"Bà ơi... Cháu đi học đây, bà ở nhà cẩn thận nhé, lát nữa dì Mẫn sẽ sang đây chơi với bà."
Hắn chỉnh lại cổ áo, thuận tay lấy luôn chiếc cà vạt đen thẳng thóm trên bàn đeo lên một cách chỉn chu. Bà nghe thấy tiếng cháu liền vội vã lăn chiếc xe lăn đến bên cạnh. Đôi tay gầy nhăn nheo đầy những vết đồi mồi đan lấy bàn tay đầy những vết sẹo. Bà ngắm nhìn đứa cháu trai duy nhất của mình, đôi môi mỏng hiện lên nụ cười hiền hòa tựa ánh mai, "Cháu của bà thật đẹp, bây giờ có thể cưới vợ được rồi."
"Bà ơi là bà, cháu chỉ mới có mười tám tuổi, lấy vợ chi cho sớm. Cháu còn muốn ở với bà cơ."
Linh Quân cứ hễ ở bên cạnh bà của hắn liền lập tức hóa thành một mèo con ngoan ngoãn nghe lời, hắn cứ dụi dụi mặt vào bàn tay của bà mà làm nũng. Người duy nhất trên cõi đời này yêu thương hắn chỉ có bà, nếu như bà cũng đi mất..... Hắn còn nơi nào để tựa vào đây?
"Thằng nhóc này... Chí ít cháu cũng phải có trong đời một người mà cháu trân trọng nhất, một người mà cháu nguyện dâng hiến cả cuộc đời mình cho người đó chứ. Bà không quan trọng người đó là ai, là nam hay nữ, tuổi tác là trẻ hay già. Chỉ cần người đó làm cho cháu bà hạnh phúc là được." Bà cười khổ xoa đầu đứa trẻ non nớt trước mặt, Linh Quân từ bé đã thiếu thốn đi tình thương của cha mẹ, bà lại không thể cho hắn một ấm áp hắn hằng mong nhớ. Thân thể yếu ớt tàn tật này đã làm khổ hắn quá nhiều rồi. Bà cảm thấy có lỗi với hắn, có lỗi với mẹ của hắn. Bà bất lực trước những gì đã xảy ra, năng lực của bà không đủ để bảo bọc hắn, đã phải để hắn chịu khổ rồi. Sau này..... Nếu sau này Linh Quân gặp được người mà hắn nguyện săn sóc cả đời thì cho dù người đó có là ai, có là giới tính gì cũng được.
Linh Quân luôn giữ kín chuyện hắn gia nhập tổ chức với bà của hắn. Những vết sẹo trên tay của hắn, hắn đều nói rằng do hắn ngỗ nghịch quậy phá đánh nhau với mấy đứa trẻ trong xóm mới thành ra như vậy. Hắn muốn ẩn đi bà của hắn, hắn thật sự không muốn bà của hắn biết hắc đạo hắn bước chân vào. Hắn đi đến mức này, muốn quay về chính đạo cũng khó rồi.
Bà ơi... Linh Quân có lỗi với bà.
Mẹ nó làm hắn giật cả mình, đang tâm trạng mà!
Hắn giật bắn mình vì tiếng còi xe chói tai trước cổng, phong cách dị hợm sáng sớm như vậy chỉ có đại thiếu gia nhà hắn, cậu chủ Hán Trung gây nên mà thôi. Linh Quân quay sang bà chào tạm biệt, lại đem cặp đi vội ra ngoài. Bước chân chỉ nhanh hơn đôi chút, thoáng đã đứng trước một chiếc xe đen bóng loáng chễm chệ, hiên ngang giữa đường. Hắn bước đến bên chiếc xe, mái tóc đen rũ xuống đôi chút. Kính xe trong suốt được bật xuống, người trong xe chau mày nhìn ra, "Mày còn đứng đó làm gì? Mau lên xe đi, trễ giờ học rồi."
Hán Trung thò đầu ra gọi, vẻ mặt gã vẫn còn ngáy ngủ nên có chút khó chịu. Linh Quân nhìn gã một lúc rồi vào trong xe, Hán Trung mặc độc một chiếc sơ mi, cũng vì gia thế của gã nên cậu ấm có cái quyền được phép mặc bất cứ thứ gì khi đi học. Hán Trung quay sang hắn, ánh mắt dò xét từ trên xuống rồi mỉm cười hài lòng, "Xem ra... mày mặc đồng phục trường cũng không tệ."
"Cậu chủ, đến trường rồi nếu có chuyện gì xin hãy gọi ngay cho tôi."
Ngữ điệu Linh Quân trầm ổn, đôi mắt tĩnh như hồ nước, tầm mắt cứ chậm rãi quét qua từng góc phố, từng dãy nhà, thanh âm vẫn cứ từng chữ rõ ràng mạch lạc.
Hán Trung có chút chột dạ, thuận tay nắm lấy cổ áo trắng của Linh Quân kéo sát lại gần mình, phả hơi thở nồng ấm lên làn da bánh mật của hắn. Đôi môi ghé sát tai người kia thì thầm với một tông giọng trầm thấp đáng sợ: "Quân, mày nghĩ tao là ai? Người như tao... có thể có chuyện gì sao? Đây là mày đang khinh dễ tao..."
"Cậu chủ, tôi không dám. Chỉ là tôi sợ cậu chưa thích nghi được với môi trường đó thôi."
Hắn xê dịch đôi chút, cảm nhận được bên má đang nóng hổi lên vì ám khí nặng nề từ Hán Trung. Đôi mắt hơi rũ xuống, nhưng tuyệt nhiên không một vẻ lo sợ. Tính khí của Hán Trung, xem ra chỉ có mình Linh Quân chịu được.
Hán Trung hừ lạnh một tiếng, ném một ánh nhìn lạnh lẽo vào hắn, chính gã cũng hơi dịch sang bên kia cửa, cánh tay chống lên cửa kính trông ra ngoài trời.
"Tao sẽ không sao, mày cứ lo việc của mày đi."bg-ssp-{height:px}
"Cậu chủ."
"Đừng nhiều lời nữa, tao ngủ một chút." Hán Trung bực dọc cắt ngang lời Linh Quân, khẽ chau mày nhắm đôi mắt lại.
Con đường Đại Lục tấp nập dưới ánh mai, chiếc xe sang trọng cứ thế phóng thẳng đến trường trung học Bắc Hải. Cánh cửa rộng bằng sắt cao ngất ngưởng được mở chầm chậm, sân trường rộng lớn ồn ã những tiếng nói cười. Tiếng bô xe vang lên, tất cả đều im bặt, mọi hoạt động đều ngưng lại để ngoái nhìn sự hiện hữu đặc biệt kia. Chiếc xe đậu chễm chệ, ngang nhiên giữa sân khiến vài học sinh phải luồn qua một góc để trông sang.
Linh Quân bước xuống xe, vai đeo chéo một bên chiếc ba lô đen được tay giữ chặt, tay còn lại thận trọng mở cánh cửa xe bên kia. Người trong xe khó chịu vì ánh mặt trời hắt thẳng vào mặt, bàn tay to lớn che ngang trước trán, khẽ chau mày, xòe đôi bàn tay mình ra trước mặt hắn: "Tao ngủ nãy giờ nên chân tê cứng hết rồi, mày đỡ tao đứng dậy đi."
"Nè thằng này... từ từ đã!"
Hán Trung bất ngờ bị lôi khỏi xe, liền loạng choạng chỉnh lại tư thế. Linh Quân lại không nói không rằng một tay lôi thẳng Hán Trung ra ngoài, thô bạo hệt như lúc đánh nhau. Thân hình nhỏ bé này lại có thể khỏe đến mức như vậy, quả nhiên KJ không chọn lầm người.
"Trễ giờ học rồi, cậu chủ lên lớp trước đi."
Gương mặt Linh Quân một vẻ, ném thẳng chiếc cặp vào người Hán Trung. Linh Quân hơi cúi thấp đầu, thái độ này Hán Trung cũng quen rồi, Linh Quân đối với gã luôn như vậy, phục tùng nhưng không hề khuất phục.
Hán Trung ngoan ngoãn cầm lấy chiếc cặp rồi bĩu môi nhẹ. Bất giác, cảm thấy sau lưng có rất nhiều ánh nhìn, hắn quay lại. Hàng tá người ở sân đang chăm chăm vào Linh Quân và gã, những tiếng xì xầm to nhỏ vang lên, nghe thật ngứa tai.
Hán Trung phóng ánh nhìn đầy dữ tợn về đám người hiếu kì, ngay lập tức họ im bặt. Ai ai trong Bắc Hải cũng biết đến Hán Trung, tiếng vang của gã ta ngay đến cả hiệu trưởng cũng phải e ngại.
Cuộc sống này đôi lúc bản thân chúng ta phải tự ý thức được quy định ngầm của nó. Muốn tồn tại trong thế giới đầy rẫy những bẩn thỉu, bản thân phải tuân theo những quy tắc đó, những quy tắc mà KJ đặt ra.
"Cái đám chó chết phiền phức này!"
Hán Trung khẽ giật chân mày, đôi giày nhấc nhẹ viên đá dưới chân mà nhắm thẳng vào một bạn nữ gần đấy vẫn đang xì xào bàn tán. Máu lập tức rơi trên trán cô bạn, cô liền đau đớn mà gục xuống, tay ôm lấy trán đã hằn rõ vết xước dài đẫm máu.
"Chúng mày nghe đây! Bất kì một ai, một khi đã bước vào ngôi trường này, đều phải tuân theo nguyên tắc của KJ. Tao không cho phép bất cứ ai tiết lộ những nguyên tắc này ra ngoài, đặc biệt là với báo chí. Nếu chúng mày vẫn không ngoan ngoãn nghe lời... hậu quả chúng mày sẽ lãnh đủ."
Hán Trung phủi phủi tay, khạc một bãi nước bọt lên nền xi măng. Đôi mắt tàn độc nhìn thẳng vào nữ sinh xấu số đang gục trên nền đất. Hán Trung lướt qua nữ sinh ấy, một vẻ lạnh lùng tàn nhẫn, làn gió ấm bỗng vụt tắt, không khí trở nên lạnh lẽo và u tối. Trường trung học Bắc Hải xem ra năm nay không được yên ổn nữa rồi....