Hứa Ấu Diên rõ ràng là đồ cute nhất thế giới!
.
Màn đêm buông xuống, để giảm bớt cảnh giác của yêu quái, Nhị Lang và những người khác đều rời đi, chỉ còn lại hai người Hứa Ấu Diên và Thời Duyệt trong nhà.
Hứa Ấu Diên đứng trong căn nhà chật chội, vẫn luôn nhìn chăm chú xung quanh, lúc này năng lực dự báo nguy hiểm của Khai Khai cực kì có ích.
Chỉ cần yêu quái xuất hiện ở xung quanh, nó có thể phản ứng ngay lập tức
"Hứa Ấu Diên, chị đã nghĩ ra con yêu quái này là yêu gì chưa?" Thời Duyệt có vẻ không ổn lắm, ôm Corgi sờ rồi lại mó.
Hứa Ấu Diên cầm gậy kim cô, đứng thẳng lưng, thật sự có chút khí phách hào hùng của Tôn Ngộ Không: "Không cần biết, đến đứa nào gϊếŧ đứa đấy là được."
"Nhưng có mấy con yêu quái không dễ đối phó như chị nghĩ."
Câu nói của Thời Duyệt nhắc nhở Hứa Ấu Diên, đúng vậy, nếu là yêu quái bình thường, gặp phải Tôn Ngộ Không chỉ cần ăn một gậy là chết toi rồi không phải sao? Không đến mức được đặt trong bối cảnh của giai đoạn thứ ba thế này.
Xuất hiện ở giai đoạn này, nhất định là sự kiện có độ khó tương đối cao.
"Vậy em đã nghĩ đến đáp án nào chưa?"
Thời Duyệt đang muốn lên tiếng, chợt bị một âm thanh xôn xao cắt ngang.
Hai cô bắt đầu tìm kiếm nơi phát ra âm thanh kia, Hứa Ấu Diên nhìn về phía sau trước, nguy hiểm luôn đến từ phía sau, nhưng lần này sau lưng cô không có bất cứ thứ gì.
Thời Duyệt nhìn vách tường và trần nhà ố vàng đầy vết bẩn, không có yêu quái, không có gì.
Nhưng tiếng động kỳ lạ kia vẫn không ngừng lại, thậm chí vang lớn hơn.
"Thời Duyệt..."
Giọng Hứa Ấu Diên đanh lại, kéo áo cà sa của Thời Duyệt. Thời Duyệt phát hiện ánh mắt chị đang nhìn vào một nơi, dường như đã phát hiện nguồn của âm thanh.
Thời Duyệt nhìn xuống theo ánh mắt của chị, nhìn thấy hình ảnh làm người ta dựng hết lông tóc.
Một con yêu quái xé toạc tấm chiếu trên giường, bay vù lên giữa không trung.
Khi nhìn thấy rõ hình dạng của nó, Thời Duyệt căng thẳng lùi về sau một bước.
Cô thề mình không phải người nhát gan, nhưng đừng nói là cô, hơn chín mươi phần trăm người trên toàn thế giới đều sợ cái thứ chỉ nhỏ bằng móng tay kia, huống chi nó đã thành tinh và biến hình còn lớn hơn người, đang vỗ cánh phần phật trên cao.
Thời Duyệt nhìn mà ớn lạnh cả người, Hứa Ấu Diên cũng tái mặt, đôi môi run rẩy nói:
"Tiểu Cường, là ngươi sao..."
Yêu quái tức giận nói: "Hừ! Ai là Tiểu Cường!"
Thời Duyệt không hiểu: "Sao lại gọi nó là Tiểu Cường?"
Hứa Ấu Diên: "Là cách gọi hồi xưa, em có thể không cần hiểu..."
Yêu quái giận dữ: "Ông đây không phải Tiểu Cường! Ông đây là Mỹ Châu Đại Liêm! Các ngươi mắt mù à không nhìn thấy ta bay!"
Gọi là Tiểu Cường vì sức sống kiên cường đập mãi không chết.
Mỹ Châu Đại Liêm thật ra có nghĩa là gián lớn châu Mỹ (liêm là gián) hay American cockroach - loại gián có kích cỡ lớn nhất, mặc dù gọi là gián Mỹ nhưng cũng là loại phổ biến nhất có ở khắp thế giới, chính là cái con màu nâu chúng ta thường gặp. Giữ tên Hán Việt cho con yêu quái ngầu hơn vậy.
Hứa Ấu Diên vung gậy, suýt đánh trúng yêu quái. Yêu quái "vù" một tiếng tránh được, động tác rất nhanh.
Yêu quái như phát hiện được việc gì đó vô cùng mới mẻ:
"Ngươi đánh ông đây? Ngươi lại dám đánh ông đây? Mấy trăm năm qua bao nhiêu đạo sĩ nhìn thấy ông đây liền sợ run chân, đừng nói là đánh. Ha ha ha, con khỉ hoang ngươi cũng có chút can đảm đấy."
Thời Duyệt ngạc nhiên: "Hứa Ấu Diên, vẫn luôn thấy chị rất siêu, không ngờ chị còn là một dũng sĩ thế này!"
Nhìn thấy Thời Duyệt, yêu quái kia cười khằng khặc quái dị: "Đường Tăng! Không ngờ ông đây ôm cây đợi thỏ cuối cùng cũng bắt được miếng thịt béo bở! Nghe nói ăn thịt Đường Tăng có thể trường sinh bất lão, hôm nay để ông đây thưởng thức công dụng tuyệt diệu của thịt Đường Tăng nào!"
Động tác của yêu quái rất nhanh, tiếng nói còn chưa dứt đã xông đến Thời Duyệt
Thời Duyệt hoàn toàn không muốn tiếp xúc với con yêu quái này chút nào, thấy nó bay đến liền co cẳng chạy!
Nhóm người Nhị Lang trốn ở bên ngoài, vừa rồi nghe thấy tiếng động, chỉ biết kinh hồn bạt vía núp sau bụi cỏ lén nhìn.
Bỗng nhiên "rắc" một tiếng, cửa bị đạp lên cao, cao tăng kia vọt ra, chạy trối chết.
Nhóm người Nhị Lang cố kéo dài cổ, vẫn suy nghĩ xem có nên tiến lên giúp đỡ hay không. Một khắc sau khi phá cửa, yêu quái lướt nhanh trên không trung, khiến mọi người sợ đến hét lên, tan tác như chim muông.
Thời Duyệt nâng áo cà sa chạy cực nhanh, nhìn tư thế này của cô, nói chạy một trăm mét trong vòng mười hai giây cũng không phải khoác lác.
Thế nhưng thứ đang đuổi cô dù sao vẫn là một con yêu quái, còn là một con yêu quái biết bay.
Thời Duyệt nghe thấy tiếng gió vù vù sau lưng thổi vào chiếc cổ trần của mình, mang theo một mùi rất không dễ chịu.
Căn bản không dám quay đầu nhìn, sợ quay đầu lại sẽ nhìn thấy thứ bẩn thỉu!
Nhiều lần muốn tụ lực về đầu ngón tay rồi quay lại bắn nó một phát, thế nhưng vì đang hoảng loạn, cô không thể tập trung pháp lực.
Yêu quái kia nhanh như chớp, trong nháy mắt đã đuổi kịp Thời Duyệt. Thấy nó sắp ra tay với Thời Duyệt, Hứa Ấu Diên ném gậy đi, gậy đập vào giữa đầu yêu quái.
Trên đầu yêu quái xuất hiện hiệu ứng choáng váng quay vòng, động tác muốn tấn công Thời Duyệt cùng dừng lại giữa chừng.
Hứa Ấu Diên bay lên cao, tiếp lấy gậy kim cô.
Bây giờ không đánh, đợi đến bao giờ!
Hứa Ấu Diên dồn tất cả sức lực, vung gậy đánh yêu quái Mỹ Châu Đại Liêm!
Thấy cảnh này, sắc mặt Thời Duyệt thay đổi dữ dội, mà động tác bay lên cao chuẩn bị đánh xuống của Hứa Ấu Diên đã không thể cứu vãn, Thời Duyệt chạy đi bằng tốc độ của nhà vô địch một trăm mét, vừa rút lui vừa hét lên:
"Đừng tấn công vật lý --- AAAAaaa ---"
Hứa Ấu Diên giữa không trung sững sờ, chợt nhận ra chuyện cũng không đơn giản:
"Hả?"
Không kịp thu tay lại, gậy kim cô đập mạnh vào lưng Mỹ Châu Đại Liêm, rồi chỉ nghe thấy một tiếng "phốc"...
......
Đêm ảm đạm trong phòng yên tĩnh, Hứa Ấu Diên xanh mặt từ từ tháo tinh thể truy cập Phòng Bí Mật xuống, nhìn thế giới hư ảo trước mắt, lệ rơi đầy mặt.
Cô đã làm gì, cô đã nhìn thấy gì...
Cô muốn đi tắm, muốn rửa sạch cơ thể khỏi sự bẩn thỉu này.
Hứa Ấu Diên đứng dậy, cả người lâng lâng, cảnh tượng tung tóe khi nãy vẫn quanh quẩn trong đầu.
"Ọe ---"
Hứa Ấu Diên ngồi bên bồn cầu rất lâu, cố gắng nôn nhưng không nôn được.
A Song chạy đến, đôi mắt đen láy tò mò nhìn cô, không biết Hứa Ấu Diên luôn kiên cường lạc quan vì sao lại khóc.
"A Song..." Hứa Ấu Diên ôm A Song, lạnh run.
Chẳng trách Thời Duyệt phải chạy xa như thế, oắt con này chạy nhanh như vậy, vì sao từ đầu không dùng hết sức đi?!
Nói vậy yêu quái cũng chưa chắc có thể đuổi kịp, cô cũng không cần cuống lên đập một gậy mạnh như thế! Nếu không có một gậy đấy, không chừng vẫn có thể thương lượng đường sống với Liêm huynh.
Hứa Ấu Diên thật sự hối hận từ tận lục phủ ngũ tạng.
Điện thoại đổ chuông, không cần nhìn cũng biết là ai.
Hứa Ấu Diên mất một lúc cố đứng dậy nhưng không dậy nổi, đành ngồi xuống sàn nhà sạch sẽ trong phòng vệ sinh, yếu ớt hô một tiếng "tiếp", điện thoại tự động nhận cuộc gọi của Thời Duyệt.
"Chị vẫn ổn chứ..." Thời Duyệt ngập ngừng hỏi thăm.
"Vẫn coi như còn sống."
Thời Duyệt im lặng một lát, sau đó cười khặc khặc.
"Em có lương tâm không! Chị bị bắn tung tóe lên khắp người, em còn có thể cười được!"
Thời Duyệt cười như điên mới vất vả bình tĩnh lại, Hứa Ấu Diên mặt không thay đổi nhìn về phía điện thoại, hoàn toàn có thể tượng tượng được giờ phút này Thời Duyệt chắc chắn đang lăn qua lăn lại trên giường.
"Hứa Ấu Diên, từ khi quen chị em cười đến mức lên cơ bụng rồi. Khi nào cười ra nếp nhăn trên khóe mắt chị nhất định phải chịu trách nhiệm đấy." Thời Duyệt đúng là đang lăn lộn trên thảm ở nhà, cười đến toát mồ hôi.
"Vậy em cứ cười đi, cười xong chúng ta tái kiến giang hồ."
"Đừng, đừng, không phải em cười xong rồi hả." Thời Duyệt ngồi dậy, lau nước mắt nói, "Đừng nói là to như thế, ngay cả khi nó chỉ bé bằng cái móng tay, người bình thường cũng không dám đánh, vì thế cảnh tượng này mới được đặt trong giai đoạn thứ ba, thật sự rất khó. May mà chị tàn nhẫn cho nó một gậy, xem như chúng ta qua ải này rồi. Mặc dù em không biết thế là tàn nhẫn với con gián, hay là tàn nhẫn với chính chị."
"Thời Duyệt! Đừng nhắc đến hai chữ kia trước mặt chị!" Hứa Ấu Diên tức giận nói.
"Được được được, không nhắc không nhắc. Em xem lưu trữ rồi, nhờ phúc của chị, chúng ta đã qua ải này." Thời Duyệt hỏi, "Đợi chị nghỉ ngơi mấy ngày, chúng ta tiếp tục quay lại?"
Hứa Ấu Diên nhìn đồng hồ, mười giờ tối, vẫn sớm.
"Không cần, chị đi uống nước rồi quay lại ngay. Hôm nay chúng ta chơi hết bối cảnh này cho xong đi."
Hứa Ấu Diên đứng dậy, uống cạn một cốc nước, xoa đầu chó của A Song, lắc lư tập thể dục một lát, cảm thấy đỡ hơn một chút.
"Sau khi quay lại chị vẫn có vẻ ngoài như lúc offline à?" Hứa Ấu Diên đeo tinh thể truy cập lên, khó tránh khỏi có chút băn khoăn.
Thời Duyệt cũng không chắc.
Thành thật mà nói, nếu vẫn bị mấy thứ bắn tung tóe kia dính lên người, Thời Duyệt cũng khó chấp nhận nổi.
"Vậy đi, chị online đừng vào bối cảnh luôn, đến phòng của em. Em vào cửa hàng mua bồn tắm cho chị, em nhớ là có loại sữa tắm rất mạnh, em chuẩn bị hết cho chị, chị vào tắm là được."
"Ừ..."
"Hầy, yên tâm." Thời Duyệt biết Hứa Ấu Diên đang nghĩ gì, "Em sẽ không nhìn lén."
"Ừ, làm phiền em rồi."
"Chị lại khách sáo, hai chúng ta nói phiền toái làm gì. Phải cảm ơn cũng là em cảm ơn, dù sao cũng là chị đánh gián...đánh trùng, đáng nể."
Hứa Ấu Diên ôm tâm trạng nặng nề như vừa hy sinh, tháo chip cảm biến cơ thể, một lần nữa đăng nhập vào Phòng Bí Mật.
Sau khi online, cô vẫn chưa dám nhìn chính mình, thậm chí không dám thở.
Đi đến phòng của Thời Duyệt, Thời Duyệt đã chuẩn bị đồ dùng tắm gội cho cô.
Đứa bé này luôn làm quá, thứ được đặt trong phòng của em không phải bồn tắm gì, mà là một ao nước trong xanh, còn có tiên khí bốc lên từ mặt nước. Thời Duyệt ngồi bên bờ ao cầm "bột tẩy uế", nghe thấy tiếng động liền muốn quay người, lại bị Hứa Ấu Diên ngăn cản.
"Đừng nhìn chị!"
"Được được được, em không nhìn." Thời Duyệt không quay lại, "Quần áo gì gì đó đều ném vào thùng tái chế kia nha, em đi đây, chị tắm thong thả."
Thời Duyệt nói xong liền đứng dậy đi khỏi, Hứa Ấu Diên từ từ nhắm mắt cởϊ qυầи áo, ở hoàn cảnh không có chip cảm biến cơ thể, chỉ cần không nhìn, cô sẽ không cảm giác được những xúc cảm quá tinh tế.
Ngâm mình trong ao nước, Hứa Ấu Diên nhanh chóng trở lại dáng vẻ vốn có, thậm chí làn da của nhân vật hư cấu còn có vẻ mềm mịn hơn một chút.
"Quần áo mới ở trên khay gỗ cạnh ao." Thời Duyệt trốn ở buồng trong nói vọng lại.
Hứa Ấu Diên bơi đến gần khay gỗ, cầm quần áo lên, phát hiện là một bộ đồ ngủ gấu trúc, có hai tai lông xù và đuôi mũm mĩm, nhìn có vẻ khá đáng yêu.
Nhưng...
"Thời Duyệt, em lại giở trò quỷ gì đây!"
"Ủa? Không phải đồ chị thích nhất à? Em vất vả lắm mới tìm được vẻ ngoài kiểu này, còn có thể tăng điểm sức mạnh. Quan trọng nhất là, cute."
"Chị không hợp với cute."
"Ai bảo thế, tất nhiên là rất hợp!" Thời Duyệt nhớ đến buổi sáng hôm đó đưa Hứa Ấu Diên đến cổng Cư Hợp Uyển, cài áo giúp chị, dáng vẻ của chị khi ấy làm trái tim cô muốn tan chảy.
Hứa Ấu Diên rõ ràng là đồ cute nhất thế giới!
Thời Duyệt nhiễu một lúc lâu, không chịu thì không tha, Hứa Ấu Diên bất lực, đành mặc vào.
Mặc vào rồi nhìn chính mình trong gương, giống như một con linh vật đáng yêu trong khu vui chơi, chỉ để dỗ trẻ con vui vẻ.
Kết quả là Thời Duyệt nhìn thấy thật sự rất vui vẻ, vòng quanh cô mà nhìn, làm Hứa Ấu Diên chóng cả mặt.
Nhìn dáng vẻ phấn khởi của Thời Duyệt, Hứa Ấu Diên có chút buồn cười.
Xem ra đúng là dỗ được trẻ con.
"Đi!" Thời Duyệt cũng mặc một vẻ ngoài gấu trúc, chỉ là da ngăm hơn so với Hứa Ấu Diên, hẳn là vẻ ngoài đôi.bg-ssp-{height:px}
Hai người đứng cạnh nhau, quả thật nhìn rất giống như đang đi đến nhà trẻ.
Hứa Ấu Diên thở dài, sau đó không nhịn được bật cười, gắn lại chip cảm biến cơ thể vào tinh thể truy cập:
"Đi."
Trở lại thành Phong Lưu, yêu khí trong thành đã tan hết, nhưng thay vào đó Nhị Lang và một nhóm dân chúng đang bao vây xe của hai cô.
Trên tay bọn họ là đủ loại vũ khí, trạng thái mất tinh thần và thái độ cầu khẩn trước đó đã biến mất, tất cả đều rất hung dữ, có thể xông lên chém gϊếŧ bất cứ lúc nào.
"Yêu tăng! Con khỉ thối! Các ngươi ra đây cho ta!"
Nhị Lang cầm búa đập mạnh vào nóc xe, Khai Khai "phốc phốc" phun ra hai viên phân, xem ra Nhị Lang thật sự giận dữ.
Hứa Ấu Diên không hiểu, nếu cốt truyện đã vào giai đoạn tiếp theo, vậy có nghĩa là hai cô đã đánh chết yêu quái và vượt ải.
"Việc gì cũng phải từ từ, rốt cuộc là có chuyện gì thế?" Thời Duyệt hỏi, "Không phải chúng ta đã đánh chết con yêu tinh gián gây họa trong thành rồi sao? Sao các ngươi lại lấy oán trả ơn thế này?"
"Còn không biết xấu hổ mà nói! Đúng! Các ngươi đã đánh chết con đại yêu quái kia, nhưng lúc bị đánh chết bụng của nó đã vỡ tung, bao nhiêu con tiểu yêu quái tràn ra?! Bây giờ chúng nó chạy khắp trong thành, các ngươi nói chúng ta phải làm sao bây giờ!" Nhị Lang chửi lấy chửi để.
"Ôi..."
Thời Duyệt và Hứa Ấu Diên nghe Nhị Lang nói đến muốn rụng răng, không hề muốn tưởng tượng hình ảnh lũ tiểu yêu quái chen chúc trào ra ngoài, dù ghét bỏ, trong nội tâm hai cô cũng rất áy náy.
"Đừng nhiều lời với bọn họ! Kéo xuống xe đánh chết đi!"
Người dân thành Phong Lưu đang giận dữ đều hưởng ứng, vừa điên cuồng mắng chửi vừa xông lên muốn kéo hai cô ra khỏi xe.
Lúc này trên đầu các NPC đều xuất hiện thanh máu.
【Hệ thống nhắc nhở: Chạy thoát khỏi thành Phong Lưu an toàn, nếu không nhiệm vụ thất bại】
Chiếc xe này vốn đã hư hỏng nặng, cửa xe hai bên đều lung lay sắp rời, kính chắn gió hoàn toàn không còn. Hàng trăm người dân đập búa ném đá, trong lúc nhất thời, tình cảnh hết sức hỗn loạn.
Có người đưa tay vào muốn tóm hai cô xuống xe, Khai Khai lập tức đạp chân, trực tiếp làm thanh máu của NPC mất một nửa.
Trần xe bị đập đến lõm xuống, đè lên đầu Hứa Ấu Diên. Thời Duyệt thì bị bắt thoáng qua, có chút đau đớn, lập tức nổi nóng, mặc vẻ ngoài Leatherface lên, ngoại hình Đường Tăng không thay đổi, nhưng có thêm một cái cưa máy.
Dứt khoát cưa trần xe đi, Đường Tăng bật dậy đứng trên ghế xe, tay cầm cưa máy, cất tiếng oang oang:
"Đến đây! Đến đây xem nào! Để ta xem ai muốn chết trước!"
Nhân cơ hội đám NPC đang sững sờ khi nhìn thấy cưa máy, Hứa Ấu Diên giẫm ga lái xe chạy ra ngoài.
Đám NPC đuổi theo xe không tha, sau khi kéo xa một khoảng cách nhất định, Hứa Ấu Diên để Thời Duyệt lái xe, cô ném đạo cụ "thùng giao hàng" ra ngoài, mở thùng, một màn hình bán hàng hiện ra trước mặt, có bốn mục lựa chọn "ăn uống", "mua hàng siêu thị", "giao thuốc tận nhà" và "việc vặt đa năng".
Nhìn bốn mục lựa chọn, Hứa Ấu Diên liền cảm thấy cái thùng này hoàn toàn đáng giá tám triệu đồng tiền vàng!
"Chị muốn mua gì?" Thời Duyệt lái xe ra khỏi thành Phong Lưu không người canh gác, qua gương chiếu hậu, có thể nhìn thấy đám NPC vẫn đuổi theo, thể lực đặc biệt dồi dào vì cơn phẫn nộ, mà chiếc xe này đã hư hỏng nghiêm trọng, còn % trước khi bị báo hỏng, không biết còn có thể chống đỡ trong bao lâu.
"Nếu là vấn đề chị gây ra, chị phải tìm biện pháp giải quyết." Hứa Ấu Diên chọn mười cân bột mì, một túi đường lớn, ba thùng nước lớn và một cái chậu trong "mua hàng siêu thị", lại sang mục "giao thuốc tận nhà" mua hai túi bột phèn chua lớn, tổng cộng hết hai mươi nghìn đồng tiền vàng, rất rẻ.
Sau khi chọn "mua", một chiếc hộp lớn rơi từ trên trời, vừa vặn đáp xuống hàng ghế sau.
Hứa Ấu Diên chuyển đến hàng ghế sau, đổ phèn chua vào nước, lắc mạnh, lại đổ bột mì vào chậu, đổ nước phèn chua vào, vo thành những viên bột nhỏ, thêm ít đường, làm xong một viên lại ném ra phía sau một viên.
Xe đi đến đâu, những viên đường trộn phèn chua lăn lóc dưới đất đến đấy.
"Đây là thuốc diệt gián!" Hứa Ấu Diên hô to với đám NPC, "Mang về đặt vào những nơi gián thường xuất hiện! Rất có tác dụng! Các ngươi thử đi! Đừng đuổi theo nữa!"
NPC nghi ngờ nhặt các viên tròn lên, xe đi càng lúc càng xa, cuối cùng thoát khỏi bọn họ.
Hứa Ấu Diên ngồi phịch xuống ghế sau, rốt cuộc thở mạnh một hơi.
"Chị còn rất có trách nhiệm với thế giới hư cấu." Thời Duyệt cười nói.
Hứa Ấu Diên nói: "Dù là thế giới do con người tạo ra, nhưng chị cũng không cảm thấy bọn họ không tồn tại."
"Ồ?"
"Thật ra em có nghĩ đến khả năng này không, khoảnh khắc khi thế giới trò chơi được tạo ra, nó cũng đã trở thành một thế giới chân thực. Bên trong dù là NPC cũng vậy, yêu quái cũng vậy, đều là một phần của thế giới này. Có thể chúng ta rời khỏi bối cảnh này, nhưng tất cả những nhân vật trong đó vẫn sống tiếp. Không chừng thế giới thực chúng ta đang sống, cũng là trò chơi do ai đó tạo ra."
Câu nói của Hứa Ấu Diên khiến Thời Duyệt nổi da gà.
Nhưng sau khi nhớ lại lời Hứa Ấu Diên nói, cô cảm thấy rất thú vị.
Vũ trụ các cô đang sống không chừng cũng là một thế giới song song bình thường.
Sau khi thoát khỏi thành Phong Lưu thành công, hệ thống lại đẩy nhắc nhở.
【Hệ thống nhắc nhở: Tiếp tục đi về hướng Tây, tiếp tục đi thỉnh kinh.】
Hứa Ấu Diên tựa vào sau ghế phụ lái, đọc hàng chữ kia, nói: "Nhắc nhở này với nhắc nhở trước đó cũng mơ hồ quá, cảm giác như đang cố ý che giấu đầu mối, muốn làm chúng ta sợ hãi."
Thời Duyệt lái xe đang muốn lên tiếng, chợt một cơn gió mạnh thổi đến, suýt nữa thổi bay mũ của cô.
Thời Duyệt vội nâng tay giữ mũ, không để lộ cái đầu trọc lóc của mình.
Hứa Ấu Diên lập tức ngồi vào ghế phụ lái, hai mắt phát sáng.
Thời Duyệt liếc chị: "Làm gì thế."
"Muốn xem đầu trọc."
"Quên đi."
"Chị đã mặc vẻ ngoài gấu trúc đáng xấu hổ này rồi, có mỗi cái đầu trọc cũng không cho chị nhìn?"
Thời Duyệt hết sức thản nhiên và nhiệt tình trả lời ngay lập tức: "Không cho."
Hứa Ấu Diên: "...ki bo."
Thời Duyệt: "Không sai, em ki bo thế đấy."
Hai thầy trò lái xe về phía Tây, mức độ hư hỏng của chiếc xe chỉ còn %. Hứa Ấu Diên tìm trong thùng giao hàng một lúc lâu, không có dụng cụ sửa chữa phương tiện.
Rốt cuộc xe không thể dịch lên phía trước nửa tấc, Hứa Ấu Diên cất nó về túi vạn năng.
Chó Corgi đang cọ cọ chân Thời Duyệt, ngáp một cái. Thỏ Khai Khai như bị nó lây nhiễm, cũng hết sức hào phóng há cái miệng ba cánh để lộ răng cửa to, ngáp thật dài.
Ngáp thật sự lây nhiễm, Thời Duyệt và Hứa Ấu Diên cũng không chịu nổi làm y hệt.
Thời gian trong trò chơi bị kéo nhanh, chẳng mấy chốc trời đã tối.
【Hệ thống nhắc nhở: Nghỉ ngơi ở ngoài trời, sống sót đến bình minh】
Hai cô đang ở giữa trời đất hoang vu, ngay cả một nhà trọ để nghỉ ngơi cũng không có, hệ thống lại điên cuồng ám chỉ đêm nay sẽ có nguy hiểm.
Liên tục nhắc phải đi về phía Tây, thậm chí một con bạch mã cũng không cho, chẳng lẽ phải dựa vào hai đôi chân này để đến Tây Thiên?
Hai cô bàn bạc việc nên làm tiếp theo, bỗng Thời Duyệt nghe thấy tiếng chuông điện thoại, là tiếng chuông đặt riêng cho nhóm cấp cao của công ty.
Muộn thế này còn gọi đến, nhất định là có chuyện quan trọng.
Thời Duyệt và Hứa Ấu Diên trốn dưới một cây đại thụ, bảo chị chờ một lát. Thời Duyệt không offline, tạm thời rời trò chơi nhận điện thoại.
"Bánh Hoa Kem Bơ Plasma" biến thành màu xám, không nhúc nhích, Hứa Ấu Diên giơ tay vung vung trước mặt em, xác định em đã thật sự tạm thời thoát game, sau đó nhịn cười, lấy mũ Đường Tăng xuống.
Không giống vẻ ngoài hòa thượng chùa Kim Sơn lần trước, vẻ ngoài đó đã thay đổi các đường nét trên khuôn mặt Thời Duyệt, dù là đầu trọc đáng yêu, nhưng nhìn vào cũng chỉ giống %.
Không như "Bánh Hoa Kem Bơ Plasma" giống Thời Duyệt đến % nhờ quét toàn thân.
Đầu trọc lúc này, chính là Thời Duyệt đầu trọc.
Hứa Ấu Diên cởi mũ của em xuống, cái đầu trọc bóng loáng suýt làm cô bật cười.
Mà Thời Duyệt vẫn đang ở trạng thái tạm rời, biết cảm hơi nghiêm túc.
Hứa Ấu Diên che miệng, không cho Thời Duyệt nghe thấy tiếng cười, ghi màn hình xong lại lấy thùng giao hàng...
"Xin lỗi, để chị đợi lâu, công ty có chút việc."
Khi trở lại, Thời Duyệt nhìn thấy Hứa Ấu Diên vội vã ném thứ gì đó đang cầm trong tay.
"Chị ném cái gì đấy?"
Hứa Ấu Diên: "Đợi em chán quá, nghiên cứu thùng giao hàng, mua ít đồ ăn vặt, đói. Vừa rồi ăn một quả chuối, ném vỏ chuối."
Thời Duyệt nửa tin nửa ngờ: "Ở trong game mà ăn cái gì, có thể lấp bụng được hả?"
"Chị cũng rất tò mò rốt cuộc có cảm giác ăn no hay không, chẳng phải là để thử sao. Đúng lúc trò chơi mỹ thực của chị cũng bắt đầu được phát triển rồi, đương nhiên chị muốn nghiên cứu sản phẩm cạnh tranh."
Hứa Ấu Diên nói rất nghiêm túc, Thời Duyệt lại không tin hẳn: "Sao em có cảm giác chị đang chém gió?"
Hứa Ấu Diên mỉm cười nhìn em, bỗng nhiên ánh mắt dừng lại.
Một sợi tơ trắng lay động trước mặt hai cô.
Thời Duyệt: "Đây là..."
Hứa Ấu Diên: "Tơ nhện?"
"Phốc phốc phốc phốc phốc!"
Khai Khai dự báo như điên, hai người cùng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một mạng nhện khổng lồ đang rơi xuống từ trên trời, trực tiếp vây Thời Duyệt bên trong, miệng lưới vừa khép lại, Thời Duyệt liền bị treo lên cao.
"Thời Duyệt!"
Hứa Ấu Diên lấy gậy kim cô, một bóng đen bắn đống chất lỏng màu trắng đến, trúng giữa gậy kim cô, gậy kim cô dính vào thân cây.
Bóng đen kia vác Thời Duyệt bỏ chạy, Thời Duyệt bị trói chặt, không thể lấy được vũ khí nào.
Hứa Ấu Diên không để ý đến gậy kim cô, cất bước đuổi theo. Dường như bóng đen kia có tám chân, băng qua rừng rậm như bước trên đất bằng.
Không đúng.
Hứa Ấu Diên nhận ra nó thật sự có tám chân.
Là nhện...
Cô thật sự muốn qua đời, cảnh tượng này là thế nào, có thể đừng nhét mấy con côn trùng kinh tởm này vào được không?
Hứa Ấu Diên bám theo con nhện đi đến một cửa động khổng lồ, Hứa Ấu Diên đứng bên mép cửa động nhìn vào trong, con nhện đã vác Thời Duyệt biến mất trong hang động kỳ quái.
Hang động rất sâu, căn bản không nhìn thấy điểm cuối. Cô nhìn thoáng qua tấm bia đá được dựng trước cửa động, phía trên là ba chữ "Động Bàn Tơ".
Hứa Ấu Diên chọc chọc Khai Khai: "Ta nhảy xuống có chết được không?"
Khai Khai nhún nhún cái mũi nhỏ hồng, không có cảm giác muốn phun phân.
Hứa Ấu Diên trực tiếp nhảy xuống.
Quá trình rơi xuống khá lâu, Hứa Ấu Diên mở kênh chat riêng hỏi tình hình hiện tại của Thời Duyệt, Thời Duyệt không trả lời. Hứa Ấu Diên phát hiện mình cũng không thể tạm thời thoát game, nếu không sẽ bị coi là thất bại.
Xem ra Động Bàn Tơ là tình tiết vô cùng quan trọng, rất có thể là tình tiết cuối cùng của bối cảnh này.
Rốt cuộc cũng xuống đến đáy động, Hứa Ấu Diên với thân phận Tôn Ngộ Không lúc này nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất, không hề gặp bất kì thương tổn nào.
Trong động cũng có động, tơ nhện trải đầy dưới đất làm thành một con đường trắng xóa, Hứa Ấu Diên đi theo con đường này đến một cánh cửa đá. Cô không nói một lời bắt đầu đạp cửa, khi cửa đá bị đạp vỡ nát, bên trong có một luồng sáng vàng lóe ra đâm vào mắt cô, làm cô nhất thời không thể mở mắt.
"Hứa Ấu Diên!"
Bên trong như có một đám người đang hò hét gọi tên cô.
Hứa Ấu Diên: "?"
Khi có thể nhìn rõ, Hứa Ấu Diên kinh ngạc.
Quả thật có một đám người.
Sau cánh cửa đá là một không gian khác, hơn một trăm Thời Duyệt ngồi trong động, Hứa Ấu Diên nhìn qua đã thấy hoa mắt.
"Hứa Ấu Diên!" Cũng không biết là Thời Duyệt nào lên tiếng trước, tất cả Thời Duyệt đều cùng hét lên, âm thanh vang đội trong động, ầm ĩ đến nỗi Hứa Ấu Diên muốn điếc tai, lập tức bịt tai lại.
Thấy Hứa Ấu Diên khó chịu, tất cả Thời Duyệt đều che miệng.
Hứa Ấu Diên đã nhìn ra, Thời Duyệt thật đang ở ngay trong đó.
【Hệ thống nhắc nhở: Trong vòng mười phút, tìm được người thật trong số Đường Tăng này, bạn sẽ qua ải】