Bây giờ em chê chị không đánh nổi hay không mắng nổi?
.
Trong tòa nhà có sáu người bị thương, Hứa Ấu Diên và Thời Duyệt lên cùng một xe cấp cứu, có một nữ cảnh sát đi theo, lấy máy tính bảng chấp pháp quay về phía Hứa Ấu Diên, trên đó có hình ảnh Hứa Ấu Diên xông qua cổng kiểm soát, cần cô phải làm tường trình.
Hứa Ấu Diên giải thích ngọn nguồn, nữ cảnh sát nói sẽ theo cô đến bệnh viện, kiểm tra xong sẽ phải đến đồn cảnh sát một chuyến, vì nghi ngờ xâm phạm an toàn công cộng.
Thời Duyệt hỏi cô ấy, dũng cảm làm việc nghĩa cũng là xâm phạm an toàn công cộng?
"Dũng cảm làm việc nghĩa?" Nữ cảnh sát nhìn Thời Duyệt, hỏi, "Cứu được cô?"
"Đúng." Thời Duyệt nói, "Camera giám sát phía thang máy của tòa nhà có thể thu được hình ảnh, chị ấy bất chấp lao vào để cứu tôi."
"Tôi sẽ đi lấy video, nếu có thể chứng minh cô ấy làm vậy thật sự là để cứu người mới tránh khỏi bị tạm giam."
Hứa Ấu Diên nói cảm ơn, nữ cảnh sát nói: "Không cần cảm ơn, chúng tôi chỉ dùng sự thật để nói chuyện."
Xe cấp cứu đi đường khẩn cấp, nhanh chóng đến bệnh viện. Phía trước các cô, một người bị thương nặng được đẩy xuống từ xe cấp cứu khác, máu thấm khắp người, nhân viên cấp cứu cấp tốc nâng cáng xuống, chạy vào nơi cấp cứu.
Nhìn thấy cảnh này, Hứa Ấu Diên và Thời Duyệt vẫn cảm thấy hoảng sợ.
Nữ cảnh sát đi rồi, Hứa Ấu Diên hỏi Thời Duyệt rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.
"Sau khi video với chị, em đi thang máy xuống, nào ngờ internet lại mất kết nối. Tất cả thang máy trong cao ốc CRUSH đều được kết nối mạng, mạng lưới hỏng thang máy cũng ngừng, em và mấy người khác bị kẹt ở trong, điện thoại mất tín hiệu, hoàn toàn không liên lạc được với bên ngoài. Em bấm gọi khẩn cấp, nhân viên bên kia nói mạng bị gió giật cấp làm hỏng, đang sửa chữa khẩn cấp, nói với chúng em đừng hoảng loạn, bình tĩnh đợi phút trong thang máy, sẽ bình thường lại ngay. Bị gió giật lớn làm hỏng? Chị nói xem đây là chuyện gì."
Về việc internet bị hỏng, Hứa Ấu Diên cũng cảm thấy không thể tin.
Hiện nay internet tốc độ cao đã được bao phủ, đừng nói là trung tâm thương nghiệp như cao ốc CRUSH, ngay cả các thành phố nhỏ tuyến cũng có wi-fi công cộng trên đường đủ để chơi trò chơi hologram một cách trôi chảy.
Trong xã hội hiện nay, mất kết nối internet mang đến ảnh hưởng nghiêm trọng hơn rất nhiều so với mất điện đột ngột thời thập niên của thế kỷ trước. Cộng thêm toàn bộ cao ốc CRUSH là nơi quy tụ các công ty mạng và công ty game hàng đầu, yêu cầu về hệ thống internet cao hơn, cần tốc độ siêu cao, hơn nữa phải tuyệt đối ổn định, một khi mất kết nối, có khả năng sẽ gặp phải tổn thất rất lớn.
Vậy mà nhất định vẫn hỏng.
"Ý của bên an ninh là hệ thống tín hiệu và cổng internet đều không có vấn đề, có thể vấn đề nằm ở phần cứng trung tâm." Thời Duyệt nói, "Vừa nãy trước khi chị lên xe cấp cứu em đã nghe anh ta nói, khi cao ốc CRUSH được xây dựng, vì mục đích thẩm mỹ, cũng vì thường cho rằng phần cứng trung tâm sẽ không có khả năng hỏng hóc trong thời gian ngắn, nên phần cứng đã bị che đi. Muốn kiểm tra phần cứng trung tâm phải tháo dỡ lớp kính, nên mới có một khối được tháo ra. Sau khi tháo kính, nhân viên vào kiểm tra, không phát hiện có vấn đề, trực tiếp thay linh kiện mới. Sau khi mạng bình thường chúng em đi xuống. Lúc ra khỏi thang máy em đang định gọi cho chị, đúng lúc gió lớn quét đổ một tấm kính, chuyện sau đó thì chị biết rồi."
Hứa Ấu Diên khó hiểu: "Không phát hiện vấn đề? Tín hiệu, cổng và phần cứng trung tâm đều không có vấn đề?"
"Đúng, chính là ý đó, chị nói xem có phải rất lạ không."
Hứa Ấu Diên xoa đầu gối, nghĩ đến một khả năng, bảo Thời Duyệt hỏi thử cao thủ hacker Alpha.
"Ngoại trừ bị hack, còn có khả năng gì?"
Kết nối video, kể cho Tiểu Quất chuyện ngày hôm nay, Tiểu Quất rất bình tĩnh vừa uống nước cam vừa nói: "Mức độ bảo mật internet như của cao ốc CRUSH, một phút tôi hack được mười cái."
A Thấu đi qua phía sau cô ấy đột nhiên chú ý, lập tức đi đến trước màn hình: "Trời mẹ, anh Duyệt chị Điểu, hai người gặp chuyện gì thế? Mặt cổ đầy máu...đấy là máu thật hả?"
Không đợi Hứa Ấu Diên và Thời Duyệt trả lời, Tiểu Quất đã nói thay: "Bị kính đập."
A Thấu: "??"
"Được rồi, cậu nói như vậy chúng tôi cũng có phương hướng rồi." Thời Duyệt nói, "Chúng tôi đang ở bệnh viện, phải đi kiểm tra thử, liên lạc với các cậu sau."
"Không phải chứ!" A Thấu nôn nóng, "Đừng cúp! Hai người ở bệnh viện nào? Chúng tôi đến thăm hai người!"
Thời Duyệt để lại địa chỉ, đặc biệt dặn cô ấy đừng nói với Thời Dã, tránh làm người nhà lo lắng, muốn đến thì đến một mình.
A Thấu xách quần áo và Tiểu Quất đi: "Cậu làm gì đấy, đứng lên nhanh! Có nghĩa khí chị em không hả? Thời Duyệt bị thương cậu vẫn không cảm xúc thế này?"
"Tôi có cảm xúc, không cần cậu nói tôi cũng sẽ đi."
"Thật hả? Sao tôi không thấy đâu?"
"Tại cậu mù thôi."
A Thấu thở dài: "Đáng yêu bằng một nửa trong game thì tốt rồi."
A Thấu mang hai bộ quần áo sạch đến bệnh viện, gặp Thời Duyệt và Hứa Ấu Diên đúng lúc đến lượt hai cô băng bó, máu đầy người rất nổi bật. A Thấu đưa quần áo cho hai cô, để hai cô đi thay trước.
Thời Duyệt mặc quần áo của A Thấu hơi ngắn, quần dài thành quần chín phần, Thời Duyệt dứt khoát xắn ống lên.
A Thấu biết size của Thời Duyệt, cố ý chọn một chiếc áo sơ mi khá rộng, chính là vì sợ cô mặc vào sẽ có nơi nào đấy bị căng, hai người đều sẽ lúng túng. Không ngờ áo sơ mi rộng thùng thình vẫn có sứ mạng bôi nhọ, vòng một vẫn chật căng.
Người bình thường không thể có kích cỡ giống Thời Duyệt, A Thấu vốn rất bình tĩnh, nào ngờ Tiểu Quất lại lén cười sau lưng.
A Thấu quay đầu, cố tình liếc mắt xuống nhìn cô ấy: "Nếu không mang quần áo của cậu đến đây đi, cho anh Duyệt mặc quần đùi áo cộc luôn."
Bị chế giễu chiều cao, Tiểu Quất đạp vào mông A Thấu, để lại một dấu chân nhỏ.
A Thấu không đau không ngứa: "Cậu đạp đầu tôi luôn đi này."
Hai người suýt xông vào đánh nhau, Thời Duyệt đen mặt hỏi:
"Hai bạn đến đây làm gì vậy? Chúng tôi đều đã thế này, hai bạn còn liếc mắt đưa tình? Có thể nói chuyện nghiêm chỉnh không?"
Giọng Thời Duyệt không lớn cũng không sốt ruột, chỉ là khi nói xong A Thấu và Tiểu Quất lập tức câm như hến.
Hứa Ấu Diên ngồi một bên đã tỉnh táo lại, nhìn Thời Duyệt bằng ánh mắt thích thú.
"Ánh mắt của chị kiểu gì đấy." Thời Duyệt phát hiện.
"Sao em lại dữ với bạn tốt như vậy." Hứa Ấu Diên đã biết Thời Duyệt nhỏ tuổi nhưng hai mặt từ lâu, khi hiểu rõ mới phát hiện, Thời Duyệt đâu chỉ có hai mặt, có thể lên sân khấu diễn kịch Tứ Xuyên đổi mặt luôn rồi.
Một hình thức biểu diễn kịch hát Tứ Xuyên, diễn viên thay đổi mặt nạ trong chớp nhoáng.
"Em không dữ..." Bị Hứa Ấu Diên lên lớp, Thời Duyệt lập tức dịu giọng.
"Không sai, cậu ta vẫn luôn như thế, dữ ghê gớm." A Thấu nhân cơ hội tố cáo, "Từ thời trung học đã là trùm của lớp, em bị áp bức bao nhiêu năm, chị Điểu, chị phải làm chủ cho chúng em."
Hứa Ấu Diên cười ha ha như bà nội, nói với Thời Duyệt: "Tiểu Duyệt, A Thấu và Tiểu Quất đặc biệt đến thăm em, em đừng dữ dằn như quỷ nữa."
Thời Duyệt còn có thể nói gì, chỉ có thể giả vờ cười với A Thấu, nặn ra mấy chữ: "Tôi xử lý cậu sau."
A Thấu lén cười: "Vỏ quýt dày có móng tay nhọn đó Tiểu Duyệt, nghe lời."
"Được rồi, đừng trẻ con nữa." Tiểu Quất đút hai tay trong túi, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc nói, "Hai người đều bị thương, tối mai là trận chung kết, hai người định thế nào?"
"Tôi không sao." Thời Duyệt nói, "Chỉ bị trật nhẹ ở ngón chân, không có gì đáng ngại. Nhưng..."
Cô nhìn Hứa Ấu Diên, thương tổn sau gáy Hứa Ấu Diên chỉ là ngoài da, không cần khâu, dán băng cá nhân là được.
Đáng lo là ở đầu gối.
Vốn dĩ đầu gối chỉ trật nhẹ không nghiêm trọng lắm, hai năm trước Hứa Ấu Diên bị viêm màng hoạt dịch, sau đó điều trị một thời gian mới chuyển biến tốt hơn. Vừa rồi lao về phía trước quá mạnh nên lại trở xấu, nhưng Hứa Ấu Diên chỉ chú ý đến Thời Duyệt, sợ Thời Duyệt bị làm sao, đầu gối có đau hay không cũng hoàn toàn không để ý. Thậm chí bị trúng một viên đạn gây tê cũng không phát hiện, cho đến khi xuống xe cấp cứu mới nhận ra một chân không thể cử động, ở bệnh viện xử lý một lúc lâu mới có thể tìm lại ít tri giác.
Vừa có chút tri giác, đầu gối đã bắt đầu đau nhức.
Bác sĩ nói, chấn thương ở sụn chêm của cô đã gây tích dịch, đầu gối này phải được phẫu thuật mới có khả năng mau lành. Hơn nữa sụn chêm vô cùng quan trọng, phải bớt vận động bớt khuỵu gối, bảo vệ nhiều hơn, nếu như không coi trọng, về sau chỉ có thể chịu khổ.
Trận chung kết đã đến rất gần, mặc dù không cần dùng đầu gối thật để chạy nhảy, nhưng tất cả hành động trong Phòng Bí Mật đều dựa trên chip cảm biến cơ thể, chỉ khi sử dụng chip cảm biến cơ thể mới có thể nhận biết xung quanh nhạy hơn, nhắm chính xác hơn, chạy nhanh hơn, tất nhiên đầu gối bị thương cũng phải chịu tất cả những điều này.
Nếu hiện giờ phẫu thuật, chắc chắn sẽ không thể bắt kịp trận chung kết.
Hứa Ấu Diên biết phương án khả thi nhất lúc này chính là cắn răng chịu đựng, cố gắng hoàn thành trận chung kết, sau đó mới có thể phẫu thuật.
Nhìn khuôn mặt lo lắng của Thời Duyệt, Hứa Ấu Diên an ủi em: "Không sao đâu, không phải chỉ là tích một chút dịch vì viêm màng hoạt dịch thôi sao? Trước kia đã có tật này, chị vẫn chạy nhảy suốt ngày đấy thôi, nhịn chút là qua thôi."
Thời Duyệt còn muốn nói gì, Hứa Ấu Diên đã giành trước: "Hơn nữa, tối mai thi đấu rồi, trận chung kết cũng không có nhiều bản đồ giống giai đoạn thứ nhất, không phải chỉ có hai bối cảnh thôi à, cố gắng một chút, không thành vấn đề."
A Thấu: "Chị Điểu anh dũng. Không sao đâu, có em và Tiểu Quất hộ giá hộ tống hai người, đưa hai người leo lên đỉnh!"
Tiểu Quất nói: "Còn có Thương Lộc và Diêm Dung, hôm đó hai người đi vội, bốn người chúng em đã trao đổi với nhau rồi, mục đích chính là bảo vệ hai người, vì thế hai người giành chức vô địch hẳn là không thành vấn đề."
Thời Duyệt lại không lạc quan như vậy: "Chúng ta là liên minh, người khác cũng sẽ biết. E Quân và Siêu Gấu Trúc của Chiến đội cá voi xanh, Bánh Bao Chỉ và Trong Nhà An Toàn của Câu lạc bộ các bà cô nhà bên đã giành được hai vị trí hồi sinh. E Quân kia vốn chướng mắt tôi từ phần thi trí tuệ, trong trận chung kết không thể nhường bước ngày mai, không dám nói là họ có nhằm vào tôi không, nhưng chắc chắn sẽ không khách sáo. Càng không cần nói đến Bánh Bao Chỉ và Trong Nhà An Toàn."
A Thấu cau mày: "Vậy là, trận chung kết có ba cặp từ Câu lạc bộ các bà cô nhà bên..."
Thời Duyệt: "Đúng, còn có Chiến đội DL."
Hứa Ấu Diên: "Rốt cuộc Chiến đội DL kia có lai lịch gì? Hình như Pháp Sư của DL chính là người đã tiết lộ thân phận của chúng ta."
"Phó Tư Mẫn." Tiểu Quất nói, "Thời Duyệt cậu đoán không sai, Pháp Sư của Chiến đội DL chính là Phó Tư Mẫn, đã hack được thông tin của cô ta, sẽ gửi vào hộp thư của cậu sau."
Thời Duyệt cười cười: "Quả nhiên là cô ta."
Hứa Ấu Diên: "Phó Tư Mẫn?"
"Người này vốn không liên quan gì đến em, nhưng cô ta lại là người theo đuổi Alaye." Thời Duyệt nói, "Alaye, Voi Quê của Câu lạc bộ các bà cô nhà bên, cũng là người đầu tư cho câu lạc bộ. Mặc dù chưa đối đầu trực diện, nhưng em tin chắc rằng cậu ta chính là người đầu tư cho Câu lạc bộ các bà cô nhà bên, hơn nữa còn hùng hổ tham gia thi đấu, có lẽ cũng là để trút giận."
A Thấu: "Trút giận?"
"Đần." Tiểu Quất mắng cô ấy, "Alaye thích thầm Thời Duyệt từ thời đại học, năm ngoái còn về nước tỏ tình vào liên hoan tất niên, bị Thời Duyệt từ chối. Cậu không biết chuyện này?"
Không đợi A Thấu lên tiếng, Thời Duyệt đã cảm thấy kỳ lạ: "Tôi cũng không nói với cậu chuyện này, sao cậu lại biết?"
"Còn cần cậu nói?" Tiểu Quất nói, "Tôi không có việc gì nên mở xem camera giám sát của thành phố, có chuyện gì mà tôi không biết? Không phải trước đây đều xem cùng cậu à? Cậu dùng não nhiều quá nên lú rồi hả?"
Thời Duyệt: ".."
"Hơn nữa, về sau nếu các cậu muốn thầm thì hay làm những việc thân mật, tốt nhất là tắt điện thoại ngắt mạng máy tính đi, nếu không tôi đều có thể nghe thấy thậm chí nhìn thấy."
Thời Duyệt: "Đủ rồi."
Nữ cảnh sát đến nói với Hứa Ấu Diên cô không cần đến đồn cảnh sát, chụp một bức ảnh là có thể đi, nếu có chuyện gì có thể liên hệ cô ấy bất cứ lúc nào.bg-ssp-{height:px}
Hứa Ấu Diên định nói để lại số điện thoại liên lạc, nữ cảnh sát nói: "Không cần, có việc chúng tôi sẽ đến nhà tìm cô."
Hứa Ấu Diên thoáng nghi hoặc, nữ cảnh sát nói: "Khu Nam Giang ONE, đúng không?"
"Đúng..."
Đã biết cuộc sống thời đại này không có riêng tư, nhưng khi trực tiếp đối diện, phát hiện bốn bức tường ở nhà gắn đầy mắt, cô mới biết thực tế còn đáng sợ hơn mình nghĩ.
Bốn người đi đến nhà Thời Duyệt, trên đường đi Hứa Ấu Diên đều nâng cao cảnh giác với từng cành cây ngọn cỏ xung quanh.
"Vì thế chuyện này là Lưu béo gây ra?" Đến nhà Thời Duyệt, A Thấu giống như đang ở nhà mình, đến tủ lạnh lấy đồ uống, tu ừng ực.
"Ngoài hắn thì còn có thể là ai? Hơn nữa hắn không chỉ có một mình, có thể làm đến nước này nghĩa là trên chính phủ thật sự có người ủng hộ hắn. Chuyện ở cao ốc CRUSH cuối cùng phía bảo hành và quản lý tòa nhà chắc chắn phải gánh nửa trách nhiệm, làm việc tắc trách." Theo lời bác sĩ dặn, Thời Duyệt khẽ nâng chân Hứa Ấu Diên, đắp miếng dán nóng lên, nhẹ nhàng xoa bóp.
Hứa Ấu Diên thật sự nhìn xa, vừa cảnh báo Thời Duyệt đã xảy ra chuyện.
Thời Duyệt vốn luôn tự tin, cực ít khi thất bại, chuyện khiến người ta luống cuống, vào trong tay cô liền tan rã, nhưng dù là người chưa từng thất bại trong cuộc đời, cũng khó tránh khỏi có lúc lơ là.
Thời Duyệt áy náy, nhìn đầu gối và phần gáy bị thương của Hứa Ấu Diên, cô biết đây chính là hậu quả khi mình lơ là.
Nếu như cô có thể cẩn thận hơn, có thể nghĩ rằng chuyện nguy hiểm đang ở ngay bên cạnh mình, có lẽ sẽ lựa chọn đi thang bộ cùng đồng nghiệp, mà không phải đi thang máy.
Hứa Ấu Diên thấy Thời Duyệt cụp mi mắt, biết em đang nghĩ gì, nhẹ nhàng chạm vào đầu em, ngón cái xoa giãn hai hàng lông mày nhăn nhó.
"Đừng tự trách." Hứa Ấu Diên, "Ngay từ đầu chuyện đấu với Lưu Phong đã bắt nguồn từ chị, chị vốn nên tự mình gánh vác mọi việc, chút thương tích này không là gì. Chị..."
Thời Duyệt ngẩng đầu, dùng ánh mắt thấp thoáng đau buồn nhìn Hứa Ấu Diên: "Chị đấy, tất cả của chị đều là của em, việc của chị cũng là việc của em. Tự mình gánh vác là thế nào, chị vẫn chưa quen với việc có người để dựa vào sao? Hứa Ấu Diên, em thích chị độc lập, nhưng chị cũng phải nhớ kỹ, thế giới của chị đã không chỉ còn một mình chị, còn có em."
Thời Duyệt dạy dỗ Hứa Ấu Diên giống như dạy dỗ một đứa trẻ, nhưng lần này Hứa Ấu Diên cũng không đáp lại bằng một câu không biết lớn nhỏ, thậm chí không phản bác.
Cô cắn môi, để lại một dấu răng nhợt nhạt ở môi dưới hồng phớt, nhìn Thời Duyệt bằng đôi mắt tỏa sáng, sau đó gật đầu lia lịa.
"Cảm ơn em."
"Cảm ơn cái quái..."
"Cảm ơn em đã yêu chị."
Trải qua sự việc chấn động hôm nay, Thời Duyệt và Hứa Ấu Diên cùng nhau tắm nước nóng, sau đó người cao tuổi cũng sớm buồn ngủ.
"Hai người yên tâm ngủ đi, tôi trông cho, có động tĩnh gì sẽ lập tức cõng hai người bỏ chạy." A Thấu định sẽ ở nhà Thời Duyệt đêm nay.
Thời Duyệt hôn gió cô ấy một cái, A Thấu đánh bay về: "Không thèm."
Tiểu Quất đá vào lưng A Thấu một cước: "Cậu quyết định ở lại sao không nói sớm với tôi? Tôi không mang máy tính các thứ."
"Hả? Tôi ở đây cũng đâu bắt cậu ở lại cùng, cậu phải về thì về đi." Phòng khách ở tầng của Thời Duyệt rất rộng, ghế sô pha vừa êm vừa lớn, hoàn toàn có thể dùng làm giường. Thời Duyệt ôm hai cái chăn ra, đặt xuống sô pha, nhìn Tiểu Quất nói:
"Đúng vậy, A Thấu ở đây là đủ rồi, cậu nhiều thiết bị máy tính như vậy mang đến cũng phiền phức, cậu về đi."
Bị hợp tác bắt nạt, Tiểu Quất nói: "Thời Duyệt, cậu bị A Thấu làm hư."
Thời Duyệt và A Thấu nhìn nhau, đập tay.
Tiểu Quất "xì" một tiếng, mặc áo khoác đi ra cửa.
"Gì đấy, đùa cậu thôi, đi thật đấy à?" A Thấu lập tức đứng dậy, "Đừng về lấy, cho tên hacker Hunger gì đó kia sống thêm một đêm không được hả? Mai là trận chung kết rồi, cậu nghỉ ngơi cho khỏe đi."
Tiểu Quất lườm cô ấy: "Người ta tên 'Hammer' được không. Hunger...là đói đến mức nào."
Thấy Tiểu Quất hiếm khi bị mình chọc cười, A Thấu lập tức chặn cho cô ấy quay lại: "Rồi rồi rồi, cậu nói gì thì chính là thế. Đừng đi nữa được không?"
Tiểu Quất ghét bỏ: "Tôi về lấy máy tính thôi, sẽ quay lại ngay."
"Đêm hôm đừng phiền phức." Thời Duyệt nhớ lại chuyện ban ngày, trong lòng vẫn sợ hãi, "Các cậu đều ở yên trong nhà đi, đừng ra ngoài. Cậu có thể dùng máy tính của tôi."
"Máy tính của cậu vô dụng, không có thứ tôi muốn."
Thời Duyệt: "..."
A Thấu ôm eo Tiểu Quất, không tiếp tục lảm nhảm với cô ấy, dứt khoát ôm cô ấy ngồi xuống đùi mình.
Ban đầu Tiểu Quất còn liên tục vặn vẹo muốn giãy ra, A Thấu ấn lên trán cô ấy nói: "Ngoan, đừng quấy, nghe lời tôi. Nếu cậu gặp chuyện gì, tôi phải làm sao bây giờ? Cậu không thể vừa theo đuổi được tôi liền mặc kệ vậy chứ?"
Thời Duyệt đứng một bên nhìn hai người, cầm ly rượu nho giúp dễ ngủ, ly cao che khuất một nửa biểu cảm trên khuôn mặt, lại không che được hàng lông mày nâng lên vì xem kịch vui.
Tiểu Quất bị Thời Duyệt nhìn đến cổ cũng ửng đỏ, ấn mạnh mặt A Thấu, chỉ ước gì có thể ấn luôn cô ấy xuống dưới đất vàng:
"Cậu nói linh tinh gì đấy!"
Thời Duyệt thở dài một tiếng: "Tiểu Quất, cậu thế này là không đúng rồi. Không phải cậu đã nói sẽ không làm càn nữa, về sau đều nghe lời A Thấu hả?"
Tiểu Quất hoảng loạn: "Tôi nói vậy lúc nào?!"
"Nói lúc ở vùng đất tâm ma đó, chính miệng cậu nói khi nhận nhầm tôi là A Thấu."
Lúc này đến lượt A Thấu hoảng loạn: "Còn có chuyện này? Sao không ai nói với tôi?"
Đã biết không thể để hai người này vây đánh, Tiểu Quất hết sức hối hận vì tối nay đã theo đến đây, phải biết Thời Duyệt và A Thấu là bạn từ thời cấp ba, tình cảm sâu sắc.
Đại học không thể so với cấp ba, việc làm nhiều nhất thời đại học chính là trốn học, tham gia hoạt động ngoại khóa, nhưng thời cấp ba còn có vô số chuyện để làm. Ví dụ như gian lận thi cử, ví dụ như đấu trí với giáo viên chủ nhiệm, còn có rất nhiều chuyện cuồng điên và mối tình đầu thời niên thiếu...
Nếu nói bạn thân thời cấp ba là chiến hữu cách-mạng, vậy bạn thân thời đại học đã gần như lưu lạc thành bạn nhậu, càng không cần nói cô với A Thấu chỉ là bạn của bạn, bạn thân của bạn thân...
Tiểu Quất vẫn rất hâm mộ.
Về phòng, Hứa Ấu Diên định đi ngủ lại đợi rất lâu không thấy Thời Duyệt về. Một mình nằm trên giường lớn, bên cạnh không có người làm "mảnh ghép hoàn hảo" với mình, luôn cảm thấy mất tự nhiên như mất đi tay chân, cô dứt khoát đứng dậy đi tìm.
Đi thang máy xuống tầng dưới, nhìn thấy mấy cô gái trẻ vẫn đang cười cười nói nói, không hề cảm thấy mệt mỏi.
Khuôn mặt Thời Duyệt ửng hồng vì uống chút rượu, trên người mặc đồ ngủ lụa rộng rãi màu sâm panh, mái tóc dài màu nâu vừa được cắt tỉa cách đây không lâu để xõa, dáng người xinh đẹp thanh tú, dù là giữa đêm, cũng có khí chất khiến mắt người ta phải phát sáng.
Thấy Hứa Ấu Diên đi ra, Thời Duyệt nói với hai người bạn thân: "Đã nói là đừng thể hiện tình cảm rồi, cậu xem cậu làm tôi để lỡ, vợ cũng không đợi nổi nữa rồi."
Hứa Ấu Diên khẽ cau mày: "Em nói linh tinh gì đấy."
A Thấu nói với Tiểu Quất: "Tôi gọi người của công ty tôi tới nhà cậu lấy đồ cậu muốn đến đây, tối mai là chung kết rồi, chúng ta ở cùng nhau sẽ tiện giao tiếp trong lúc thi đấu hơn. Tối mai thi đấu kết thúc cũng sẽ không sớm, chắc chắn chúng ta vẫn sẽ ở đây, cậu muốn lấy gì thì liệt kê danh sách cho tôi, tôi gọi người lấy đến. Dù sao họ cũng lang thang ở ngoài cả ngày, tiện để họ điều tra trên đường đi xem có ai khả nghi quanh quẩn ở khu Nam Giang ONE không."
Tiểu Quất đọc những đồ mình cần, A Thấu gửi tin nhắn thoại. Thời Duyệt hỏi hai cô có cần vào phòng ngủ không, tầng trên vẫn còn thừa rất nhiều phòng.
"Không cần." A Thấu nói, "Phòng ngủ ngột ngạt, trước giờ tôi đều không thích ngủ ở phòng ngủ, phòng khách cũng rất tốt."
A Song ngoài ban công ló đầu vào, A Thấu vẫy tay với nó: "Còn có thể chơi với A Song."
Thời Duyệt: "Được, vậy chúng tôi đi ngủ đây."
"Mai gặp lại."
Hai người trở lại phòng ngủ, Hứa Ấu Diên vừa định lên giường liền bị Thời Duyệt ôm lấy từ phía sau.
Thời Duyệt vòng chặt tay, ôm chị giống như một con koala to đùng.
"Em uống rượu à?" Ở khoảng cách cực gần, Hứa Ấu Diên ngửi thấy hơi men thoang thoảng từ người Thời Duyệt.
"Ừ, uống ít rượu nho kiềm chế cảm giác hưng phấn, dễ ngủ sớm." Thời Duyệt hôn lên tai Hứa Ấu Diên.
Hứa Ấu Diên đưa tay vuốt ve mái tóc mềm mượt của Thời Duyệt, mỉm cười nói: "Giờ nhìn lại hình như còn có tác dụng khác."
"Em thật hâm mộ, ngao..." Thời Duyệt vùi mặt vào cổ Hứa Ấu Diên, ngửi mùi thơm trên người chị. Tối nay Hứa Ấu Diên dùng loại muối tắm Thời Duyệt thích nhất.
"Hâm mộ cái gì?"
"Liếc mắt đưa tình khi yêu cuồng nhiệt."
Hứa Ấu Diên không hiểu: "Vậy bây giờ em chê chị không đánh nổi hay không mắng nổi?"
"Đều có chút."
"...đây không phải ngứa đòn thì là gì?"
"Nào, vậy gãi ngứa cho em." Thời Duyệt ôm Hứa Ấu Diên ngã xuống giường, cẩn thận bảo vệ đầu gối của chị.
Xem ra rượu thật sự còn có tác dụng khác, Thời Duyệt cũng không bị men say thôi miên, ngược lại càng cảm thấy phấn khích.
"Thời Duyệt, mai là trận chung kết rồi, còn định quấy?"
"Trận đấu vào buổi tối. Hơn nữa chị nhớ không, Phòng Bí Mật là một trò chơi hẹn hò, dù là trận chung kết, chỉ số nhịp tim vẫn rất có ích." Thời Duyệt bắt đầu cởϊ áσ ngủ của mình, "Em cũng không phải đang quấy, đây là diễn tập trước khi chiến đấu."
Hứa Ấu Diên bị chọc cười, diễn tập trước khi chiến đấu như một vị thần!
Đêm nay vẫn là Tiểu Thời Duyệt dính người, vẫn là mảnh ghép hoàn hảo.
--------
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu phẩm ngắn:
Đang "ghép hình" được một nửa, Thời Duyệt bỗng nhiên nghĩ đến điều gì, đứng dậy từ trên người Hứa Ấu Diên.
Tắt điện thoại, rút nguồn máy tính.
Hứa Ấu Diên: "?"