Không một tiếng an ủi, chỉ mút đầu ngón tay đang chảy máu của cô, sau đó đè xuống, dán băng keo cá nhân vào vết thương.
Sau đó Nam Cảnh Thâm đi ra, hắn lấy ra hộp thuốc lá, lấy ra một điếu thuốc, bật lửa đốt, thực ra nội tâm hắn không có bình tĩnh như ở vẻ ngoài.
Nhưng mà, trên người Nam Cảnh Thâm tự có một loại khí chất tự phụ mà người bên ngoài khó có thể sánh bằng, chỉ cần cho hắn thời gian, hắn có thể rất nhanh tỉnh táo lại, sự trầm ổn đó là từ trong xương mà ra, ngoại trừ khuy áo bị kéo ở ngoài, khó có thể từ trên người hắn tìm thấy dấu hiệu chật vật, như trận kịch liệt lúc nãy, cũng chỉ có Ý Ý ở bên trong kia mới lấy ra được.
Tiếng cửa vang lên, Nam Cảnh Thâm tắt khói thuốc, nhấc chân hướng tới cửa, từ trong tay Cố Diễn nhận lấy đồ, cũng không nhìn người ta một cái, trực tiếp đóng cửa lại.
Nam Cảnh Thâm một lần nữa ở trước mặt cô ngồi xổm xuống, tâm tình hiển nhiên đã bình tĩnh lại.
Ý Ý vẫn còn kinh sợ, khóc nghẹn ngào, cả người run rẩy, yếu đuối giống như búp bê sứ đụng vào sẽ vỡ nát.
- Cảm thấy ủy khuất sao?
Người đàn ông cúi đầu, tầm mắt chăm chú nhìn trên đầu ngón tay cô, ngón tay thon dài nâng đốt ngón tay cô, chính là ngón tay đang đeo băng vết thương.
Ý Ý cắn môi, rầu rĩ, từ trong lỗ mũi phát ra một tiếng run:
- Ừ......
- Oan ức chỗ nào, nói nghe một chút coi.
Cô vẫn cứ cắn môi, trong mắt đầy nước mắt tầng tầng lớp lớp giống như sương mù nhìn hắn, dáng dấp nhỏ bé oan ức như đứa bé.
Nam Cảnh Thâm cũng không vội vã thúc giục, an tĩnh chờ cô mở miệng.
Vừa nãy hai bên đang bình tĩnh, Ý Ý lại không biện pháp điều chỉnh tốt tâm tình của mình, đến bây giờ, con mắt còn đỏ hồng, khuôn mặt nhỏ nhắn tuy rằng đỏ ửng, nhưng lại đỏ đến mức kì dị, chỗ nhân trung lại trắng bệch.
Đôi mắt mờ mịt, nhìn hắn một chút, rất nhanh lại dời đi, trong mắt đầy phòng bị cùng cảnh giác.
Mơ hồ, đó là một sự phẫn nộ.
- Anh bá đạo, ngang ngược không biết lý lẽ, có mấy lời rõ ràng có thể nói rõ ràng, nhưng anh lại...... lại......
Ép buộc.
Người đàn ông hơi run, đường nét lạnh lẽo cứng rắn không dãn ra, trái tim đang đập như được cô dẫn dắt, bởi vì cô lên án hắn với ngữ khí bi thương, không biết sao lại cảm thấy đau nhói.
- Còn gì nữa không?
Hắn chờ đợi, giọng trầm thấp, mang theo một tia chọc ghẹo ngay cả mình cũng không phát giác ra.
- Tôi ngày hôm nay vừa mới tới công ty, giám đốc Tô liền đến cầu xin tôi, tôi biết không nên tới xin tha cho ông ta, nhưng ông ta thật sự rất đáng thương, trong nhà mẹ già con nhỏ dựa vào một mình ông ta nuôi, vợ còn mắc bệnh......
- Cho nên em liền mềm lòng?
Giọng nói Nam Cảnh Thâm trầm ổn, không có bất cứ rung động gì.
Ý Ý liếc hắn một cái, giơ tay lau mắt một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời bị dính nước mắt y như con mèo nhỏ:
- Vốn là không muốn quản, nhưng là tôi cảm thấy thật đáng thương.
- Mềm lòng?
Hắn tựa hồ căn bản không quan tâm lời giải thích của cô, chỉ cố ý lặp lại câu hỏi lần nữa.
Con mắt như hổ phách của Ý Ý vụt sáng, bởi vì có nước mắt mà có vẻ nặng trĩu, nhưng càng làm người khác thương yêu.
Nàng không biết Nam Cảnh Thâm hỏi như vậy ý tứ của, do dự qua sau, gật gật đầu.
Nam Cảnh Thâm bình tĩnh nhìn cô, rõ ràng không lộ vẻ gì, càng có vẻ cao thâm khó dò.bg-ssp-{height:px}
Hắn cứ như vậy nhìn cô có tới một phút, mới đứng dậy, ngồi vào bên cạnh cô, ngón tay trắng nõn nắm lấy cằm của cô, sau đó, hắn nhẹ nhàng, rất dịu dàng, lau nước mắt trên mặt cô....
- Ý Ý, ở trên thế giới này, trừ người thân yêu nhất ra, vĩnh viễn không được đối với người xa lạ nhẹ dạ, sự nhẹ dạ của em, sẽ khiến người khác làm xằng làm bậy, có hiểu hay không?
Cô mê man nghe, nhìn vào con ngươi đen sâu hút của hắn, nơi đó rất lạ lùng mà cô có thể hiểu.
- Học vấn của em có vẻ không tốt, tôi cũng không miễn cưỡng em, nhưng ít nhất phải có ý thức bảo vệ mình, người khác cầu xin em em liền nhẹ dạ, nếu như lần này em thành công thuyết phục tôi, lần sau, giám đốc Tô cũng có thể lấy cách như vậy làm thương tổn em, bởi vì em cho ông ta không phải trừng phạt, mà là buông thả.
Ý Ý không hiểu những lời này, vốn là chưa va chạm nhiều, Nam Cảnh Thâm cũng không muốn một lần dạy cho cô nhiều quá, cô không cần học được vẻ mạnh mẽ, có hắn che chở là tốt rồi.
- Trước khi em đến tìm tôi, em có từng nghĩ xem gia đình ông ta thật sự có khó khăn như lời ông ta nói?
Cô kinh ngạc, chậm chạp lắc đầu:
- Không có......
- Sau đó cô đến giúp ông ta cầu xin, ở trước mặt tôi nói những lời này, em nghĩ em có thể còn đứng được ở đây à?
Phân tích của hắn rất có logic, ý dần dần rõ ràng, Ý Ý vừa nãy không thể tỉnh táo lại, vào lúc này yên tĩnh lại, hắn phân tích tư tưởng năng lực của người khác, nói ra, vừa vặn đâm trúng chỗ cô đang mù mờ.
Ý Ý trợn mắt lên, nhìn hắn, sau đó rất nhẹ lắc lắc đầu.
Cô lấy dũng khí, hơi di chuyển ra bên ngoài, tới gần hắn một ít, ngón tay kéo lấy một góc áo sơ mi của hắn, nhẹ nhàng lay động hai lần.
- Tôi hiện tại thật sự biết sai rồi, không nên tới tìm anh hồ đồ, Nam Tứ gia, anh đừng tức giận nữa được chứ?
Giọng nói nhỏ nhẹ, phảng phất như con mèo con.
Người đàn ông liếc cô một chút, sâu trong con mắt ấm lên, hầu kết lên xuống, giọng nói mang theo mê hoặc vang lên:
- Như vậy mới ngoan, nhiều lúc, cô phải tự mình phân rõ năng lực, không phải lần nào, tôi cũng có thể phân tích tốt xấu cho cô, biết không?
- Ừ......
Cô đáp nhẹ:
- Tôi biết rồi.
Người đàn ông khẽ nhếch môi, ý cười không rõ lắm hiện ra, sắc mặt so với trước đã nhu hòa đi nhiều, lúc hắn đưa tay nắm khuôn mặt cô, Ý Ý không có trốn.
- Như vậy mới ngoan.
Rồi bàn tay nhẹ nhàng xoa tóc cô.
- Đi vào phòng rửa tay rửa mặt đi, khóc đến như con mèo bẩn vậy.
Cô theo bản năng sờ mặt, nhừng chỗ nước mắt chảy qua đã sớm khô cằn, sờ có chút dính, cô đáp một tiếng được, đến phòng rửa tay, nhìn mình trong gương mà sợ hết hồn, viền mắt hồng hồng, thái dương dính vài sợi tóc, cô dùng đầu ngón tay, quét tóc ra khỏi mặt, cảm giác dinh dính.
Đâu chỉ là con mèo bẩn, hẳn là đứa bé mới đúng.
Cô phải quay về dáng vẻ ban đầu, rồi còn quay lại chỗ hắn nữa.
Ngẫm lại cảm thấy thật là khó có thể a.
Ý Ý không ở trong phòng rửa tay lâu, chỗ người đàn ông này, ngoại trừ một ít đồ tắm hằng ngày, không còn những thứ khác, sạch sẽ quá mức mà còn trống rất nhiều chỗ, cô cái gì đều vô dụng, chỉ dùng nước rửa mặt, lúc lau mặt lại do dự, hắn có hai cái khăn mặt, ở trên giá xếp đặt đến mức chỉnh tề, cô không biết cái nào hắn dùng rửa ráy, cái nào là rửa mặt, mà đơn giản cô cũng không cần, dùng khăn giấy lau qua loa một chút liền đi ra ngoài.
Trong phòng làm việc, Nam Cảnh Thâm lần nữa ngồi trở lại sau bàn làm việc, nghe được tiếng bước chân, ánh mắt thâm thúy lạnh lùng giương lên.