Họp xong, thu dọn tài liệu, anh lập tức trở lại bệnh viện, không thể nán lại ở công ty thêm một phút nào nữa.
Mấy năm nay, ngày phép của anh cộng lại còn cao hơn núi, xa hơn biển, nếu có thể, anh muốn cuộc sống của mình chậm lại.
Trong hành lang bệnh viện, bác sĩ gọi anh.
“Ông Hứa, chúc mừng ông, chúng tôi đã tìm được nguồn máu AB RH- rồi.” Bác sĩ cười tươi rói, “Chúng tôi sẽ sắp xếp cho bà nhà truyền máu ngay bây giờ.”
Truyền máu sẽ giúp cho tình trạng thiếu máu nhanh chóng bị đẩy lùi, có tác dụng then chốt trong việc hồi phục của Chức Tâm. Chỉ là nguồn máu AB RH- quá quý hiếm, trường hợp của cô rất đặc biệt.
Anh cuối cùng cũng hiểu thế nào là ánh sáng cuối đường hầm.
Khoé môi lạnh lùng của anh hơi nhếch lên.
“Anh muốn cảm ơn người hiến máu không? Cậu ấy đang ở phòng khám.” Biết anh đã rất lâu, đây là lần đầu tiên bác sĩ thấy tâm trạng anh vui vẻ như vậy nên tiện thể hỏi anh.
“Muốn! Ở đâu?” Anh quay người, đi về hướng bác sĩ chỉ.
Trong phòng khám, một chàng trai vận áo sơ mi kẻ sọc ngồi quay lưng lại phía anh, y tá vừa rút xong bịch máu thứ ba, rút cây kim to bản ra khỏi tĩnh mạch cậu, nhẹ nhàng dặn dò, “Xong rồi. Cảm ơn cậu, cậu về nhà bắt buộc phải tĩnh dưỡng, uống nhiều nước, bổ sung dinh dưỡng.”
Y tá dọn dẹp xong, bước ra ngoài, đi ngang qua anh, khẽ giọng nói với anh, “Anh Kỷ đây đã hiến tổng cộng ml máu, chúng tôi sẽ chia làm ba lần truyền vào cơ thể bà Hứa.”
Anh gật đầu, bước vào phòng khám, rồi bước tới trước, cảm ơn người ngồi đó, “Cảm ơn anh! Thật sự rất cảm ơn!”
Bình thường lượng máu hiến chỉ từ đến ml nhưng đối phương lại hiến tới những ml, thật không thể tin được.
Mà lượng máu họ cần, tối thiểu là con số này.
Nghe thấy giọng nói cất lên phía sau, chàng trai vận áo sơ mi dọc từ từ quay đầu lại.
Cậu bình thản đáp lại, “Đừng khách sáo.”
Nhưng, Hứa Ngạn Thâm cứng đờ người.
Anh không ngờ... lại là cậu.
Bỗng chóc, cổ anh như bị ai siết chặt, anh chỉ thốt ra được mấy chữ, “Cậu... cũng là nhóm máu AB RH- sao?” Rất kinh ngạc, cũng... rất khó chấp nhận.
Không biết vì sao, anh đột nhiên nhớ lại năm nào đó, anh từng nói chuyện với bác sĩ.
“Bây giờ y học rất phát triển, chẳng lẽ không có cách nào sao? Ở nước ngoài thì sao, ở nước ngoài chắc phải có cách chứ?!”
“Ông Hứa, có rất nhiều bệnh, thật ra y học cũng chẳng có cách khắc phục triệt để, ví dụ như cao huyết áp, tiểu đường. Tình trạng của bà Hứa, nói khó nghe một chút, ngoài hai chữ “may mắn” ra, chúng tôi cũng lực bất tòng tâm.” Nhìn thấy sắc mặt u ám của anh, bác sĩ nói đùa, “Duy chỉ có một cách chắc chắn nhất là bà Hứa đổi một người chồng có nhóm máu RH-“
Bây giờ, người có nhóm máu RH- xuất hiện rồi.
“Đừng nói với chị ấy là tôi hiến máu nhé.” Cảnh cúi đầu ấn chặt chỗ lấy máu, dặn dò.
Chức Tâm không phải là hạng người vì cô đơn mà vơ đại một gã đàn ông, không phải vì cơ thể suy nhược mà yêu cầu người khác phải hiến máu cho mình, không đón nhận tình cảm của cậu, cô cũng không thể nào yên tâm nhận máu của cậu.
Cô chính là một phụ nữ vô cùng cố chấp, bảo thủ.
Ấn một lát hình như máu không còn chảy ra nữa, cậu hạ tay áo xuống, “Tôi đến phòng bệnh thăm chị ấy đây.”
Lúc sắp đi lướt qua anh.
“Cậu muốn gì?” Đột nhiên, câu hỏi bật ra từ cổ họng đang cứng đờ của Hứa Ngạn Thâm.
Cảnh khựng lại.
“Thanh minh cho cậu? Giúp cậu quay lại giới giải trí? Trở thành ngôi sao? Hay bồi thường tiền bạc? Chỉ cần không phải là cô ấy, thứ gì tôi cũng sẽ cho cậu.” Giọng Hứa Ngạn Thâm lạnh như băng.
Anh không muốn mắc nợ gã trai này!
Câu nói của anh khiến nụ cười trên khoé môi Cảnh đông cứng lại, cậu lạnh lùng nói: “Tôi chẳng cần gì hết, chỉ cần Thẩm Chức Tâm khoẻ mạnh!” Người đàn ông này quá kẻ cả, cách nói của anh khiến cậu rất khó chịu.
Thái độ bình thản của đối phương thật ngứa mắt.
“Tôi sẽ không ly hôn!” Hứa Ngạn Thâm siết chặt nắm đấm, đến nỗi đốt tay trắng bệch, nhấn mạnh.
Cho dù họ có yêu thương nhau thật lòng, anh cũng không ly hôn!
Không ai được phép cướp cô khỏi tay anh!
Chẳng muốn nói thêm lời nào nữa, Cảnh đi lướt qua anh.
Đến phòng bệnh, cậu gõ cửa, Chức Tâm đang được truyền máu.
“Sao cậu lại đến đây?” Chức Tâm mỉm cười với cậu.
“Vừa đưa Phi Phàm đến cô nhi viện xong nên ghé sang đây thăm chị.” Thái độ cậu rất tự nhiên, “Sao còn phải truyền máu nữa à, nghiêm trọng thế sao?” Thật ra, cậu đã hỏi bác sĩ tình hình của cô, nếu không được truyền máu, cũng có thể từ từ điều dưỡng, chỉ là tiến độ sẽ rất chậm.
“Ừm, nhận máu của người khác cứ thế nào ấy.” Cô cười gượng.
Dù không muốn nhận nhưng cô cũng phải nhận, cô muốn nhanh chóng khoẻ lại.
“Máu trong ngân hàng máu đều là khoẻ mạnh, yên tâm đi.” Cảnh nhẹ nhàng an ủi.
“Phi Phàm sao rồi? Về cô nhi viện có thích nghi không?” Cô không nén được hỏi.
Cảnh lấy một tấm thiệp ra đưa cho cô.
Cô mở ra xem.
Là một trái tim màu đỏ được vẽ bằng bút chì màu, còn có một hàng chữ khiến tâm trạng buồn bực cả ngày hôm nay của cô bỗng tan biến hết. Cô cười thích thú.
Cảnh bất lực nói, “Không hiểu nó xem phim gì nhưng đại khái nghĩ rằng I LOVE YOU có nghĩa là mau chóng khỏi bệnh.” Phi Phàm chưa từng học tiếng Anh, mấy hôm trước xem phim trên ti vi, trong phim có một đứa bé hôn lên trán người mẹ đang bị bệnh của nó, nói với mẹ nó câu này.
Người mẹ đó rất vui, Phi Phàm cũng hy vọng cô vui.
“Tôi rất thích chứ I LOVE YOU này.” Cô cười.
Trong ngày hôm nay, nụ cười đầu tiên của cô là do Phi Phàm mang lại.
Bất luận nó muốn biểu đạt cô mau khỏi bệnh hay quả thật muốn nói Mami, I LOVE YOU thì cô cũng đều rất vui.
“Thích là được rồi.” Cảnh cũng cười nhẹ.
Hứa Ngạn Thâm bước vào, “Hạ Hà đâu?” Nhìn thấy hai người đang cười với nhau rất tình tứ, anh không biết nên nói gì, đành lấy cớ hỏi Hạ Hà.
Nhìn thấy anh, nụ cười trên môi Chức Tâm tắt ngóm.
“Em đang ở đây!” Trong nhà bếp, Hạ Hà nói vọng ra.
Hứa Ngạn Thâm đã nhìn thấy tấm thiệp trên tay cô, và dòng tiếng Anh “lấy lòng” trên đó, anh ngập ngừng lại, “Hai người từ từ nói chuyện, tôi đi chuẩn bị bữa tối.” Nắm tay anh đút trong túi quần, không rút ra.
Vì anh không muốn cô nhìn thấy các khớp ngón tay anh đã trắng bệch.
Anh đã hứa với cô anh sẽ thay đổi.
Một là anh không thể ra tay với “ân nhân”, hai là không muốn mình bị trừ điểm, cho nên, cách tốt nhất là anh rời khỏi đây!
Nhưng vì sao mỗi lần nhìn thấy gã trai này là cô vui vẻ đến vậy, còn nhìn thấy anh, nụ cười đó lại tắt đi? Chẳng lẽ ở bên anh thật sự khổ sở đến như vậy sao?!!
Trong bếp, Hạ Hà đã giúp anh rửa toàn bộ rau.
Anh bước vào.
“Anh về rồi à! Em nói anh nghe...” Hạ Hà ngừng việc đang làm, tiến sát tới anh, định kể cho anh nghe chuyện xảy ra hôm nay.
Nhưng, tất cả những lời định nói bị gương mặt tối sầm của anh làm cho nghẹn lại.
“Xảy ra chuyện gì? Công ty xảy ra chuyện gì à?” Hạ Hà hỏi.
“Không có.” Anh trả lời.
Anh im lặng từ chối bất cứ người nào muốn lắng nghe tâm sự của mình.
Hạ Hà mấp máy môi định nói, nhưng không biết phải nói thế nào.
“Có làm thức ăn không?” Hạ Hà thận trọng hỏi.
“Ừ.” Anh đáp một tiếng, cầm lấy tạp dề cô đưa.
Anh mặc chiếc tạp dề màu mỡ gà mà Hạ Hà mới mua vào, quay người, nhíu mày, “Nhìn gì?” Thái độ của Hạ Hà như thể cằm sắp rơi xuống đất vậy.
Đây không phải là nhà, Hạ Hà cũng đang ở đây, không phải nấu xong là có thể đi tắm ngay.
Nếu người anh đầy mùi dầu mỡ sẽ không tốt cho sức khoẻ của Chức Tâm.bg-ssp-{height:px}
“Anh... anh... anh... đẹp trai thật đấy!” Hạ Hà cười lớn, tấm tắc khen, “Đợi chút nữa nhất định nhất định phải mặc ra cho Chức Tâm xem! Thật vô cùng quyến rũ!”
Anh lấy xẻng xào thức ăn gõ vào đầu cô, “Chúng ta nấu món gì đầu tiên?” Thức ăn anh nấu hôm qua, nhìn phát khiếp, nếu không phải vì vội, anh thật chẳng dám mang đến cho Chức Tâm.
May mà hôm nay có nhiều thời gian.
Anh cố tình phớt lờ đôi nam nữ bên ngoài.
“Muốn cải thiện tình trạng thiếu máu của Chức Tâm phải nghĩ đến dạ dày của cô ấy, chúng ta cần bắt đầu từ thức ăn có nhiều sắt, lại phải chế biến thanh đạm là chủ yếu! Chúng ta nấu cháo gà hoàng kỳ trước!” Hạ Hà đã lật danh mục dinh dưỡng xem trước rồi.
......
Đúng lúc Cảnh đến thì cô truyền máu xong, cô nhờ Cảnh giúp mình thu dọn đồ đạc.
“Bây giờ xuất viện sao?” Cảnh nhíu mày.
“Tôi đã hỏi bác sĩ rồi, ông ấy nói tình trạng của tôi bây giờ nếu không muốn nằm viện thì có thể về nhà điều trị.” Còn hai túi máu và một ít thuốc tiêm cũng đã bàn bạc xong, bệnh viện sẽ cho người đến nhà truyền máu, tiêm thuốc cho cô.
“Không ở lại thêm ít ngày nữa à?” Cảnh không đồng tình cho lắm.
“Cậu biết ở đây một ngày tốn bao nhiêu tiền không? Tiền lương một tháng của tôi cũng không đủ trả một ngày.” Cô cười, giả vờ nhẹ nhõm.
Không nói nhiều nữa, Cảnh bước tới trước dìu cô.
Nhận máu của cậu, cô cảm thấy rất nặng lòng, cũng như vậy, tiêu tiền của người chồng sắp ly hôn, cô cảm thấy đó là gánh nặng.
Giữ chặt cánh tay cậu, cô xuống giường, đứng vững.
“Có chào anh ta một tiếng không?” Dìu cô đến cửa, Cảnh hỏi.
Cô suy nghĩ một lát rồi lắc đầu, quyết tâm nói, “Không.”
Có lẽ, không có ràng buộc đến cuối cùng, không được quấn quýt đến trọn đời với người mình yêu thương nhất sẽ tiếc nuối một đời.
Nhưng, dừng lại ở đây là hay hơn cả. Cô nghiêng về sự tự do của trái tim hơn là trói buộc của tình yêu.
Xin lỗi.
Cô âm thầm nói xin lỗi trong lòng.
Có lẽ quyết định này rất đau đớn nhưng cô biết anh là người đàn ông kiên cường, không có cô, anh sẽ vẫn sống rất tốt.
Tiếng cười thi thoảng vọng ra trong bếp khiến cô càng khẳng định lựa chọn của mình hơn.
......
Cảnh giúp cô mở cửa.
Hứa Ngạn Thâm đang bê bát cháo, đứng khựng lại ở cửa.
“Em định đi đâu?” Anh cố giữ vẻ trấn tĩnh.
“Cảm ơn sự chăm sóc của anh trong mấy ngày qua, em về nhà đây!” Mấp máy môi, cô khiên cưỡng mỉm cười.
Cảnh tiếp tục dìu cô, nhưng Hứa Ngạn Thâm đã đứng chắn ở cửa.
“Quay lại!” Giọng anh rất nặng nề rất lạnh lùng.
Nhưng, cô vẫn bình thản, “Ngạn Thâm, em đã nghĩ kỹ rồi, đã đến lúc trả lời anh.”
Tim anh đập từng hồi từng hồi, rất nặng nề, rất chậm chạp, giống như một tên tử tù nghe đọc lệnh thi hành án phạt đã biết từ lâu.
“Chúng ta không thể quay lại được nữa.” Cô đưa ra câu trả lời.
Nói xong, cô ngẩng đầu, khẽ giọng nói với Cảnh, “Đi thôi.”
Vừa đi được một bước, cổ tay cô bị chụp lại.
Rất chặt, không buông.
Cô nhìn bàn tay anh, nắm rất chặt, gân xanh hằn lên, đập liên hồi thể hiện tâm trạng như sắp nổ tung của chủ nhân nó.
“Ngạn Thâm, anh buông tay ra đi! Anh không buông thì chỉ có bức chết em mà thôi.” Cô nói bằng giọng rất nhẹ rất nhẹ.
Có thật bắt cô phải nhảy lầu, nhảy sông, hay đâm vào xe thì anh mới cam tâm không?
Anh chấn động mạnh.
Thấy anh buông tay, Cảnh dìu cô đi lướt qua anh, từng bước từng bước hướng ra ngoài.
Anh vẫn đứng đờ ra, lòng tự tôn khiến anh không thể quay đầu, không thể cầu xin cô.
Ngoài quỳ thụp xuống, những gì có thể cầu xin cô, anh đều đã làm rồi, bây giờ, anh còn gì phải cầu xin nữa?
Còn cô, cũng như vậy, thân thể cứng đờ, bước chân nặng nhọc, nghe tiếng trái tim mình tan vỡ.
Hai người càng lúc càng xa nhau.
Cảnh bắt một chiếc taxi, cô đang định vịn cửa ngồi vào trong xe.
“Chức Tâm, đợi đã!” Phía sau, có tiếng người gọi với theo.
Cô quay đầu lại.
Hạ Hà đang thở hồng hộc đuổi theo, “Chức Tâm, có phải vì mẹ anh ấy không? Tôi đi nói với Ngạn Thâm!”
Cô lắc đầu.
“Ở lại thêm nữa, chỉ có thể giúp tôi nhìn thấy rõ hơn mình ngây thơ đến mức nào.” Cô cười nhạt nói với Hạ Hà.
Vì không thể buông bỏ nên cô vẫn cứ ngây thơ, tưởng rằng trốn tránh vấn đề giữa họ thì sẽ được bình yên.
Là mẹ anh, đã khiến cô nhận rõ tất cả.
Cô còn ở lại, ở lại đến cuối cùng, sẽ xuất hiện Lãng Lãng thứ hai do cha anh lên tiếng.
Những chuyện này, chịu đựng một lần là đủ lắm rồi.
Cô rất mệt, vai cô quá nặng, đã không còn có thể chịu nổi gánh nặng phải đối mặt trong tương lai khi lựa chọn ở lại.
Câu chuyện về cô bé Lọ Lem mãi mãi chỉ là chuyện cổ tích.
Nếu hôm nay, đổi lại là Hạ Hà, dù không được khoẻ, dù tuỳ tiện nhận nuôi một đứa trẻ thì địa vị của Hứa Ngạn Thâm trong Hứa gia cũng sẽ được củng cố.
Xung đột thực tế mãi mãi bày ra ở đó, từ giây phút đầu tiên chào đời, đã không thể thay đổi.
Hạ Hà hiểu rồi.
“Chức Tâm, nếu hôm nay cô ra đi chính là lựa chọn từ bỏ. Tôi sẽ theo đuổi anh ấy cho dù chúng ta không thể làm bạn của nhau được nữa!” Hạ Hà tỏ ra rất nghiêm túc, để cô xác định lại lần nữa lựa chọn của mình.
Tim cô đau đớn.
Nhưng cô bình thản gật đầu.
“Bất luận thế nào, tôi cũng sẽ là bạn của cô.” Quay người, cô chui vào trong taxi.
“Chức Tâm!” Nhưng Hạ Hà lại gọi cô.
Cô lại quay đầu lại.
“Ít ra, cũng phải ăn một muỗng cháo do chính tay anh ấy nấu chứ.” Hạ Hà đưa bình giữ ấm cho cô.
“Bảo trọng.” Nói xong, Hạ Hà quay người đi.
Hứa Ngạn Thâm, sau này giao cho cô rồi!
Trong taxi.
Chức Tâm mở bình giữ ấm ra, mùi hoàng kỳ xông lên mũi, nước mắt cô đã từng giọt từng giọt rơi vào bình cháo.
Cảnh lặng lẽ lau sạch muỗng rồi đưa cho cô.
Tay run run, cô múc một muỗng.
Hơi mặn.
Cô ôm mặt, hai vai run lên, oà khóc nức nở.