- Đây là thuốc trị thương, sẽ tốt hơn sớm thôi.
Hắn trầm thấp nói, khó có được sự kiên nhẫn.
Trong lòng Ý Ý ủy khuất buồn bực, mặt đặt ở trên mu bàn tay, cọ cọ vết nước mắt, nhỏ giọng nói:
- Biết đánh đau, anh còn xuống tay nặng như vậy.
Hắn nhẹ giọng cười, nghĩ thầm, không đánh em nặng một tí, sao làm cho em nhớ lâu được.
- Lần sau sẽ không như vậy nữa.
- Còn có lần sau!
Ý Ý kích động, mãnh liệt ngồi dậy, lại chạm phải chỗ bị đánh, cô đau thiếu chút nữa đứng lên, đổi bên mông kia ngồi, tay cầm lấy chăn, đặt ở miệng cắn, đau đến nước mắt chảy ra.
- Quên đi, anh muốn đánh thì đánh đi, tôi lại không có khí lực lớn như anh, dù sao tôi cũng không có ai đau.
Nam Cảnh Thâm sửng sốt.
Không ai đau cô?
Hắn đem cô đau đến trong lòng, chính là cô không biết thôi.
Kết quả lòng của cô lại nghĩ đến tiêu cực này sao.
Nam Cảnh Thâm đem cô ôm đến, không phải ngồi ở trên đùi, mà là ôm, để cô quỳ bên cạnh hắn, đầu hắn để phía sau cô, đẩy áo lên, tiếp tục bôi thuốc cho cô.
Lông mi Ý Ý run rẩy, tư thế này, cùng với việc hiện tại đang làm, làm cho cô cảm thấy thẹn thùng muốn chết.
- Ăn sáng sau, đo nhiệt độ cơ thể đã.
- Vì sao?
- Tối hôm qua ngâm nước lạnh một đêm, đo một chút, sợ sẽ phát sốt.
- Biết tôi uống rượu, anh còn đem tôi ngâm nước lạnh......
Ý Ý lúc này rất cực đoan, dù sao đều cảm thấy không tốt, tâm tình bị phá hư.
Sắc mặt Nam Cảnh Thâm khó coi, không có kiên nhẫn để giải thích, chỉ nói:
- Không ngâm nước lạnh, chẳng lẽ em nghĩ muốn tôi tự mình giải thuốc cho em?
- Tôi......
Ý Ý kích động trừng mắt nhìn hắn, con ngươi ngập nước tràn đầy vô tội cùng xấu hổ, cô hàm chứa lệ, than thở nói:
- Mới không phải đâu.
- Vậy em khổ sở cái gì?
- Tôi......
Hỏi như vậy, ngược lại là đem cô cấp hỏi, trong lúc nhất thời á khẩu không trả lời được.
Nam Cảnh Thâm cũng không thấy buồn bực, bôi thuốc cho cô xong, thuận thế đem cô ôm nằm xuống, thân dài hạ xuống, khuôn mặt tuấn tú chớp mắt phóng đại ở trước mắt, ánh mắt hắn nặng nề, nhìn ánh mắt của cô lại không có nửa điểm quan hệ tà ác.
Hắn nhìn cô, tùy tiện nói:
- Nếu em muốn, tôi hiện tại có thể bổ sung.
Vẻ mặt của hắn không giống như là nói giỡn.
Ý Ý nhìn hắn, chậm rãi lắc đầu.
Khuôn mặt nhỏ nhắn như cái bánh bao, giờ phút này cố nén nước mắt, như là cô vợ nhỏ bị ủy khuất.
Hắn không nỡ trêu chọc nữa, môi hắn dính trên má cô, thậm chí không hôn, chỉ chạm vào nó.
- Tôi sẽ không làm, ít nhất đêm nay sẽ không, yên tâm đi.
Nam Cảnh Thâm ngồi dậy, Ý Ý không biết nghĩ như thế nào, bỗng nhiên nắm áo hắn.
Hắn ngẩn ra, rồi cúi đầu, con ngươi đen cuồn cuộn tình triều.
- Ý Ý?
Một tiếng nam trầm thấp, ôn nhu như có thể hóa thành nước.
Ý Ý nỗ lực mở cái miệng nhỏ nhắn, ngập ngừng nói:
- Tôi muốn hỏi anh một chút, anh vừa rồi nói, tối hôm qua, ý anh là gì khi không chạm vào tôi lần trước?
Không trách cô tò mò, vừa rồi Nam Cảnh Thâm ra khỏi phòng, chính cô ngơ ngác ngồi nửa ngày, loại chuyện đột ngột khiếp sợ này khiến cô nói không nên lời, cô hẳn là nên lập tức đi tìm hắn hỏi cho rõ ràng, chính là lại sợ là mình nghe lầm, dũng khí liền bị áp chế.
Nam Cảnh Thâm đau lòng, không tự giác mềm nhẹ hạ giọng nói.bg-ssp-{height:px}
- Em hai lần uống rượu, ói đầy thân tôi, làm sao còn có tâm tình làm việc.
- Thật sự sao?
Cô cầm lấy tay hắn càng chặt.
- Thật sự thật sự sao, vạn nhất lại là ngươi đậu tôi đâu?
- Thật sự.
Ý Ý lúc này mới cảm thấy chân thật, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vui sướng.
- Tôi mua quần áo mới cho em, tự mình thay đi, đến nhà ăn ăn cơm.
Hắn không lập tức đi, ngồi ở mép giường, ánh mắt thâm tình nhìn cô, tiếng nói thuần hậu như rượu vang đỏ.
- Không đúng nha, ngày đó tôi rõ ràng thấy trong thùng rác có...... đã sử dụng.
Cô lại hồ nghi, mới thả lỏng tâm tình nhất thời nói ra, mi tâm ẩn ẩn nhăn lại.
Nam Cảnh Thâm chỉ nói:
- Tôi ở bên ngoài chờ em.
- Anh lại gạt tôi!
Người đàn ông mới vừa đứng lên, nghe cô quở trách, âm thanh nhỏ nhỏ mềm mại lại phát tiếng khóc nức nở, hắn bất đắc dĩ thở dài.
- Sữa chua.
- Tôi không cần uống sữa chua!
Ý Ý chỉ muốn nói hắn có ai ăn sữa chua trong bữa sáng hay không, cô hiện tại làm gì có tâm tình ăn uống, một lòng bị hắn chọc giận, liền lại cấp trên, vui đùa nhân ngoạn đâu.
- Nam Tứ gia, anh quả nhiên là đại hỗn đản!
Mi tâm Nam Cảnh Thâm run lên, hắn vài lần làm Liễu Hạ Huệ, đối phương là bà xã của mình, quay đầu còn bị lên án như vậy, lòng dạ nhất thời không chịu được.
Hắn thản nhiên liếc cô một cái.
- Trong nhà tôi đang có bình sữa chua.
Ý Ý sửng sốt, ngốc lăng nhìn hắn.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch thoáng cái đỏ lên, cô lập tức đem chăn kéo qua đỉnh đầu, đem chính mông mình tiến vào trong giường, trong đầu thoát ra thành ngữ: già mà không đứng đắn!
Cô khẳng định vừa rồi là nằm mơ, tuyệt bức đang nằm mơ, bằng không sao có nhiều thứ không đúng như vậy.
Ý Ý che đầu, tự thôi miên nửa ngày, chung quy là không ổn định, lấy chăn ra há mồm thở dốc, cô ngồi dậy, liếc mắt nhìn cửa phòng ngủ đóng chặt, không thấy bực bội, nở nụ cười.
Cô thề, cả đời này cũng không muốn uống sữa chua.
Chỉ có lão già kia ăn sữa chua.
...... Vẫn là quên đi, đọng lại càng tà ác.
Ý Ý cọ cọ nửa ngày, mới đến nhà ăn.
Nam Cảnh Thâm đã ngồi ở bàn cơm, quần áo trên người đổi thành giày da tây trang, đang nhàn nhã dùng cơm.
Nhà của hắn trang trí rất trang nhã, nhìn màu sắc của đồ nội thất là biết giá trị rất đắt. Hình khắc trên ghế ăn không quá nhiều để nói.
Ý Ý vừa thấy hắn, biểu tình vẫn là có chút mất tự nhiên, cái bàn là hình tròn, làm sao cũng đem khoảng cách hai người cách xa, cô không hiểu, có chút mặt đỏ tim đập, rõ ràng suy nghĩ trống rỗng, chân tay luống cuống, hoàn cảnh lạ lẫm, bên cạnh còn có người đàn ông nào đó đang ngồi, ảnh hưởng đến thần kinh của cô, cô như thế nào tự tại được.
- Sợ tôi hạ độc trong cơm sao?
Hắn bỗng nhiên mở miệng, con ngươi đen bình tĩnh nhìn cô.
- Cái gì?
Lực chú ý của Ý Ý không ở trên người hắn, đại khái cũng không có nghe thấy hắn nói gì, mơ màng trong chớp mắt, khẩn trương nắm chiếc đũa dừng lại.
Hắn dùng ánh mắt điểm điểm.
- Ăn cơm.
- A? Nga.
Vậy ăn đi.
Mấy phút sau, Nam Cảnh Thâm đi vào phòng bếp, lúc trở ra, cầm một ly sữa nóng để trước mặt cô, mùi thơm của sữa bay vào lỗ mũi.
Ý Ý cắn đũa, động tác nuốt chậm lại, ánh mắt nhìn thẳng ly sữa, đột nhiên cảm thấy phức tạp.