, vành mắt ươn ướt, cũng không dám rơi lệ, cô ta há mồm muốn gọi một tiếng Tứ thúc, nhưng nhớ đến lời Nam Cảnh Thâm nói qua, tiếng tứ thúc này, cô ta còn không có tư cách gọi, nhất thời sửa lại:
- Không ủy khuất ạ.
- Đêm nay cô ở trong khách phòng nghỉ ngơi một đêm. Thế này đi, ta bảo người hầu đến lấy áo ngủ trong phòng chị Ba, đem áo cưới trên người thay đi, chờ qua bữa sáng ngày mai, ta đưa cho cô chìa khóa nhà trọ Nam Vân, cô với nó ở cùng nhau, nhà cũ bên này, tạm thời đừng đến, cô cũng thấy, lão gia tử cùng lão phu nhân, trong thời gian ngắn không thể tiếp nhận cô
- Tứ thúc!
Nam Vân kích động nói:
- Sao chú có thể làm như vậy!
Con ngươi lạnh lùng của Nam Cảnh Thâm liếc hắn một cái, dĩ nhiên là không kiên nhẫn.
Loại không kiên nhẫn này, khi nhìn Tiêu Tĩnh Đình, lại nháy mắt tiêu tán.
- Đồng ý không?
Tiêu Tĩnh Đình kích động, vui sướng, nói như vậy, cho dù Nam Vân muốn ly hôn cũng không được, Nam tứ gia tự mình đã mở miệng, ai dám phản đối.
Cũng là nói, danh hiệu Nam gia tôn thiếu phu nhân duy nhất này, xem như cô ta đã nắm chắc!