“Không được, nhiệm vụ lần này em không thể đi!” Nhân viên cao cấp của Walter Media, phó giám đốc sản xuất chương trình [ Anh Hùng ] – Klement kiên quyết lắc đầu phản đối.
Klemen vốn là minh tinh hàng đầu trong giới điện ảnh Leray trước khi chiến tranh bùng nổ, nổi danh với những bộ phim về tình yêu, là thần tượng trog mộng của vô số thiếu nữ.
Từ sau khi chiến tranh bùng nổ, những bộ phim tình cảm ướt át khóc lóc tràn cả đập thủy điện đã không còn được ai chú ý nữa, thế là Klemen nhanh chóng quyết định chuyển hướng, cuối cùng trở thành phó giám đốc sản xuất chương trình [ Anh Hùng ] của Waller, thỉnh thoảng còn lên làm MC dẫn chương trình.
Ngoài việc mượn tỷ lệ người xem cực cao của [ Anh Hùng ] để giữ vững danh tiếng của mình ra, Klemen còn khôn khéo lợi dụng cơ hội này để gắn hình tượng của mình vào chiến tranh, thu thập và chuẩn bị tài liệu cho những bộ phim về anh hùng thời chiến. Chỉ cần một bộ phim, hắn tin rằng mình lại có thể đông sơn tái khởi. Gần đây cũng đã có nhà đầu tư bắt đầu liên lạc lại với hắn, thương lượng về những hợp đồng quay phim mới.
“Hừ! Klemen, tôi cho anh biết, lần này tôi không đi không được!” Dù đã rời khỏi quân ngũ nhưng Nya vẫn giữ thói quen mặc quân phục phi công như trước, nàng ta hai tanh chống nạnh, trợn tròn đôi mắt, khí thế hung hãn quát lên,“Rốt cuộc tại sao anh không để cho tôi làm phóng viên chiến trường? Nếu hôm nay anh còn dám nói một chữ không thì từ nay trở đi, anh đừng mong có được một giây yên tĩnh!”
Klemen giơ khuôn mặt đẹp trai của mình lên, mỉm cười tình tứ, giọng nói đầy thâm tình:“Nya, chẳng nhẽ em không biết em quan trọng đối với anh như thế nào hay sao? Cho dù có chết anh cũng không thể để em đi vào nơi nguy hiểm như vậy đâu!”
Nya rùng mình, khinh bỉ nói:“Klemen, anh đừng có đọc lời thoại kịch bản trước mặt tôi nữa! Tôi đi hay không đi vào chỗ nguy hiểm thì quan hệ gì đến anh? Những nơi tôi đi trước kia chẳng nhẽ không nguy hiểm hay sao? Tiền tuyến có chỗ nào tôi chưa từng đi qua? Đây chính là công việc của tôi!”
“Nhưng đó cũng là công việc của người khác.” Klemen nhún vai, cảm thấy ảo não trước nữ phi công xinh đẹp mà mình không thể nào chinh phục được này. Trước kia hắn chỉ ngoắc một ngón tay là sẽ có vô số mỹ nữ nhào vào lòng hắn, còn Nya lại đã vô số lần thẳng thừng từ chối hắn.
“Những người khác ta là việc của bọn họ, còn tôi là phóng viên hàng đầu ở đây, tôi phải đi!” Nya nhíu lông mày, nói một cách cứng rắn.
“Không được!” Klemen ra vẻ rất có nguyên tắc, cúi đầu sắp xếp lại tài liệu trên bàn.
“Anh chắc chắn chứ?” Nya lạnh lùng nói.
“Chắc...... Em định làm gì đấy?” Klemen ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thấy trong tay Nya là một thứ gì đó nhìn y như quả lựu đạn, gã nhất thời kinh hoảng thất thố nhảy dựng lên.
Nya nhìn bộ dạng hoảng sợ của Klemen, trong lòng thầm khinh bỉ. Chẳng hiểu tại sao đều là sợ chết mà cái gã mập mạp chết dẫm kia lại đầy vẻ đáng yêu, còn cái gã này lại xấu xí như vậy chứ?
“Cả êkip [ Anh Hùng ] đều biết tôi sẽ làm gì, thế mà anh lại không biết sao?” Nàng xoay người đi tới cửa phòng làm việc, huơ hươ quả lựu đạn trong tay, uy hiếp,“Có để cho tôi đi hay không?”
Klemen sợ đến nỗi sắp vãi cả ra quần, hắn tức giận la lên:“Em dám! Anh sẽ cách chức em, sẽ tố cáo em, khiến cho em không thể đi đâu được!”
“Thử xem!” Nya rút chốt lựu đạn, ném thẳng vào người Klemen, sau đó nhanh chóng nhảy ra ngoài, đóng sập cửa phòng lại.
Chỉ nghe “Bùm” một tiếng, trong phòng liền vang lên tiếng thét sợ hãi của Klemen, từ những căn phòng dọc theo hành lang nhanh chóng lộ ra vô số cái đầu tò mò địa nhìn quanh. Nya le lưỡi làm mặt quỷ, nói:“Một quả đạn hơi cay thôi mà, kêu la gì dữ vậy?”
Mấy cái đầu thò ra vừa thấy là Nya liền lập tức thụt cả về.
“Nya?” Kareb vừa thấy động tác và nét mặt của Nya thì liền biết ngay là cô bé này lại mới làm chuyện xấu rồi.
Là một trong số những tù binh được cứu thoát trở về, tham mưu tác chiến Kareb vẫn luôn vô cùng khâm phục Điền Hành Kiện. Sau khi được trị liệu và sắp xếp lại công việc, Kareb cảm thấy mình đã cách chiến tranh quá xa, việc duy nhất có thể làm cho hắn có một chút liên lạc với ngày xưa chính là tham gia thực hiện [ Anh Hùng ].
“Klemen không để cho em đi Mosky!” Nhìn thấy Kareb, Nya nở miệng cười tươi, hai bàn tay nhỏ bé vẫn giữ chặt tay nắm, mặc cho Klemen ở bên trong đập cửa vang trời.
“Em định đi đến chỗ Điền trung úy hả?” Kareb mỉm cười, thuận tay rút ra một tấm thẻ phóng viên đưa cho Nya: “Việc gì phải mất công tranh cãi với cái thằng dở hơi đây? Em muốn đi thì cứ kêu anh một tiếng là được rồi. Nếu không em có thể đi gặp thiếu tướng Putte, hắn có thể đặc cách phê chuẩn cho em một trưởng đoàn phóng viên chiến trường trong biên chế quân đội.”
Về chuyện giữa Nya và Điền Hành Kiện, Kareb thực sự cũng không hiểu rõ ràng cho lắm, có điều trong mắt những người được giải cứu ngày ấy, cái gã đại đội phó mập mạp ấy chính là một biểu tượng, là ân nhân, là vô hạn cảm kích và hồi tưởng. Nếu là người khác Kareb còn có thể lấy thân phận giám đốc sản xuất [ Anh Hùng ] do quân đội đặc phái mà quát mắng, nhưng đối với Nya và Mỹ Đóa thì lại là một chuyện khác.
“Để cho anh!” Kareb ra hiệu cho Nya rồi nhận lấy tay nắm.
“Một, hai, ba......” Cảm thấy bên trong bắt đầu có lực kéo, Kareb liền thả tay ra.
“Bịch” Klemen bị lỡ trớn ngã chổng bốn vó lên trời.
“Bây giờ là thông báo đặc biệt......”Ngày mùng tháng năm , trên màn hình hàng ngàn vạn chiếc TV ở Liên bang Leray đồng thời xuất hiện phông nền thời sự của Đài Truyền hình Trung ương Liên bang, nhìn khuôn mặt nghiêm túc của biên tập viên, tất cả người xem đều hiểu rằng đã có sự kiện trọng đại xảy ra.
Ở mỗi một thành thị, trên mỗi một ngã tư đường nhộn nhịp, ô tô bay và người đi đường đều dừng lại nhìn lên những màn hình công cộng ở ven đường. Trong trường học, thầy giáo cũng dừng tiết học. Trên thao trường, các sĩ quan cũng tạm dừng huấn luyện. Tất cả học sinh, binh lính, nhân viên đều chăm chú nhìn lên màn hình, lắng nghe tiếng nói của biên tập viên.
“......... Lực lượng đặc công Liên bang, với sự phối hợp của Tự Do Chiến Tuyến đã xâm nhập vào thủ đo Mosky của Gatralan, bắt sống thành công James Morton! Kẻ tội đồ đã ngang nhiên phát động chiến tranh đối với Liên bang của chúng ta, gây ra cái chết thương tâm cho vô số thường dân, giờ đây đã nằm gọn trong tay người Leray!”
Giọng nói êm ái của biên tập viên lúc này lại giống như một trái bom nổ lớn, khiến cho tất cả mọi người phải bàng hoàng: “Hoàng đế Gatralan đã bị chúng ta bắt được?”
Sau mấy giây im lặng, toàn bộ Liên bang Leray bùng lên những tiếng hoan hô xé trời.
Mọi người đều hét lên những tiếng thét chói tai điên cuồng, kích thích tố tuyến thượng thận làm cho cả người bọn họ phát run lên, sự kiêu hãnh và cảm giác tự hào này đủ để bao trùm lên tất cả lý trí. Tin vui này tới quá bất ngờ, quá chấn động, bọn họ quả thực không thể nào tin nổi đây là sự thật.
“Mười phút sau, Tổng thống sẽ có bài phát biểu với cả nước.”
Vào giờ khắc này, không còn ai nghi ngờ liệu Liên bang có thể giành được thắng lợi cuối cùng hay không, không còn ai dám chỉ trích chính sách của quân đội và chính phủ. Mọi người đổ xô xuống đường, bất kể sắc phục, bất kể dân tộc, tất cả đều sung sướng ôm chầm lấy nhau, vinh dự to lớn tràn ngập trong lòng bọn họ, mỗi một người đều kiêu hãnh vì mình là công dân Liên bang Leray, đều tự hào về những người lính đã dũng cảm xâm nhập vào lòng địch, bắt sống hoàng đối phương.
“...... Hoàng đế Gatralan đã chính thức trở thành tù binh của Liên bang Leray. Hy vọng là chính sách ưu đãi tù binh chúng ta sẽ làm cho ông ta cảm động mà đồng ý đầu hàng vô điều kiện và thỉnh cầu quân đội Liên bang tiến vào tinh vực Small Pyreness dẹp yên cuộc chính biến, hỗ trợ Gatralan xây dựng một chế độ dân chủ và hòa bình.”
Mười phút đồng hồ sau, Tổng thống Hamilton xuất hiện trên màn hình, dùng cái giọng khàn khàn của mình để đọc một bài phát biểu đầy hài hước. Chẳng ai biết rằng mãi nửa giờ trước, vị tổng thống này mới chắc chắn được rằng James thực sự đang nằm trong tay Điền Hành Kiện, còn về phần mấy thứ như đầu hàng với thỉnh cầu gì đó, căn bản là những thứ bị dán vào mồm James thôi:“Trải qua thương nghị, Liên bang đã chính thức đồng ý với thỉnh cầu của James Morton, không tiếc mọi giá, kết thúc cuộc chiến tranh này trong thời gian ngắn nhất!”
Sau khi Tổng thống kết thúc bài phát biểu, quốc hội lập tức triệu tập phiên họp đặc biệt, nghị viện gần như dùng tốc độ ánh sáng liên tục thông qua hai mươi tám nghị quyết, bao gồm dự toán chiến tranh, mở rộng quân đội, đề án pháp lệnh thời chiến, nhất trí ủng hộ kế hoạch hành động của Tổng thống Hamilton.
Tin James bị bắt làm tù binh cùng với cùng với bài phát biểu của Tổng thống Hamilton lan truyền rất nhanh. Trong thời đại của thông tin này, chỉ cần Liên bang Leray muốn, tất cả các tin tức đều sẽ được truyền đi đến những khu vực cách xa hàng vạn năm ánh sáng chỉ trong vòng vài giây.
Các quốc gia Phỉ Minh lập tức có những phản ứng nhanh nhất, trước khi Tây Ước kịp có ý kiếnm bọn họ đã thông báo chúc mừng thắng lợi của Liên bang Leray, đồng thời hỗ trợ cho bước hành động tiếp theo của Leray.
Các đặc sứ của Phỉ Minh ở Hội nghị Tối cao cũng chớp thời cơ phát biểu ý kiến và đề xuất đề án, biến “hiệp nghị” giữa Liên bang Leray và James trở thành một văn kiện hợp pháp, yêu cầu quân đội tham gia chính biến ở Gatralan và đang trú đóng ở Lucerne lập tức hạ vũ khí, phái các đoàn công tác đặc biệt tới giám sát quá trình khôi phục nền hòa bình và dân chủ.
“Cái lão James ngu xuẩn này!”
Trong hoàng cung Đế quốc Deseyker, người từng là bạn học với James Morton, hoàng đế Deseyker – Frank Bydere tức giận chửi ầm lên, ông ta hoàn toàn không thể nào tưởng tượng cảnh một hoàng đế lại có thể bị đặc công đối phương lẻn vào tận nhà bắt làm tù binh!
Với sự hiểu biết về James của mình, Frank biết James tuyệt đối không thể nào nói ra những lời mà Hamilton vừa tuyến bố, nhưng hiểu rõ thì có ích lợi gì? Bây giờ người đã nằm trong tay Liên bang Leray thì chẳng phải là chúng muốn nói thế nào thì nói sao? Cái lũ chính khách này cái gì cũng dốt, chỉ có không biết xấu hổ là ăn đứt người khác, những chuyện như chỉ hươu nói ngựa, đổi trắng thay đen thì còn biết làm từ trước khi chui ra khỏi bụng mẹ nữa kia!
Tin tức kia vừa được công bố, Đế quốc Deseyker cùng toàn bộ Tây Ước đều lập tức gặp cảnh khó xử. Mặc dù Gatralan là một thành viên của Tây Ước, nhưng khi đế quốc này bắt đầu xâm lược Leray, Tây Ước đã từng chính nghĩa lẫm nhiên, phát biểu quá khiển trách hành động dã man này trước Hội nghị Tối cao, yêu cầu Gatralan chấm dứt chiến tranh, sau đó Gatralan từ chối rút quân, Tây Ước cũng chỉ còn biết “lắc đầu tiếc nuối đầy đau xót”.
Hơn nữa, hành động cho hạm đội đi chặn đường của Deseyker ban đầu còn có thể lấy lý do tiêu trừ chiến tranh, dùng mấy lời kêu gọi hòa bình của Hội nghị Tối cao làm vỏ bọc ngụy trang, còn có thể dùng việc Đế quốc Gatralan vẫn đang chiếm cứ tinh hệ Galileo làm tiền vốn đàm phán. Nhưng bây giờ, ngay cả hoàng đế Gatralan cũng đã bị người ta bắt làm tù binh, Liên bang Leray có thể dùng tư thế chính nghĩa nhất mà giành lấy thắng lợi, cũng có thể yêu cầu được tiến vào tinh vực Small Pyreness!
Khi hai bên đang giao tranh ác liệt nhất, hạm đội “diễn tập” của Đế quốc Deseyker còn không thể ngăn cản quyết tâm chiến đấu tới cùng của Liên bang Leray, bây giờ thì còn có tư cách gì để đi theo người ta giảng đạo lý? Chẳng may James chập mạch tuyên bố đầu hàng một cái thì có giời mới khiến người Leray dừng lại được.
Nếu như đã không nên làm như vậy thì biện pháp chỉ có một, đó chính là gây ra xung đột, Deseyker tuyên chiến với Leray, phái binh tiến thẳng vào tinh vực Small Pyreness. Nhưng Liên bang Leray và Phỉ Minh chắc chắn sẽ không chịu ngồi yên, chỉ cần Deseyker dám động, tin rằng các quốc gia Phỉ Minh ở xung quanh sẽ cùng xuất quân tham chiến, đến lúc đó, đại chiến thế giới sẽ lập tức bùng nổ!
“Tăng cấp cảnh giới của hạm đội diễn tập, lập tức phái bộ đội đặc chủng Mosky, không tiếc mọi giá giải cứu James!” Frank nghiến răng hạ lệnh, sau đó lập tức nối đường dây nóng với hoàng đế Binalter, lúc này mà Tây Ước không ra tay, chỉ sợ Gatralan sẽ tiêu đời mất!
“Rầm!” Lại thêm một cái bình hoa bị đập nát.
Stephen cuồng nộ gầm lên:“Làm sao có thể như thế được? Tại sao ông ta lại có thể rơi vào tay Liên bang Leray chứ?”
Reiter cúi đầu im lặng, tình thế bây giờ thật sự là rất gay go. Tin tức xấu cứ truyền đến liên tiếp, vốn dĩ theo kế hoạch Bruce có thể dễ dàng khống chế được James vốn không hề phòng bị, ai ngờ chỉ một đại đội Thần Thoại quân đoàn và một nhúm bộ binh lại có thể chặn đứng được cuộc đột kích của đối phương có ưu thế binh lực vượt trội.
Sau đó, một đội quân robot kỳ quái lại mạnh mẽ đột phá vòng vây của ba sư đoàn, rồi thì Thần Thoại quân đoàn lại xuất hiện, Reinhardt thì đột ngột ra thông báo, mũi thương chỉ thẳng vào Stephen. Bây giờ sự chống cự của những nơi chưa quy hàng càng ngày càng kịch liệt.
Mới vừa rồi, tin tức do Garanes gửi về lại càng làm cho người ta cảm thấy không biết phải nói gì. Hai trung đoàn thiết giáp thân kinh bách chiến mà lại bị một lũ robot hỗn tạp cùng một đám [ Cuồng Long ] tiêu diệt mất tám phần!
Lúc này phải nghe tin tức của Leray, khó trách Stephen tức giận đến thế. Không có James thì cuộc chính biến này tuyệt đối không thể kết thúc trong một khoảng thời gian ngắn. Bên ngoài có Liên bang Leray, bên trong có Thần Thoại quân đoàn, hơn nữa còn có những gia tộc đối đầu với nhà Howard, phe phái trung thành với George, lại thêm đám tướng lĩnh cứng đầu cứng cổ. Rất có khả năng đây sẽ biến thành một trò hề trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi!
“Lập tức phát thông báo, tuyên bố Reinhardt có ý đồ soán vị.” Mặc đang tức giận tới cực điểm, thế nhưng Stephen vẫn bình tĩnh ra một loạt mệnh lệnh. “Tăng cường thế tấn công. Xây dựng chính phủ lâm thời, liên lạc với Liên bang Leray. Sư đoàn và không tiếc mọi giá, nhất định phải bắt giữ hoặc giết chết được... người đó!”
Reiter nhận lệnh, đang chuẩn bị rời đi thì Stephen đột nhiên gọi hắn lại:“Mặt khác, cố gắng kiểm tra tình hình của Bruce, nếu như hắn đã chết thì phải biết rõ là ai đã giết hắn!”
“Ngươi là ai?” Zola nhìn chằm chằm vào chiếc robot rách nát trước mặt, lão thật sự không ngờ ngoài Reinhardt ra, ở Gatralan lại còn có người có tài nghệ cao như vậy.
“Ngươi không cần phải biết ta là ai, ngươi chỉ cần biết James đang nằm trong tay ta là được rồi!” Điền Hành Kiện không nhịn được đảo cặp mắt trắng dã, dùng sức vuốt vuốt hai bàn tay, phải chiến đấu cường độ cao trong thời gian dài làm cho hắn cảm thấy khó mà chịu nổi nữa. Nếu chỉ tính phương diện điều khiển robot mà nói, mập mạp biết mình chắc chắn không phải là đối thủ của chiếc [ Cuồng Long ] kia.
Kỹ thuật của vị quân đoàn trưởng tiền nhiệm của Thần Thoại quân đoàn này quả nhiên là danh bất hư truyền, kinh nghiệm lại phong phú, có thể nói là thiên hạ vô song. Bất quá trong thực chiến, trừ kỹ thuật ra còn có rất nhiều nhân tố ảnh hưởng đến kết quả chiến đấu.
Điền Hành Kiện cất giọng âm dương quái khí hỏi:“Vị lão gia này, có phải là đang cảm thấy có lòng sát tặc, vô lực hồi thiên hay không?” Tiện nhân trong lòng đắc ý, đáng tiếc là Zola đã bảy mươi tuổi, đáng tiếc là hắn đã đoạt hết tiên cơ và ưu thế, đáng tiếc là tính năng của [ Logic ] ăn đứt [ Cuồng Long ] về mọi mặt.
Hắn đắc ý dương dương cười đểu, đối với việc mình có thể vờn đối thủ được như vậy thì cảm thấy cực kỳ thỏa mãn.
“Ngươi...... Ngươi không sợ ta liều mạng sao?” Zola hung hãn nói.
“Liều mạng?” Điền Hành Kiện bĩu môi,“Ngươi định lấy mạng ai ra mà liều? Nói thật nhé, ông đây chính là một gã tù trốn trại, muốn lấy hoàng đế ra làm bia đỡ đạn, ta an toàn, lão cũng an toàn. Ngươi muốn liều mạng thì liều con mịa nó luôn đi, dù sao ngươi cũng là đang lấy mạng của hoàng đế ra mà liều đấy! Đến lúc đó ta trả lại cho ngươi một đống xương với thịt rồi chạy, ngươi tuổi gì mà đòi bắt được ta!”
Mập mạp điều khiển [ Kim Cương ] dạng chân thành trung bình tấn, hít vào thở ra, thực hiện mấy chiêu khởi động, ưỡn ngực nói:“Đừng nhìn người của chúng ta ít hơn của các ngươi mà coi thường, ai thắng ai thua vẫn còn chưa chắc đâu!”
Đang nói, rada của [ Logic ] bỗng xuất hiện tín hiệu cảnh báo có robot tới gần. Mập mạp tâm niệm xoay chuyển thật nhanh, nói tiếp:“Nhưng mà ta cũng không muốn lưỡng bại câu thương. Như vậy đi, ngươi đứng yên ở chỗ này ba mươi phút đồng hồ, sau đó đi về hướng tây, ta đến được khu vực an toàn sẽ để lại người cho ngươi.”
“Làm sao ta có thể tin được ngươi?” Zola lạnh lùng hỏi.
“Ngươi chỉ có thể tin tưởng ta!” Mập mạp điều khiển [ Kim Cương ] nhún vai đáp,“Ta muốn giết lão, ngươi cũng không cản được.”
Zola nghiến răng nói:“Một lời đã định!”
Mập mạp cũng không đáp lời, ra lệnh với đám robot của hắn “Rút lui!” rồi xoay người bỏ đi.
Hệ thống gây nhiễu của nhà tù đã được mập mạp cài chương trình, thiết lập tần số an toàn. Cho nên dưới tác dụng của nguồn nhiễu mạnh này, trừ phi có hệ thống công suất lớn hơn áp chế, hoặc là phá hủy được nguồn nhiễu, nếu không thì trong phạm vi Abnosker, trừ lực lượng của mập mạp ra, không một chiếc robot nào có thể hoạt động bình thường.
Cho nên rada của mập mạp có thể phát hiện robot tới gần, còn rada của [ Cuồng Long ] thì lại chịu chết, huống hồ hệ thống điện tử trên người [ Logic ] đều đã được Mễ Lan cải tiến, tính năng vượt trội hơn hàu hết những hệ thống cùng loại trên thế giới, có thể nói là bản thu nhỏ của loại dùng trên chiến hạm.
Đám robot có thể tới được nhà tùvào lúc này, mập mạp dùng mông mà nghĩ cũng biết không thể nào là người của mình, như vậy hắn thừa dịp Zola vẫn chưa hay biết gì phủi mông bỏ đi, để cục khoai nóng kia lại cho lão ta.
Còn về phần hứa hẹn đến khu vực an toàn sẽ thả người, điên hay sao mà tin lời một trùm lừa đảo như mập mạp?
--------------
----------oOo----------
Nói nữ nhân như quần áo, huynh đệ như tay chân. Nghĩ lại thì, con mẹ nó, anh đây thế mà đã ba chân bốn cẳng, trần truồng suốt năm!
-Sử Thượng Đệ Nhất Yêu-