", ..."
Hứa Ấu Diên vừa đếm vừa đẩy những trái tim vướng víu trước mắt mình ra. Rốt cuộc ở thời điểm trận động đất sắp đến, cô tìm thấy một túi thuốc và một hộp dụng cụ trong ngăn kéo dưới cùng. Đây chắc chắn không phải những thứ sẽ xuất hiện trong phim, hẳn là của trò chơi.
"Đến đây!" Hứa Ấu Diên gọi Thời Duyệt, động đất sắp đến, cô cất cốc nước, túi thuốc và hộp dụng cụ vào ba lô lệch vai, dao rọc giấy và dây thừng Thời Duyệt tìm được cũng ném vào.
Ba lô lệch vai không tiện cầm tay, Hứa Ấu Diên kéo kín khóa, đeo sau lưng như đeo cung tên, đẩy Thời Duyệt nói: "Đi!"
Hai người bước đi một cách khó khăn trên sàn nhà như cuộn sóng, văn phòng nứt ra, hành lang cũng hỗn loạn.
Tất cả chậu cây và khung ảnh đều điên cuồng rơi xuống, Hứa Ấu Diên và Thời Duyệt đi một bước lại choáng một bước, càng đi về phía trước càng bước vào khoảng không. Vừa đâm vào một bên tường, còn chưa kịp đứng vững lại đã bắt đầu nghiêng sang bên kia.
Văn phòng của Morita ở ngay phía trước, chỉ một quãng đường ngắn hai mươi mét, hai cô đã phải đi rất lâu.
Không gian quá chật hẹp, tất cả đều là đồ đạc rơi xuống, Hứa Ấu Diên đi hai bước ngã ba lần, Thời Duyệt dứt khoát dang cánh, muốn đưa chị bay.
Vừa ôm chị bay được năm mét, cánh bị đập trúng, Thời Duyệt nhịn đau không nói một lời, rốt cuộc đưa Hứa Ấu Diên đến cửa phòng làm việc của Morita mới đáp xuống.
"Em sao thế?" Hứa Ấu Diên thấy sắc mặt em không ổn, "Bị thương?"
"Hình như cánh không mở được nữa." Thời Duyệt nhún vai, cố gắng dang cánh, đôi cánh màu đen run rẩy cố nâng lên, không thể thành công.
Hứa Ấu Diên: "Xem ra quả thật độ khó lần này tăng lên rất nhiều, cánh của em thành mục tiêu số một. Nguy hiểm là hiện tại mới chỉ vào giai đoạn sóng mặt, muốn dùng cách bình thường để xuống dưới là không thể nào!"
Thời Duyệt: "Sóng mặt là gì?"
"Chị biết được lúc chơi game gì đó về nhà chọc trời, là một loại sóng địa chấn, em chỉ cần biết nó có năng lượng mạnh nhất!" Hứa Ấu Diên bị va đến chóng mặt, bực mình nói, "Cái tên Morita kia bị ngu à! Động đất mạnh thế này mà vẫn có thể ở trong văn phòng được?!"
Thời Duyệt kéo tay nắm cửa văn phòng của Morita: "Kịch bản phim là hắn uống nhiều rượu vì ly hôn! Vẫn đang mê man!"
Hứa Ấu Diên: "Ly hôn là phải mượn rượu tiêu sầu? Có phải biên kịch phim hiểu lầm gì về cuộc sống bận rộn của người trung niên không?"
Do sức ép của trận động đất, văn phòng của Morita đã biến dạng, Thời Duyệt kéo cửa hai lần vẫn không mở được.
"Phắc!"
Thời Duyệt dồn khí đan điền vào hai tay, cặp sừng quỷ dựng lên trên đầu, cô dùng lực kéo, cánh cửa lẫn nửa bức tường đều đổ xuống.
"Xuất sắc." Trang bị cánh phượng hoàng tăng sức mạnh, Hứa Ấu Diên dùng một tay nhấc bình nước khỏi máy uống nước, khi hai cô vào văn phòng của Morita, cả căn phòng đã biến dạng.
Morita nằm ngửa trên sô pha giống như một con rùa bị lật, râu ria xồm xoàm, mặt đỏ không kém gì Quan Vũ, kêu gào rung trời.
Hứa Ấu Diên đã sớm nghĩ đến cảnh tượng này, cô không buồn gọi mà trực tiếp đổ bình nước xuống. Morita sặc sụa bật dậy, tức giận nói:
"Các cô làm gì thế?!"
Ban đầu Hứa Ấu Diên còn lo lắng khi gặp bạn bè quốc tế sẽ không hiểu lời của đối phương, Morita lên tiếng cô mới nhớ ra Phòng Bí Mật có tính năng phiên dịch đi kèm, dịch khá sát.
"Động đất! Đi nhanh lên được không!"
Morita sững sờ, đèn trần tróc ra, rơi xuống đầu hắn, Morita không kịp tránh, bị đập trúng đầu ngã gục xuống đất.
Hứa Ấu Diên: "??"
Dù gọi thế nào tát vào mặt thế nào, Morita vẫn trợn trắng mắt không nhúc nhích, máu chảy khắp sàn.
Cửa sổ sát sàn bị ép đến vỡ toang, may có Thời Duyệt che chở, nếu không Hứa Ấu Diên đã bị mảnh kính bắn vào đầy mặt.
"Chuyện gì thế này." Hứa Ấu Diên quỳ bên cạnh Morita, gần như không thể quỳ tiếp, rung chấn càng lúc càng dữ dội, "Không phải hắn là nhân vật chính sao! Bị đập ngất xỉu ở đây nhất định sẽ chết! Chết rồi làm sao có thể thúc đẩy cốt truyện được!"
Thời Duyệt: "Để tăng độ khó, không chừng Phòng Bí Mật sẽ để Morita mất mạng ở đây, cho chúng ta không có ai để đi theo."
Hứa Ấu Diên: "..."
Căn phòng nghiêng ngả như một chiếc lá trên biển bão, Hứa Ấu Diên ép bản thân bĩnh tĩnh lại, thời gian để chạy trốn từ lúc động đất xảy ra rất hạn chế, tiếp tục dây dưa ở đây rất có thể sẽ chết thêm một lần nữa.
Cũng không phải không được, cùng lắm thì làm lại từ đầu, khụ...
Không được. Hứa Ấu Diên vội tự nhắc mình tỉnh táo ba lần, ôm tâm lý "dù thế nào cũng có thể làm lại".
Trạng thái trên đầu Morita cho thấy hắn vẫn còn một ít máu, nếu Morita chết để làm tăng độ khó như vừa nói, vậy hoàn toàn không cần để lại cho hắn một ít máu này, đèn rơi xuống đập trúng đầu hẳn phải để hắn chết luôn mới đúng.
Morita chưa chết, vẫn là nhân vật chính!
Hẳn là phải cứu sống hắn!
Hứa Ấu Diên móc hộp cấp cứu trong ba lô, tìm được túi máu bên trong, vậy mà chỉ có một túi!
Nếu bây giờ dùng hết, về sau sẽ không còn.
Hứa Ấu Diên thoáng do dự, cân nhắc lợi và hại, cuối cùng vẫn ấn túi máu vào người Morita.
Morita tỉnh lại rất nhanh.
"Tôi làm sao thế..." Morita ngồi dậy rồi đọc một tràng thoại, Thời Duyệt kéo hắn dậy:
"Đi thôi!"
Morita như vừa tỉnh dậy từ trong mơ, lao ra khỏi văn phòng, Thời Duyệt và Hứa Ấu Diên theo sát phía sau.
Khi ba người cùng chạy vội ra hành lang, dãy văn phòng bên phải sụp đổ, hàng chục nhân viên ngã xuống cùng bàn ghế và dụng cụ trong phòng, những khuôn mặt sợ hãi nhanh chóng biến mất trong trời xanh mây trắng.
Hàng lang vốn rộng hơn một mét lúc này chỉ còn đủ chỗ đặt một bàn chân, cơ thể nhất định phải dán vào tường, chỉ cần đặt chệch nửa bước là sẽ rơi xuống từ tầng sáu mươi.
Sau lưng đã không còn lối đi, chỉ có thể đi thẳng về phía trước.
Tóc của Morita bị gió thổi rối tung, hắn đi đầu, tấm lưng kề sát vách tường đã bị mồ hôi thấm ướt.
Cuối hành lang bị phá hủy là phòng làm việc của nhân viên bình thường trong công ty, mặc dù một mặt tường đã biến mất, nhưng ít nhất vẫn là một sân phẳng rộng rãi, cũng là lối thoát duy nhất.
Cơn rung lắc tạm ngừng, nhưng vẫn có thể tiếp tục bất cứ lúc nào.
Thời Duyệt và Hứa Ấu Diên lần lượt đứng sau Morita. Morita không đi, hai cô cũng không thể di chuyển về phía trước.
"Sao thế!" Hứa Ấu Diên sắp bị nhân vật lề mề này làm tức chết, "Đi đi!"
Morita run rẩy nói: "Tôi...tôi sợ độ cao."
Hứa Ấu Diên: "?? Anh không phải nhân vật chính à!"
Thời Duyệt: "Nhân vật của hắn chính là như vậy, bộ phim muốn nói về một người có nỗi sợ đã sống sót qua động đất thế nào."
Hứa Ấu Diên không hiểu nổi: "Doanh thu của phim này chắc chắn đứt gánh giữa đường!"
Thời Duyệt: "Đứt thì đứt, nhưng hiệu ứng rất tốt, độ khó cũng đủ cao."
Không gian đứng vô cùng chật hẹp, cánh ma cà rồng của Thời Duyệt cũng bị thương, nếu tiếp tục đứng yên ở đây thì chỉ có thể bị cơn rung chấn tiếp theo hất xuống, cũng có thể ngã đến tan xương nát thịt.
"Nhanh lên!" Hứa Ấu Diên hô, "Đi mau! Anh muốn chết ở đây à?"
Morita cũng muốn đi, thế nhưng hai chân hoàn toàn không có sức, người liên tục run rẩy, không cất nổi bước chân.bg-ssp-{height:px}
Lối thoát bị hắn chắn kín.
Hứa Ấu Diên gần như tuyệt vọng.
"Không đi phải không." Thời Duyệt hỏi Morita.
Vạt áo trước của Morita đã ướt đẫm mồ hôi, sắc mặt hắn trắng bệch như một pho tượng đá, ngay cả can đảm để quay đầu lại nhìn Thời Duyệt cũng không có, sự im lặng đã trả lời Thời Duyệt thay hắn.
"Được." Thời Duyệt nói, "Nhắm mắt lại."
Morita: "Làm...làm gì."
Thời Duyệt: "Không phải sợ độ cao à, sợ anh ngã xuống sẽ hoảng loạn."
Morita: "??"
Rung chấn lại đến, Thời Duyệt quyết định rất nhanh, đá một cú rất dứt khoát vào lưng Morita.
Để giữ thăng bằng, hai chân của Morita tựa như sống lại, hắn kêu một tiếng chạy mấy bước, ngã khỏi hàng lang, rơi vào phòng làm việc một cách chính xác.
Thời Duyệt đeo tai mèo nhảy hai bước đáp xuống bên cạnh Morita, quay đầu đưa tay đón Hứa Ấu Diên.
Hứa Ấu Diên cũng vững vàng đặt chân vào khu vực an toàn, Thời Duyệt đỡ Morita dậy, đẩy hắn ra khỏi một đống đồ vật đang rơi:
"Anh biết máy bay ở nơi nào! Dẫn bọn tôi đi!"
Morita cũng muốn hỏi "sao cô biết", thế nhưng tình hình thật sự rất khẩn cấp, hắn chưa kịp nhiều lời đã bị Thời Duyệt và Hứa Ấu Diên đẩy ra khỏi công ty.
Cả tòa nhà sụp đổ đến mức gần như không thể nhận ra hình dáng ban đầu, xung quanh đều lộ thiên, chỉ cần một bước chân không cẩn thận là có thể rơi xuống vực sâu.
Rốt cuộc Morita cũng thể hiện dáng vẻ một nhân vật chính nên có, hắn mang theo hào quang nhân vật chính đi từng bước vững vàng. Hứa Ấu Diên và Thời Duyệt không dám đi nơi khác, gần như đều bước lên dấu chân của Morita đi về phía trước.
Thay vì xuống dưới để trốn, các cô lựa chọn đi lên sân thượng ở tầng .
Là một đảo quốc có tỷ lệ xảy ra động đất cao, người dân của đảo quốc này cũng có khả năng ứng phó với động đất tốt hơn rất nhiều so với người dân ở những nước khác, nhưng một trận động đất mạnh thế này, dù được dự báo sớm vài phút cũng khó có thể né tránh.
Tokyo vốn không có quá nhiều cao ốc, nhưng vì một loạt chính sách khuyến khích sinh con vào những năm , và , đến năm , Nhật Bản cuối cùng được như mong muốn, một lần nữa nghênh đón một làn sóng sinh đẻ, mà Tokyo tấc đất tấc vàng cũng không khỏi giống nhưng siêu đô thị khác, nhà cao tầng được xây dựng ngày càng nhiều.
"Động Đất Tokyo" là một bộ phim cảnh báo về cuộc khủng hoảng cao ốc ở Nhật Bản hiện tại.
Khi chạy ra ngoài, Hứa Ấu Diên tò mò hỏi Thời Duyệt: "Trường hợp này thì phải thoát khỏi cao ốc như thế nào? Không thể nào? Đồ bỏ Morita kia làm gì tiếp theo trong phim?"
"Trưởng phòng Morita không phải một người vô dụng, mặc dù vừa ly hôn lại trải qua một cuộc sống hỗn loạn, thế nhưng hắn ta vẫn là chuyên gia trong một số lĩnh vực."
"...lời giới thiệu này nghe có vẻ quen quen."
Thời Duyệt thoáng sửng sốt, chợt hiểu ra: "Hiểu làm, hiểu lầm thôi, nhân vật giống nhau chỉ là trùng hợp. Trưởng phòng Morita có nỗi sợ, nhưng hắn là cha đẻ của máy bay con nhộng thế hệ mới đấy."
Mẹ đẻ của trò chơi hologram thế hệ mới im lặng nhìn Thời Duyệt, đợi em nói tiếp.
Thời Duyệt lau mồ hôi: "Máy bay con nhộng vẫn đang trong thời kỳ nghiên cứu, vẫn chưa được đưa ra thị trường, nơi duy nhất trên thế giới có xây sân đáp cho máy bay con nhộng chính là tòa nhà này. Trong phim có nói công ty của họ và chủ sở hữu của tòa nhà đã đạt được hợp tác trong việc để dành không gian thử nghiệm máy bay con nhộng, nhưng sau khi phim được công chiếu, người dân Nhật Bản lại cảm thấy bộ phim này không khác gì quảng cáo cho máy bay con nhộng, vì nó đã thật sự xuất hiện ngoài đời."
Nhóm ba người cuối cùng cũng leo đến tầng cao nhất, Hứa Ấu Diên nhìn thấy trên sân thượng không lớn có một sân bay hình vuông, phía trên là điểm hạ cánh được đánh dấu bằng đèn huỳnh quang.
Phía trên điểm hạ cánh là một bức tường ngăn cách trong suốt màu trà, bên trong có một quả cầu màu đen, chính là máy bay con nhộng.
Quả cầu có kích thước tương đương với một chiếc xe smart hai chỗ ngồi, mặt ngoài bóng loáng, dù rung chấn thế nào, nó vẫn được gắn chặt với bãi đáp.
Morita nhanh chóng chạy đến máy bay con nhộng, dùng mống mắt mở khóa lớp tường ngăn cách, ngồi xuống vị trí điều khiển, Thời Duyệt cũng lập tức đuổi kịp.
Hứa Ấu Diên có linh cảm không ổn, máy bay con nhộng này quả thật nhỏ như con nhộng, ba người có thể ngồi không?
Khi cô đi đến cửa nhìn, quả nhiên con mẹ nó không thể!
Nhìn có vẻ chỉ chở được hai người, thực tế đúng là chỉ có thể chở được hai người.
Chỗ ngồi một trước một sau, ghế trước đương nhiên là vị trí điều khiển, Morita đã sẵn sàng.
Thời Duyệt ngồi ghế sau, vẫy tay với cô: "Lên nào!"
Đợi đã, em cũng chiếm hết chỗ rồi, chị lên thế nào? Ngồi ở đâu?
Hứa Ấu Diên đang cân nhắc xem nên ngồi thế nào, ngồi cạnh nhau nhất định là không thể, chẳng lẽ ngồi trên đùi nhau?
Hứa Ấu Diên thật sự hận bản thân không lên trước, ít nhất còn tìm được vị trí, ôm Thời Duyệt còn tốt hơn bị Thời Duyệt ôm.
Cô và tư thế kia có thù với nhau đúng không?
Thấy chị vẫn chỉ bước một chân lên cửa như đang tìm kiếm vị trí thích hợp, Thời Duyệt thật sự không chịu nổi, đưa tay kéo chị ôm vào lòng:
"Bây giờ là lúc nào rồi, chị còn để ý chuyện này! Chạy trốn mới quan trọng!"
Thấy hai cô đều đã lên, Morita nhấn nút khởi động, Hứa Ấu Diên ngồi trên đùi Thời Duyệt, đầu gần như chạm vào nóc máy bay, vì sợ va chạm khi cất cánh, Hứa Ấu Diên vô thức nắm chặt cánh tay Thời Duyệt.
"Đừng sợ." Thời Duyệt ôm eo chị thật vững, "Em sẽ bảo vệ chị."
Thật kỳ diệu, những lời này của Thời Duyệt rất đơn giản, lại làm trái tim không yên của Hứa Ấu Diên bình tĩnh lại. Vì cô thật sự tin Thời Duyệt nói được làm được.
Máy bay con nhộng khởi động, rời khỏi sân bay mini, Hứa Ấu Diên vốn tưởng rằng máy bay sẽ cất cánh bằng tốc độ cực nhanh, không ngờ nó lại hừ hự run rẩy bay lên từ từ.
Trong lúc bay lên, cả máy bay rung lắc dữ dội, Thời Duyệt sợ chị bị va đầu vào nóc, vòng tay quanh eo chị ôm chặt hơn, mà hông của Hứa Ấu Diên không kiểm soát được vỗ vào đùi Thời Duyệt một cách điên cuồng, bạch bạch bạch...
Đủ rồi...
Thật sự đủ rồi...
Cô chỉ là phóng túng một lần, vì sao phải trừng phạt cô hết lần này đến lần khác như vậy, cơn ác mộng ngày hôm qua lại được tái hiện, hoàn toàn biến thành một lời nguyền.
Thậm chí cô còn cảm thấy cái đuôi ma cà rồng xúi quẩy của Thời Duyệt lại bắt đầu ngo ngoe rục rịch!
Không thể cứ tiếp tục như vậy, cô muốn dựa vào sức của chính mình để thay đổi số mệnh!
Máy bay con nhộng bay lên giữa cơn động đất, cuối cùng cũng nạp năng lượng xong, Thời Duyệt nhìn Hứa Ấu Diên chống hai tay vào hai bên thành máy bay, hai mông run rẩy lửng lơ, cố gắng giữ khoảng cách mấy centimét với hai chân của cô.
Thời Duyệt: "Tai chị đỏ hết rồi, không biết là thẹn thùng hay mệt mỏi."
Hứa Ấu Diên: "Em im miệng đi!"
Morita nói: "Ngồi vững nhé, tôi chuẩn bị đi đây!"
Kết quả là Morita vừa khởi động, máy bay con nhộng hệt như một viên đạn được bắn ra, lập tức lao vút đi.
Hứa Ấu Diên đứng tấn một lúc lâu lập tức bị phá thế, ngã thẳng vào vòng tay của Thời Duyệt.
Thời Duyệt ôm chị thật chặt, nói: "Chú ý an toàn giao thông, xin hãy thắt dây an toàn." Nói rồi vòng tay giữ eo của Hứa Ấu Diên, vui vẻ ôm chị như chuyện đương nhiên.
Hứa Ấu Diên che mặt, được rồi, ngoài từ bỏ thì còn cách nào khác đây?