Cửa phòng làm việc Phó tổng tài khép hờ.
Nam Cảnh Thâm đẩy cửa, một bóng người từ chỗ tối nhảy ra, treo ở trên cổ hắn, hương thơm ngào ngạt nức mũi, đeo mắt kính màu đen, người phụ nữ ngửa đầu nhìn hắn.
- Tứ ca, biết em đến rồi, anh tại sao lâu như thế mới đến?
Nam Cảnh Thâm để hai tay ở trong túi quần, không cúi đầu, con ngươi nửa hạ thấp, không có bất kỳ tâm tình gì, liếc mắt xuống.
- Buông tay.
Người phụ nữ làm nũng chu mỏ.
- Không mà, anh mỗi lần đều lạnh băng băng như vậy, em sẽ không nghe theo đâu.
Như là vì chứng thực câu nói này, hai tay cô càng quấn quít chặt lấy cổ của hắn, ngước đầu, chu đôi môi, chỉ kém hai li là có thể chạm đến dưới cằm hắn. Cô cố ý nhón lên, từ nhỏ đã học nhảy múa, càng thuận tiện cho cô quấn ở trên thân người đàn ông, làn váy màu tím hồng nhạt như hòa hợp với bộ com lê của hắn.
Cô gỡ mắt kính xuống, kéo tóc ở phía sau ra, tiện tay gảy hai lần, mái tóc dài nâu quăn đến eo, làm nổi lên đôi mắt to nhí nhảnh của cô, ngũ quan tinh xảo, là một báu vật rất đẹp.
Nam Cảnh Thâm không có đẩy cô ra, cũng không có ôm cô, chỉ nhíu mày lại:
- Sao lại chạy đến đây?
- Tìm anh a, ngày hôm nay em mới vừa xuống phi cơ, biết anh tới Hoa Thụy đi làm, vừa vặn em mới cùng Hoa Thụy có hợp tác, mới quay quảng cáo ở chỗ các anh, mà cũng là sản phẩm nhà các anh, bất quá em đến, là đặc biệt vì anh mà tới.
Bạch Sanh Nhi nháy mắt, trong mắt ánh lấp lánh, nhìn người đàn ông có thể nói là sùng kính, là cái loại nữ nhân đối với người đàn ông mình yêu thích, đều không giấu được.
Nam Cảnh Thâm giơ lên một tay, bắt lấy tay cô, không mạnh tay, ung dung đẩy cô ra, chân dời đi, khoảng cách giữa hai người liền bị kéo xa.
- Là lại đây ký hợp đồng?
Giọng điệu máy móc, có thể nói là lạnh lùng.
- Tứ ca!
Bạch Sanh Nhi tức giận siết nắm đấm, dùng sức giẫm hai chân, tức giận đến lồng ngực lên xuống kịch liệt.
Sắc mặt Nam Cảnh Thâm không hề thay đổi rút ra một phần hợp đồng trên mặt bàn.
Đối với bất mãn của cô căn bản không nhìn đến.
- Mới nghĩ tốt, chính em tự xem một lần, hoặc là gọi người đại diện đi vào xem, có chỗ không ổn, có thể thương thảo.
Bạch Sanh Nhi nghiến răng, cô yêu thảm bộ dạng cao cao tại thượng này của hắn, nhưng cũng cực hận không hề có một chút ân tình vị hắn, bản trên mặt, còn kém viết xuống hai chữ "Cấm dục" thôi.
Cô nổi giận, hai tay ôm ngực, hừ nói:
- Không ký, em đến cũng không phải để ký hợp đồng.
Nam Cảnh Thâm ngược lại cũng không miễn cưỡng cô, thẳng kéo dài Đại Ban ghế tựa ngồi xuống, tiếp tục click chuột hai lần, chờ màn hình sáng lên.
Bạch Sanh Nhi không dám thật sự ở trước mặt hắn làm bộ làm tịch, nhưng hắn lại thật bắt đầu làm việc, lạnh nhạt để cô bên cạnh, cô chưa từng nhận qua loại đãi ngộ này, đổi lại là người đàn ông khác, hận không thể đem cô lên trời, hắn ngược lại tốt!
- Tứ ca!
Cô nâng cao giọng, ít nhiều có chút yếu thế.
- Hợp đồng ở đây, chính em tự quyết định.
Nam Cảnh Thâm ngước mắt, khuôn mặt tinh xảo trắng nõn của Bạch Sanh Nhi trong con ngươi của Nam Cảnh Thâm, nhưng không thấy hắn có chút gợn sóng nào, vẫn là giọng nói trầm ổn như vậy.
- Sanh Nhi, em từ nhỏ đã nghe lời, đừng hồ đồ.
- Nghe lời nghe lời, em chỉ nghe lời của anh!
Miệng cô chu lên cao, bất đắc dĩ tiêu sái đi qua, đem hợp đồng cầm lên, ánh mắt lại trừng trừng nhìn hắn:bg-ssp-{height:px}
- Anh a, lúc nào không muốn công tư rõ ràng, rất lạnh lùng nha.
Hợp đồng là luật sư của Hoa Thụy làm ra, cô cùng Hoa Thụy trước kia có mấy lần hợp tác, kỳ thực không cần nhìn cũng được, cô một mực giả vờ giả vịt ngồi ở sô pha, vài tờ giấy trong hợp đồng đặt trên đùi, trong lúc gọi trợ lý đưa hai ly cà phê vào.
Một phần hợp đồng, cô kì kèo đến nửa giờ, liên tiếp nhìn ba lần thời gian, mới chậm rì rì ký tên, đưa tới tay Nam Cảnh Thâm.
Hắn cụp mắt liếc nhìn, mấy chỗ cần ký tên không có sai sót gì, liền đem hợp đồng làm hai phần, lấy cẩn thận một phần.
Bạch Sanh Nhi hai tay chống tại mép bàn, từ trên xuống nhìn khuôn mặt tuấn soái, lòng nhẹ xao động.
- Tứ ca, lập tức nghỉ làm đi, cùng em ăn bữa trưa nhé?
Nam Cảnh Thâm ngẩng đầu, ngũ quan tinh xảo rõ ràng không có bất kỳ tâm tình gì, liếc nhìn cô ta một cái, nhấn điện thoại nội bộ.
......
Cà phê nhuộm màu ở trên y phục, màu sắc đã đậm hơn, Ý Ý đã rửa hai lần, màu sắc có phai đi một chút, có thể vẫn còn lỗ chỗ vài nơi trên áo, sau khi thổi khô, nhăn nhúm, phi thường ảnh hưởng tạo hình của mình.
Cô đơn giản đem vạt áo toàn bộ nhét vào bên trong quần lót.
Mới mấy ngày trước, cấp trên ban bố quy định mới ở công ty. Giờ làm việc, nhân viên công ty không cần phải mặc âu phục hoặc trang điểm, có thể tùy tình hình, muốn mặc cái gì thì mặc. Nhân viên lâu năm trong công ty vừa giật mình cũng mừng rỡ, phải biết, Hoa Thụy xưa nay quy định cứng nhắc, đi làm tuyệt đối không cho phép mặc thường phục, dù mua rất nhiều quần áo đẹp cũng không cơ hội mặc, không nghĩ tới tân phó tổng vừa lên đã được cho mặc, là quyết định sáng suốt nhất đã vậy còn rất được lòng người.
Ý Ý vốn không để ý đến những quy củ quần áo, một là không quen, thứ hai, khuôn mặt tròn tròn như em bé không thích hợp mặc mấy bộ đồ đó.
Hiện tại cũng tốt, lại mặc áo sơ mi quần bò thoải mái, đối với cô ngược lại là chuyện tốt.
- Nhìn thấy chưa, chuyện ngày hôm nay, Nam phó tổng tự ra mặt giúp Tiêu Ý Ý đấy.
- Còn cần cô nói a, con mắt ai chẳng thấy, hơn nữa a, lúc Nam phó tổng ôm eo Tiêu Ý Ý, cô ta không có từ chối.
- Tôi có được ôm, cũng sẽ không từ chối a, Nam phó tổng đẹp trai hơn người a.
- Có thể Tiêu Ý Ý không cảm thấy bất ngờ a, cô không phát hiện sao, cô ta không có chút nào giật mình, cô nói nói chúng tôi chỉ là bộ phận quảng cáo nho nhỏ, cấp trên lúc nào tự mình đến qua, không phải chỉ là một ly cà phê thôi sao, Nam phó tổng lại che chở như thế, anh ta và Tiêu Ý Ý, quan hệ khẳng định không bình thường, tôi nói, lấy học lực của cô ta, làm sao có khả năng được cho vào.
- Bọn họ? Không thể nào, tôi có nghe nói a, Nam phó tổng đã có vợ, tuy rằng đồn đại không thể tin, nhưng cũng có thể tin mấy phần, còn nữa, bát quái gần đây có nhiều chuyện điên lắm, kỳ thực a......
Câu nói kế tiếp, bị ép thành giọng khí:
- Nam phó tổng có hôn nhân trên danh nghĩa, bạn gái chân chính của anh ta, chính là nữ diễn viên Bạch Sanh Nhi.
Ý Ý vừa vặn từ phòng rửa tay đi ra, vừa mới từ sau cửa đi ra, đứng rửa mặt trước hai cô nàng nhân viên nhiều chuyện. Hai cô nàng đồng thời im lặng, nhìn cô như nhìn thấy quỷ.
Hai đôi con mắt đồng thời nhìn sang, cảm giác tồn tại rất mãnh liệt, Ý Ý tưởng lơ là cũng không được, cô lễ phép hỏi một câu:
- Hai người là muốn rửa tay sao?
Đối phương cuống quít xua tay:
- Không rửa không rửa.
- Ừ.
Ý Ý khẽ cười.
- Vậy làm phiền nhường một chút, tôi muốn rửa tay.
- A, vâng......
Bước chân chỉnh tề, hai người giống như cái bình di động.
Ý Ý rửa tay cũng không được tự nhiên, bởi vì... có hai cô nàng đang ở phía sau đâm chọc nhìn cô, ánh mắt phức tạp khó phân biệt, đôi mi thanh tú của cô nhẹ nhàng nhíu lên.