Ngực Bạch Sanh Nhi như bị đè nén, luống cuống, cố gắng kìm nén cảm xúc muốn chạy trốn.
Cô ta có tư cách gì ở trước mặt hắn giận dỗi đây.
Hơn nữa hắn nói những lời này, cũng không thể tự mình đa tình nghĩ đây là lời giải thích cho cô?
Bạch Sanh Nhi ứa lệ, nghẹn ngào nói:
- Anh muốn giải quyết một chút nhu cầu sinh lý......
Cô muốn nói, cô cũng có thể, nhưng không biết phải nói ra làm sao, dù sao đây là mặt mũi nha.
Nhưng mà, những lời này, hoàn toàn chạm vào điểm mấu chốt của Nam Cảnh Thâm.
Trên mặt hắn không chút thay đổi, nhưng lông mày hạ xuống, sâu trong mắt, cũng đã phát ra ánh sáng lạnh.
- Sanh Nhi, cô ấy không phải người mà Tứ ca có thể tùy tiện đối đãi, về sau lời này, không được nói phép nói nữa.
Không phải người tùy tiện đối đãi, như vậy là nói, người phụ nữa kia đối với hắn rất quan trọng?
Bạch Sanh Nhi hoảng loạn bắt lấy cánh tay hắn, ngửa đầu, trên mặt đã muốn khóc.
- Tứ ca, còn Sanh Nhi thì sao, anh coi Sanh Nhi là gì của anh?
Hèn mọn cầu xin thương xót, bộ dáng đó ai nhìn cũng sẽ mềm lòng.
Nam Cảnh Thâm lại vẫn như cũ, thần sắc nhạt nhẽo, tay kẹp thuốc lá, đè tay lên mu bàn tay cô ta, đẩy cô ta ra.
Hắn không động lần nữa, lúc tay rút về thì bị Bạch Sanh Nhi vội vàng bắt lấy.
Người đàn ông hạ mắt xướng, lãnh đạm nhìn lướt qua, biểu tình bình thản, thanh âm nghiêm khắc:
- Nếu không tiếp làm càn, em vẫn là em gái anh yêu thương.
- Em gái?
Bạch Sanh Nhi thì thào nhớ kỹ hai chữ này, mặt vặn vẹo.
- Anh có gặp qua quan hệ em gái thuần túy sao?
Cô đánh cược, cầm mặt Nam Cảnh Thâm, thân mình cao lớn của hắn bị kéo xuống, suy nghĩ run rẩy muốn hôn hắn.
Khoảnh khắc hai đôi môi chạm nhau, cô ta thấy hai mắt hắn vẫn mở to, trong đó chỉ có lạnh lẽo.
Lòng, nhất thời lạnh xuống.
Hơn nữa trên người hắn, còn còn sót lại hơi thở người phụ nữ xa lạ kia, thật sâu, thật dày, giống như khảm vào trong xương hắn.
Bạch Sanh Nhi đột nhiên mở to hai mắt, lảo đảo lui từng bước, cầm lấy túi của mình, luống cuống cào tóc, nửa ngày, mới từ miệng nói một tiếng:
- Thực xin lỗi......
Cô ta không đợi hắn đáp lại, kích động hướng cửa đi, lúc gần đến cửa, cả người bỗng nhiên cứng đờ, trong lòng mang theo một tia ẩn ẩn chờ đợi.
- Từ từ.
Giọng nói trầm lạnh của người đàn ông vang lên từ phía sau.
Bạch Sanh Nhi vô cùng vui sướng, không có do dự quay đầu lại.
- Tứ ca......
Con mắt đạm mạc của Nam Cảnh Thâm nhìn lướt qua Bạch Sanh Nhi.
- Để chìa khóa lại.
Tai Bạch Sanh Nhi lập tức liền đỏ, nhục nhã, không cam lòng, phẫn hận, trong khoảnh khắc toàn bộ tụ ở trong não.bg-ssp-{height:px}
Tay đang cầm túi xiết chặt lại.
Nam Cảnh Thâm nhấp điếu thuốc, chớp nhẹ con ngươi đen, lời nói, cùng ánh mắt hắn lạnh như băng.
- Anh không muốn về sau lại có hiểu lầm, chuyện hôm nay, lần sau không được làm vậy nữa.
Hắn đem tắt điếu thuốc, khói trắng xua tan biến quanh đầu ngón tay hắn, hắn đứng lên, áo choàng hé mở đã được kéo lại, không có liếc nhìn cô ta lấy một cái, trực tiếp hướng phòng ngủ đi.
Tiếng cửa đóng lại rất nhẹ, phòng khách chớp mắt trống vắng hẳn.
Bạch Sanh Nhi cảm giác được cả người trống rỗng, cơ thể cứng ngắc, đôi mắt rưng rưng nhìn cửa phòng ngủ, hận không thể dùng ánh mắt đem cửa phá hủy!
......
Nam Cảnh Thâm đứng ở bên giường trong chốc lát, chăn trên người Ý Ý bị cô đá văng ra, quần áo trên người cô bị xé rách không còn nguyên vẹn. Dưới ánh sáng mờ, nhiệt độ cơ thể cô nóng bỏng, thậm chí bằng mắt thường, có thể thấy rõ làn da ửng đỏ của cô.
Thân thể nhỏ nhắn cuộn thành một đoàn, nắm tay mềm mại chống ở cằm, cả người như ở trong băng và lửa, khiến cả cơ thể run rẩy.
Cô ngủ không an ổn, miệng rầm rì, giọng mũi hỗn độn tiếng khóc nức nở.
Nam Cảnh Thâm cúi người, cánh tay dài chuyển đến phía sau cô, kéo chăn qua đắp lên người cô.
Ý Ý dường như cảm giác điều gì, lập tức bắt được cánh tay hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn nhân lập tức tiếp cận, khó nhịn ở trong ngực hắn cọ cọ, cọ đến lộ ra cơ thể hắn, khóe miệng cô nhếch lên, mắt cũng chưa mở, đào đào quần áo của hắn.
Nam Cảnh Thâm kêu lên, hắn cố tình hạ thân mình xuống để ôm cô, nhưng chính mình lại không thoải mái.
- Ngoan nào, nghe lời, đừng ở trên người Tứ gia làm loạn.
Ý Ý hoãn lại công việc của mình, tựa hồ là nghe thấy lời hắn, bắt đầu khóc thành tiếng.
Hầu kết Nam Cảnh Thâm khó chịu lên xuống, đáy lòng khô nóng khó nhịn, tay nâng hai má cô, ôn nhu nói:
- Chờ Tứ gia trong chốc lát, lập tức sẽ không sao hết.
Hắn đem mở từng ngón tay cô ra, đến ngón cuối, cô lại nắm lại, Nam Cảnh Thâm chầm chậm lại, không có lập tức làm, một lúc sau, đem áo cô cởi ra.
Hắn nhìn cô một cái, sau đó đi vào trong phòng tắm.
Đánh răng, rửa mặt, hắn làm rất nhanh, đem toàn bộ hơi thở trên người mà người phụ nữ kia lưu lại tẩy rửa sạch sẽ, hắn đến chỗ bồn tắm lớn xả đầy nước lạnh, bỏ thêm vài khối nước đá, xong lại lập tức bước nhanh về phòng ngủ, đem người con gái đang khát nước ở trên giường ôm lên, bước nhanh vào trong phòng tắm.
Nam Cảnh Thâm rất nhanh cởi quần áo hai người.
Hai chân Ý Ý bắt chéo qua eo hắn, giống như gấu túi bám trên người hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn tựa vào ngực hắn, làn da nóng bỏng truyền cho hắn, gò má cô đè xung quanh, rõ ràng trong gương có thể nhìn thấy vết ửng đỏ.
Nam Cảnh Thâm nắm lấy mông cô, một tay kia đỡ của thắt lưng cô, rồi ngồi vào trong nước lạnh.
Hơi lạnh xuyên thấu qua da, nhất thời làm cho Ý Ý thét chói tai, từ trong lòng hắn nhảy ra, Nam Cảnh Thâm đè xuống cơ thể cô, toàn thân ở trong nước, đặt lưng cô dựa vào một bên bồn tắm, giữ lấy sau đầu cô, đôi môi mỏng nói bên tai cô:
- Ngoan ngoãn, chịu đựng!
......
Giày vò một đêm......
Lúc Ý Ý dần tỉnh lại, hai tay vươn ra ngoài chăn, xoa mắt, mùi trong chăn làm cho cô sửng sốt.
Giường của cô, sao lại có mùi này......
Cô cố gắng mở mắt ra, ngốc lăng nhìn đèn treo thủy tinh trên trần nhà, sau một lúc hốt hoảng, sợ hãi nắm chặt chăn, sau đó khóe mắt nhìn đến cái chăn, cả người đột nhiên lạnh toát.
Chăn caro màu xám trắng, không phải của cô......
Cô ngồi bậc dậy, xương cốt cả người kêu răng rắc, mấy bộ phận trên người cô như tháo rời, đau muốn chết, loại cảm giác này, rất giống với.....