"Sai cái gì mà sai, thấy như thế nào là như thế đấy, chị còn thắc mắc cái gì nữa?" Viễn Linh xua tay chán chường, cái gì cần thấy đã thấy hết cả rồi, không nên tiếp tục nhìn nữa.
Linh Quân chờ sau khi Thiệu Huy ngoan ngoãn trở vào trong cũng rất lịch thiệp chào tạm biệt hai vị xinh đẹp kia rồi cùng Mã Tư, Du Quán gót bước ra xe. Hắn thuận tay rút cà vạt xuống nửa, cứ thế lấp lửng bờ ngực rắn rỏi đầy nam tính kia. Hắn lệnh cho thuộc hạ chở đến một nơi, nơi này chính là phố Tư Uy, con phố sầm uất u ám nhất Đại Lục.
Con phố cũ nát tưởng chừng như không bao giờ có thể thấy được tại Đại Lục phồn hoa lại hiện lên một cách chân thực. Vẻ nặng trĩu nặng trịch bao trùm lấy phố nhỏ, từng ánh đèn vàng leo lắt cứ chớp tắt, chớp rồi lại tắt. Tiếng giày cộc cộc chạm xuống nền đất, cứ lững thững bước đi trong ánh chiều tà. Hoàng hôn buông xuống, nhuốm cho Tư Uy một vẻ ảm đạm tột cùng, dường như có chút lạnh lẽo mà ghê rợn.
"Đại ca, đột nhiên lại đến đây làm gì?" Mã Tư lại châm cho hắn điếu thuốc, gã cảm thấy phong cách im im lặng lặng này của Linh Quân cũng thật là khó hiểu quá đi, gã đọc vị thế nào cũng đếch hiểu được.
"Chậc, con phố thế này chắc là có nhiều nhà bột mì trắng lắm nhỉ?"
Du Quán liếc mắt một lượt nhìn những cửa hàng sụp xệ không chỉn chu, biển treo còn lắc lư trong gió chực rơi xuống. Gã cười khẩy, không ngờ Đại Lục lại có nơi tồi tàn như phố Tư Uy, phố cũ nát này sớm nên thanh trừ ngay mới phải, nhưng quá muộn rồi. Nhà bột mì trắng tại nơi đây phát triển rất nhanh, lại rất thu hút các người trong ngành, đối với họ phố Tư Uy là một địa điểm giao dịch tuyệt vời.
nhà bột mì trắng: từ này được sử dụng từ thời Bắc Bình cũ trước giải phóng, nói ngoa chính là những cửa hàng buôn bán thịt rau củ quả, nhưng ngầm bên trong chính là đường dây trao đổi mua bán thuốc phiện, vũ khí cấm, ma túy, morrphine, heroin được tổ chức buôn bán công khai.
"Ồ.... Kia rồi." Hắn ồ lên một tiếng, cả Mã Tư và Du Quán đều hướng theo ánh nhìn của hắn mà chạm tầm mắt đến một cửa hàng bán mì sợi nhỏ nằm ở một góc nhỏ. Cửa hàng mì sợi này vắng tanh không một bóng người, bên trong dường như không có điện, phải nhờ đến đèn dầu để thắp sáng. Hắn dùng ngón trỏ cùng ngón giữa kẹp lấy điếu thuốc, phun ra một ngụm khói. Dưới ánh chiều tà vàng thẫm ánh lên nụ cười lạnh lẽo cùng ánh mắt không chút lay động, Linh Quân hắn đều có chuẩn bị hết cả rồi.
Linh Quân đạp vỡ cánh cửa cũ kĩ mà ung dung bước vào, xung quanh lại không có một bóng người. Mạng nhện xám lấp lánh phủ đầy trong căn tiệm cũ nát, giữa tiệm đặt vài chiếc bàn bám tầng tầng lớp lớp bụi bên trên. Hắn khó chịu ho sụ mấy cái, dùng tay gạt đi những mạng nhện vướng víu trước mắt, nghiêng đầu nhìn vào bên trong. Ánh đèn duy nhất hắt ra từ góc nhà bếp khiến hắn có chút hứng thú, đèn có thì phải có người thắp, chứng tỏ ở trong này rõ ràng có người.
"Vẫn chưa chịu ra sao? Đợi ta trải thảm mời ngươi ra à?"
"Thật là...." Từ bên trong truyền đến một thanh âm khàn khàn, tưởng chừng như không có chút hồn. Phía sau tấm rèm cửa mỏng manh xuất hiện hình bóng một người đàn ông to lớn, gã mặc trên người một chiếc áo ba lỗ trắng, màu áo trắng bị phai đến thành màu cháo lòng, trên áo còn rách rưới vài lỗ thủng. Gã kia dùng đôi mắt xám tựa sương mù nhìn Linh Quân, đôi mắt ấy ánh lên một tia lạnh lùng và nhẫn tâm, không có tình người.
"Lộ Mãn Huyền?" Linh Quân khẽ nhếch chân mày, liếc nhìn cánh tay rắn chắc của người kia, từng thớ thịt cứ như cuồng phong nổi lên mạnh mẽ. Trong một khắc hắn gần như muốn buộc miệng hỏi người này luyện tập như thế nào để có hình thể tuyệt mỹ như vậy?
"Đúng, Lộ Mãn Huyền là tôi. Xin hỏi các ngài cần gì?"
Lộ Mãn Huyền chậm rãi đáp, bàn tay kéo một chiếc ghế nhỏ ngồi xuống. Linh Quân cũng rất tự nhiên tựa người vào bàn, ánh mắt chạm đến gương mặt Lộ Mãn Huyền. Người này gương mặt như tượng, rất đẹp, nhưng cũng giống như tượng vậy, không có chút hồn. Tuy Lộ Mãn Huyền là người ở phố Tư Uy cũ nát thối rách nhưng trên cơ thể gã vẫn sạch sẽ thơm tho, không vướng chút bụi nào. Linh Quân chỉ lẳng lặng lôi từ trong túi ra một gói trong suốt, bên trong là những vụn li ti như vụn bánh mì, tất cả đều có một màu trắng.
Là heroin.
Thứ bão trắng nguy hiểm này, làm sao Linh Quân hắn có được?
"Đại ca, không phải đã nói là rút khỏi giới rồi sao, tại sao lại....."
Mã Tư chần chừ thúc khuỷu tay vào người Linh Quân, hiện tại Linh Quân trên danh nghĩa chính là quang minh chính đại thoát khỏi thế giới ngầm, nếu Quốc hội phát hiện ra việc hắn tàng trữ chất phiện, hắn sẽ đi tong.
"Việc này chúng ta nói sau đi, không gấp." Linh Quân đè thấp giọng nói với Mã Tư, điệu bộ rất bình thản. Lộ Mãn Huyền nhận lấy túi trắng kia, ánh mắt trở nên có chút nghi hoặc.
"Ngài đây không phải khách quen của tôi, vì sao lại tìm đến đây, tôi có thể hỏi danh tính được không....." Lộ Mãn Huyền cũng không cần che giấu thân phận nữa, gã chính là người làm cho các đường dây buôn báo trao đổi chất cấm, con đường này gã đã theo hơn chục năm, chỉ có khách quen mới biết đến nơi này của gã, người đàn ông lạ lẫm này làm gã có chút e dè.
"Ngươi mà lại không biết ngài ấy? Ngài ấy là....." Du Quán nghe thấy Lộ Mãn Huyền không biết đến Linh Quân liền tròn mắt, gã chỉ kịp mở miệng ra vài tiếng đã bị Linh Quân gạt sang một bên, "Ta là Tống Thụy Châu, là người từ Thượng Hải đến đây. Cậu Lộ đây không biết đã nghe qua chưa?"
"Tống Thụy Châu..... Người này phải chăng chính là có tổ tông nằm trong hoàng thất, ba đời Tống cùng trị vì Tử Cấm Thành?" Lộ Mãn Huyền ngẫm nghĩ một lát, cuối cùng chợt cảm thấy cái tên này rất quen thuộc. Gã lục lọi một lúc mới nhớ ra rằng đời trước gia tộc Tống chính là một gia tộc hưng thịnh luôn sát cánh bên cạnh triều đình, cùng quản thúc và phát triển đất nước.
"Không sai, không ngờ rằng một kẻ dường như bị lãng quên như ta lại được cậu nhớ đến, thật là vinh dự....." Linh Quân cong lên nụ cười nửa miệng, đem tất cả hàm ý dồn vào câu chữ mà truyền đạt. Lộ Mãn Huyền nheo đuôi mắt một màu xám tro, ánh mắt gã thật cuốn hút, rất đặc biệt. Cứ như sương mù tầng tầng che khuất, không thể nhìn thấy ánh mai, không thể đem lại hơi ấm.
Linh Quân cảm thấy rằng đôi mắt xám ấy rất đẹp, nhưng lại không đẹp bằng đôi mắt hồ ly mà hắn si mê.
"Thân phận của ngài cao quý như vậy, hà tất phải làm việc trái đạo đức này? Có thật ngài là người trong giới không?" Lộ Mãn Huyền suy xét đến đây là có lý do chính đáng, dù gì tộc Tống thời trước rất hùng mạnh, tiếng tăm lại lẫy lừng như thế, nhưng Tống Thụy Châu lại vì sao mà buông bỏ tất cả vinh quang ấy để bước đi trên con đường đầy tội lỗi này?
"Ha..... Ha ha ha!!" Linh Quân bật cười ha hả, tiếng cười của hắn lấn át màn đêm đang dần buông xuống, phủ xuống một vẻ lạnh lẽo gai góc. Tiếng cười ấy bật lên ghê rợn, ngay cả Mã Tư và Du Quán cũng cảm thấy như có một bàn tay lạnh chạm từ sống lưng vuốt đến cổ, cảm giác thật kinh dị.
"Cậu Lộ, như thế là cậu không rõ thế thái sự tình rồi. Ta tuy là dòng dõi hoàng thất, nhưng đám người đó coi ta là cái gì? Không bằng cỏ rác, ta sống trong sự khinh miệt của bọn họ, ta chỉ là một quân cờ đặt sẵn chờ người thao túng. Ngươi có biết không, cảm giác tù ngục ấy đã đeo bám ta suốt hai mươi năm trời, giày vò ta thành thế này đây. Ta chính là một con quỷ khát máu, ta sẽ hút cạn máu của họ, hút đến mức không còn gì nữa, chỉ còn lại những cái xác khô trơ trọi ngập tràn những chất phiện kia!"
Linh Quân vẫn phá lên cười, bàn tay nâng lấy cằm của Lộ Mãn Huyền, nhìn thẳng vào mắt gã mà cười càng lúc càng lớn. Lộ Mãn Huyền vẫn không có chút biểu tình, ánh mắt vẫn lạnh lùng trầm tư nhìn người đàn ông trước mắt.
"Nếu ngài đã muốn như vậy thì được thôi, tôi sẽ làm theo ý ngài. Bao nhiêu?"
"Một vạn, hay cậu cần thêm?"
"Không cần, một vạn là quá đủ rồi. Đối tượng?"
"Nhị thiếu gia tập đoàn Quách Thuấn, Quách Lâm."bg-ssp-{height:px}
"Ồ..... Người này thì....." Lộ Mãn Huyền dường như đã rơi vào chiếc bẫy lớn mà Linh Quân tạo nên, ánh mắt gã trở nên trầm tư, dương như biểu lộ chút bất an.
"Vẻ mặt này của cậu, làm ta cảm thấy rất hứng thú nha. Cậu Lộ, cậu biết người tên Quách Lâm?"
Linh Quân nheo đuôi mắt lại, hắn quả thật đoán không sai. Người nổi tiếng trong giới buôn lậu như Lộ Mãn Huyền mà lại không biết đến nhị thiếu gia nhà Nghị sĩ thì quả lạ kì. Lộ Mãn Huyền dường như phát hiện bản thân đã vô tình bước vào cái bẫy mà người này sắp đặt, sắc mặt gã có chút khó coi mà đứng phắt dậy, "Xin lỗi, vụ này tôi không nhận được. Ngài hãy tìm người khác đi."
Ngón tay Linh Quân đang vui vẻ lướt qua gương mặt kia liền khựng lại, ánh mắt hắn trở nên trầm xuống. Móng tay hắn cấu vào làn da rắn chắc của Lộ Mãn Huyền quệt một đường, máu đỏ lập tức phun trào. Lộ Mãn Huyền vẫn rất điềm tĩnh, gương mặt có chút đanh lại, bàn tay bắt lấy đôi tay đang kiêu ngạo muốn xé rách gương mặt mình, "Ngài Tống, tốt hơn hết ngài không nên động thủ. Tôi không chắc tôi có thể làm gì ngài đâu, thật không muốn mạo phạm."
"Chậc, ta chỉ đùa một chút mà ngươi đã đe dọa ta như thế rồi? Lộ Mãn Huyền à Lộ Mãn Huyền, nên nhớ rằng, người tốt thì nhiều, nhưng kẻ biết điều lại quá ít. Nhưng ta là kẻ khác biệt, ta nổi lên giữa biển cả, ta làm chủ nhân loại. Ngươi đến cùng chỉ là một con chó lầm đường lạc lối, chân ngươi từ lâu đã vấy bẩn rồi, cũng chỉ toàn là rác rưởi. Giẻ rách còn dám lên tiếng ngang ngược với lụa là gấm vóc?"
Hắn biết rõ hắn nói những lời đó chẳng khác nào tự nhục bản thân mình, nhưng nếu đã diễn thì hắn sẽ diễn thật tròn vai. Bởi vì hắn biết ánh mắt kia không tầm thường, chỉ cần hắn lộ ra chút sơ hở liền sẽ bị bóp ngạt đến chết.
"Ha.... Ngài quả thật là Tống Thụy Châu rồi nhỉ? Đúng là hệt như lời giang hồ đồn thổi, một hoàng tộc bị lãng quên như ngài lúc nào cũng độc miệng như vậy....."
Lộ Mãn Huyền phá lên cười, cánh tay thu lại về sau. Người kia cứ trầm mặc nhìn gã, vẻ mặt kiêu ngạo coi trời bằng vung đích thực là Tống Thụy Châu mà mọi người đồn thổi rồi.
"Hừ, từ đầu đến cuối ngươi vẫn không tin rằng ta là Tống Thụy Châu. Nếu ngươi đã không tin thì ta còn có một bằng chứng khác....." Linh Quân đem cổ áo kéo mạnh ra, đầu hơi nghiêng về một bên mà nhoẻn miệng cười. Nơi hõm xương quai xanh của hắn là hình một con phượng hoàng đen được điêu khắc tỉ mỉ, từng chi tiết thực đến ngỡ ngàng. Mã Tư và Du Quán gã mắt tròn gã mắt dẹt nhìn hình xăm kia trên người Linh Quân mà không thốt nên lời.
Đại ca của bọn họ từ lúc nào thích xăm trổ đến vậy?
Lại còn là thứ loại điêu khắc tỉ mỉ nghệ thuật đến kia, tinh tế như thế không phải phong cách của đại ca bọn họ.
"Thứ này đủ làm cậu tin ta rồi chứ?"
"Thôi được, nếu như được ngài giao phó, trọng trách này tôi sẽ nhận lấy. Lộ Mãn Huyền tuân theo mệnh của ngài, không dám làm trái." Lộ Mãn Huyền cầm lấy túi thuốc phiện bỏ vào trong túi quần, bàn tay cẩn thận kéo lại vai áo bị lệch của Linh Quân, từng động tác rất chỉn chu khác hẳn vẻ phóng túng trước đó.
"Được được, cậu làm tốt lắm. Nhớ đấy, người ta cần cậu chuyển thứ này đến là nhị thiếu gia Quách Lâm. Chỉ cần làm việc cần làm, đừng nên tò mò thêm bất cứ thứ gì khác."
Linh Quân thừa biết rằng Lộ Mãn Huyền và Quách Lâm thực sự có quen biết, lại có thể là cực kì thân thiết.
Hắn muốn xem xem, rốt cuộc Lộ Mãn Huyền có thể che đậy bí mật của Quách Lâm đến khi nào.
Linh Quân hắn không phải kẻ ngốc, hắn lại tài nào không biết những sự tình kia có liên quan đến một thế lực khác, chỉ là hắn không biết tìm đến gốc rễ ở đâu. Hắn phải tìm ra, tìm ra một lý do chính đáng cho cái chết của Châu Doãn.
Bằng không, hắn sẽ san bằng Đại Lục.
Linh Quân liếc nhìn đồng hồ mạ vàng lấp lánh trên tay, mệt mỏi ngáp dài một tiếng. Quần áo hắn luộm thuộm, áo thì nút mở nút đóng, đến cả giày cũng chiếc được chiếc mất khiến hắn đã luộm thuộm lại càng luộm thuộm thêm. Hắn ngước nhìn căn nhà nhỏ trước mắt, tầm mắt cứ thế nhòe đi. Bóng tối như quái thú nuốt chửng màn đêm, bao bọc lấy tâm hồn cằn cỗi của hắn. Hắn bước vào trong, bước chân chậm rãi đạp lên những chiếc lá khô xơ xác, âm thanh cứ vỡ vụn ra từng chút dưới chân hắn. Linh Quân rất yêu nhưng cũng rất hận căn nhà này, trong kí ức hiện lên đối với hắn, đau khổ nhiều hơn là yêu thương. Vì sao mọi chuyện lại thành ra như vậy? Vì sao lại bất công với hắn như vậy?
"?" Cơn mệt mỏi của hắn bỗng nhiên tan biến, hắn mở to mắt nhìn vào bên trong căn nhà nhỏ đang le lói một ánh sáng mờ ảo. Tiếng động từ gian bếp cứ thế vang lên trong không trung tĩnh mịch, khơi dậy tò mò trong hắn.
"Ăn trộm..... Hình như vào lầm nhà rồi?" Hắn lầm bầm trong miệng, nếu ở trong là ăn trộm thì cũng tội cho tên đó thật, vào nhà hắn rồi cuỗm được thứ gì đâu? Tội nghiệp, nếu thật thì chắc hắn sẽ mời người đó ăn một bữa cơm đã rồi hẵng đi.
Linh Quân cứ như một con mèo nhỏ chậm rãi tiến vào trong nhà, bước chân lại rất khẽ, âm thanh trong bếp cứ liên tục từng hồi từng hồi rõ rệt. Hắn nín thở nghiêng đầu nhìn vào trong, bên trong căn bếp nhỏ là bóng dáng một người đàn ông cao lớn ăn vận đơn giản với chiếc áo thun đen. Bóng lưng người ấy thẳng tắp lại rất rộng, loại khí tức quen thuộc này hắn nhắm mắt cũng đoán được là ai.
"Bây giờ đến cả nhà tôi cũng vào rất tự nhiên luôn a." Linh Quân tựa mình vào cửa, nghiêng đầu nhoẻn miệng cười với người vẫn đang cặm cụi nấu nướng kia. Bây giờ hắn mới nhận ra một điều, cho dù ngày hôm nay đối với hắn mệt mỏi khó khăn đến mức nào, khi quay về hắn vẫn sẽ thấy bóng hình người này. Thiệu Huy vẫn luôn hiện hữu trong tầm mắt hắn, chính là chốt khóa an toàn nhất của hắn, là nơi hắn có thể dựa vào mà chợp mắt.
"Chậc, tôi chỉ muốn thử nấu món em thích, vừa ăn vừa ngắm nhìn căn nhà này, muốn thực sự trải nghiệm cảm giác của em." Thiệu Huy bưng ra bàn một chén canh hạt sen, cẩn thận múc một muỗng nhỏ thổi thổi rồi đưa lên kề đến môi Linh Quân. Hắn nhìn Thiệu Huy bật cười một tiếng, ngoan ngoãn húp hết muỗng canh, thật ấm. Tiết trời mưa lất phất từng giọt lạnh cóng, nhưng khoang miệng hắn từ từ cảm nhận lấy một hơi ấm, lan tỏa toàn bộ cơ thể hắn.
"Thiệu Huy..... Anh có muốn cùng tôi tham gia vụ này không?" Linh Quân đem khuỷu tay chống xuống, ánh mắt lạnh đạm nhìn chăm chăm Thiệu Huy. Hắn cảm thấy việc suốt ngày để Thiệu Huy một mình khi hắn bận thật sự khiến hắn không an tâm. Bởi vì hắn biết ngoài kia vẫn hiện hữu biết bao nhiêu bẫy, chỉ chờ chực hắn bước chân rồi sa vào như một con cá lớn mắc bẫy.
"Em chắc không? Tay chân tôi vốn không tiếp xúc với vũ khí, từ nhỏ chỉ biết ngày ngày đọc sách ở an thư, cưỡi ngựa rồi học trà đạo thôi. Chỉ sợ kẻ mềm yếu này đi theo sẽ vướng chân em, nhưng nếu em thật sự muốn, tôi sẽ thuận."
"Đối với ai anh cũng dễ dàng chấp thuận đến vậy sao? Đồng ý vô điều kiện?" Linh Quân hừ hừ mấy tiếng, rút một điếu từ hộp thuốc nhàu nát trong túi mà châm. Hắn phát hiện rằng hôm nay hắn hút thuốc rất nhiều, có lẽ là vì sầu muộn..... hoặc có lẽ chỉ là do hắn muốn mà thôi.
Thiệu Huy đột nhiên giật lấy điếu thuốc vẫn đang đỏ ửng của hắn, hắn chỉ mới phả một ngụm khói tức thì liền cảm nhận được khoang miệng rất ngọt. Vị ngọt thanh nhè nhẹ quấn lấy hương vị đắng nghét từ thuốc điếu, lan tỏa trong miệng hắn như sóng vỗ. Thiệu Huy đem một cây kẹo mút bỏ vào miệng hắn, còn điếu thuốc kia liền tự nhiên mà cầm lấy hút.
"Ngốc, chỉ đối với em. Một mình em, chỉ có em mới khiến tôi dễ dàng chấp thuận. Bởi vì tôi biết em ngay một khắc cũng sẽ không bao giờ tổn thương tôi, bởi vì tôi tin tưởng em vô điều kiện. Chỉ cần là em, sa mạc tôi cũng đến, đại dương tôi cũng lặn, chỉ cần hơi ấm của em kề cận, tại Nam Cực gió rét cũng trở nên ấm nồng....."
Thiệu Huy cảm nhận được hơi ấm còn vương trên điếu thuốc, hắn khẽ khàng ngậm lấy rít một hơi dài. Đôi mắt hồ ly nhắm khẽ lại, thanh âm trầm ấm cứ nhẹ nhàng được rót ra. Hắn không cần biết việc Linh Quân nhờ vả hắn có là gì, cho dù bắt hắn diệt cả Đại Lục hắn vẫn sẽ làm. Từ trước đến nay chỉ có Linh Quân bảo vệ cho hắn, chỉ có Linh Quân ân cần chấp nhận những ngưỡng cầu của hắn. Người đó chưa bao giờ cầu hắn làm bất cứ thứ gì, cũng chưa bao giờ vì huyết mạch cao quý chảy trong người hắn mà lợi dụng hắn. Thứ người đó cần duy nhất chỉ là an yên của hắn, chỉ cần hắn có thể bình yên là được. Hắn cảm thấy, có lẽ đã đến lúc mình làm điều gì đó cho người mà hắn yêu. Người không cần danh vọng, tiền bạc cũng không cần, hắn cứ trăn trở mãi, rốt cuộc hắn có thể làm gì cho người đây?
Bây giờ người đã mở miệng nói với hắn, hắn có thể từ chối không?