Chưa bao giờ giống như giờ phút này, cẩn thận nhìn cô, càng không biết, dáng dấp ngủ của cô, so với lúc tỉnh càng thêm trêu chọc người.
Hắn không lên tiếng, trong buồng xe rất yên tĩnh, tiếng hít thở mềm manh khi lên khi xuống, làm nổi bật đến khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào, miệng vô ý thức chu ra, vừa ăn xong món lẩu, miệng nhỏ hơi có chút sưng đỏ.
Hắn nhìn ở trong mắt, hồi hộp đến lợi hại.
Cho tới khi xe dừng ở bên ngoài biệt thự, hắn vẫn không nỡ thả người.
Ý Ý đúng là ngủ rất sâu, Nam Cảnh Thâm vốn định chờ cô tỉnh lại, nửa giờ trôi qua, cô vẫn chưa tỉnh, chính là không chịu mở mắt, nhún nhún lông mày, khuôn mặt nhỏ nhắn đang dựa vào bên trong ghế dựa, tư thế nửa nằm nghiêng, cô ngủ cũng không an ổn.
Nam Cảnh Thâm dở khóc dở cười, hắn ôm cô ra xe, cửa xe cũng không đóng, đi thẳng vào trong biệt thự.
Trong phòng ngủ chính, đầu giường đang bật một cái đèn ngủ, vầng sáng màu vàng nhạt chiếu vào trên mặt tường, lúc hắn đi qua, bóng thân thể bị kéo thành một bóng đen dài.
Mới vừa đem cô đặt vào giữa giường, còn chưa có đứng dậy, một cái nhỏ tay tóm chặt cổ áo hắn.
Nam Cảnh Thâm nửa khom người, hạ thấp thân thể, tay nâng đầu cô lên, một cái tay khác đem gối kéo lại để dưới đầu cô, sau đó mới thả tay.
Cô hô hấp rất nhẹ, quét vào cổ hắn mềm nhũn.
Dáng dấp nhỏ nhắn, ngây thơ quả thực đáng yêu, lại dịu ngoan như mèo con, thơm thơm mềm mại, nằm nghiêng đối mặt hắn, khuôn mặt nhỏ mặc dù bị bao phủ một nửa trong bóng tối, vẫn cứ đẹp đẽ đến mê người.
Hắn không cảm thấy hô hấp không vững, cẩn thận đưa ngón tay cô từng ngón đẩy ra, dịch cao góc chăn, để lại đèn mới ra khỏi phòng.
Lưu lại lâu hơn nữa, hắn thật sợ mình sẽ không khống chế được, dù sao đàn ông ...... như hổ như sói.
......
Nam Cảnh Thâm từ trên lầu đi xuống, đèn hành lang mở có chút sáng, hắn đi được một nửa, đột nhiên chuyển phương hướng, chính xác tìm được công tắc đèn, đem độ sáng chỉnh nhỏ hơn một chút.
- Tứ gia, phu nhân ngủ rồi à?
Dưới lầu, Bạc Tư đang chờ hắn, ấm sứ Thanh Hoa còn bốc hơi nóng, hắn rót ra hai chén trà, đưa tới một chén.
Nam Cảnh Thâm đưa tay tiếp nhận, thổi ra trà.
- Ngủ rồi.
Tiếng nói thuần hậu, rất có từ tính cùng hương vị người đàn ông, môi dính lá trà, hắn dùng đầu lưỡi câu vào, vị chát nhàn nhạt ở trong cổ họng tràn ngập ra, hắn nhẹ híp mắt.
- Tôi nghe Hồ Bá nói, cậu gần đây có chút nóng nảy?
Bạc Tư liên tục không có phản ứng.
Hắn biết không che giấu nổi Tứ gia.
- Vâng.
Nam Cảnh Thâm nhìn lướt qua hắn một chút, sắc mặt không tính là ôn hòa.
- Trả lời rất thẳng thắng.
Hắn đặt chén trà xuống, thân thể hơi khom, ngồi dậy, thong thả ung dung vén tay áo:
- Hiện tại cậu vẫn chưa thể về bên cạnh tôi, thời cơ chưa đến.
- Lúc nào mới là thời cơ, tôi đã rời nơi làm việc hai năm rồi.
- Biết tại sao tôi phái cậu tới bảo vệ Ý Ý, mà không phải Cố Diễn không?
Bạc Tư theo lời nói của hắn:
- Tôi cùng ngài từng ở cùng nhau trong đơn vị bộ đội mấy năm.
Nam Cảnh Thâm vẫn chưa phản bác hắn, khóe môi chậm rãi dâng nụ cười nhạt, cặp mắt thâm thúy kia, bình tĩnh như nước, đến nỗi làm người ta sinh ra một loại tín phục.
- Bạc Tư, cậu là người duy nhất đời này tôi đem mệnh tôi ủy thác cho.
Trong lòng Bạc Tư căng thẳng.
Những năm mưa bom bão đạn kia, hắn và Nam Cảnh Thâm hợp tác lẫn nhau, đã sớm xây dựng lên giao tình thâm hậu, sau đó Nam Cảnh Thâm muốn làm thương nhân, hắn không nói hai lời, tháo quân hàm theo hắn.
- Tôi tín nhiệm cậu, hiện tại tôi đem người phụ nữ của tôi giao phó cho cậu, tôi rất yên tâm.
Bạc Tư mạnh mẽ chấn động, không cảm động là giả.
- Tứ gia, ngài......bg-ssp-{height:px}
Nam Cảnh Thâm đến gần hai bước, giơ tay đặt trên bả vai Bạc Tư ấn nhẹ một cái.
- Bảo vệ tốt cô ấy, không lâu đâu, cậu có thể trở lại bên cạnh tôi.
- Tôi chỉ muốn hỏi một câu, Tiêu Ý Ý đối với ngài mà nói, đến tột cùng là có vị trí gì?
- So với mệnh còn quan trọng hơn.
Nhìn gương mặt tuấn tú, Bạc Tư trong nháy mắt hoảng hốt, sau khi trưởng thành, hắn tự nhận chưa từng thiếu trong cuộc đời Nam Cảnh Thâm, nhưng xưa nay không biết, Tiêu Ý Ý là người vợ hai năm trước bí mật cưới, lại đối với Nam Cảnh Thâm ý nghĩa lớn như vậy.
Bạc Tư giật mình, sau vài giây, sắc mặt hắn khôi phục như thường, môi mỏng chăm chú mím lại, lúc mở miệng, như là hạ quyết tâm thật lớn.
- Được, bảo vệ cô ấy, không vì cái gì khác, chỉ vì ngài.
Nam Cảnh Thâm cười khẽ.
- Đừng làm trang trọng như vậy, Tứ gia không phải người nghiêm cẩn như vậy.
Bạc Tư cũng cười theo một tiếng, ánh mắt hướng ngoài cửa sổ một chút.
- Bên ngoài trời mưa, có cần đem ô cho ngài không?
Hắn không có hỏi Nam Cảnh Thâm có ở chỗ này qua đêm không, hỏi như không hỏi.
- Cũng tốt.
Hai người đàn ông, sóng vai đi tới cửa, Bạc Tư từ ống đựng ô chỗ cửa lấy một cái ô màu đen đưa cho Nam Cảnh Thâm, cửa vừa mở, gió lạnh tràn vào, một chút nước mưa bắn tung tóe lên bả vai Nam Cảnh Thâm, lông mày hắn cũng không nhíu một cái.
- Đi thôi, nghỉ sớm một chút.
- Tôi đưa ngài.
Bạc Tư cũng không đưa bao xa, bởi vì xe Nam Cảnh Thâm đỗ ở bên trong sân trước, dưới ô, hắn một thân áo sơmi quần tây, gió từ cổ áo chui vào, áo sơ mi bị gió thổi phồng lên, trong lúc vung tay nhấc chân, hiển lộ hết mị lực thành thục của người đàn ông, đặc biệt là một đôi chân dài, phác hoạ đường viền thân hình lập thể giống như góc cạnh.
Người đàn ông như vậy, chỉ cần thoáng lộ ra một nụ cười mỉm, liền có thể dễ dàng khiến lòng người đi theo.
Cũng là cam nguyện đi theo.
......
Khi Ý Ý...tỉnh lại, đã là buổi sáng ngày hôm sau rồi.
Cô mới vừa tỉnh táo, con mắt mới mở ra một cái khe, lại rất nhanh nhắm lại, rèm cửa sổ mở khá lớn, tia sáng đánh vào mí mắt trên, cô nhắm chặt hai mắt, trên mí mắt đã nhăn ra nếp nhăn, xoa một hồi lâu mới cam lòng mở mắt.
Tiếng cửa đúng lúc vang lên hai tiếng.
Ý Ý ồm ồm trả lời:
- Vào đi.
Tiểu Quỳ đẩy cửa vào, thuận lợi đóng lại, trong tay cô bưng cái khay trên đó là một cái bát sứ, hướng về trên tủ đầu giường vừa để vừa nói:
- Còn ngủ à, Hồ Bá bảo tôi đến xem mấy lần, không dậy nữa, cái chén lại phải hâm nóng lại nữa.
Ý Ý híp mắt, cười hì hì câu cằm của cô.
- Sáng sớm lại chủ nhân oán giận, ỷ vào tôi cưng chìu cô, lá gan là càng lúc càng lớn a.
- Phu nhân, ngài càng ngày càng không được rồi!
Tiểu Quỳ bỏ qua tay cô ra, đi kéo rèm cửa sổ.
- Đóng lại đi, đóng lại đi, chói mắt quá.
Tiểu Quỳ dừng một chút, kết quả lại đem rèm cửa sổ kéo ra hết mức, quay đầu nhìn cô:
- Không cho phép ngủ, ngài nhìn tôi dễ ức hiếp, chờ một lúc lại ngủ, Hồ Bá còn không giáo huấn mình tôi một trận.
- Vâng vâng vâng, tôi dậy đây, cô tính tình còn rất lớn a.
Ý Ý bĩu môi, ngoài miệng nói vậy, nhưng trong chăn trở mình, nằm úp sấp hướng về đầu giường hơi di chuyển, cầm cái muỗng khuấy bát thuốc màu nâu.
Đáy lòng cô đột nhiên một sợ hãi, nhất thời từ trên giường ngồi dậy, kinh sợ trừng thẳng con mắt.
- Tiểu Quỳ, tối hôm qua trên......