Một đêm đã trôi qua, khi ánh mặt trời trở lại với Tanvir, cư dân của thành phố khổng lồ này mới nhận ra nơi đây đã thay đổi hoàn toàn. Ở trên đường là từng đội robot vũ trang tuần trang và những đoàn binh lính không ngừng được điều động, mỗi một góc phố cũng đã được bố trí chướng ngại vật.
Những người may mắn lúc này còn có thể sống ở nhà, ôm lấy những người thân cũng đang hoảng sợ mà nhìn những binh lính vũ trang đầy đủ ngoài cửa sổ, nhìn những hố pháo sâu hoắm và những tòa nhà bốc cháy ngùn ngụt ở xa.
Những người không may mắn thì đêm qua đã được pháo năng lượng tiễn lên thiên đàng. Cho dù có may mắn sống còn thì bọn họ cũng chỉ còn biết lang thang, bởi vì nhà cửa của bọn họ đã bị biến thành một đống gạch vụn. Bọn họ chỉ có thể mặc những bộ quần áo mỏng manh giữa trời đông băng giá, cố gắng chạy đi càng xa càng tốt.
Nhưng toàn bộ Tanvir đã biến thành một chiến trường khổng lồ, vô luận đi về đâu cũng chỉ có pháo hỏa ác liệt và những tòa nhà đổ nát chào đón họ. Mọi người chỉ có thể dừng bước, tìm một chỗ tránh gió, ngơ ngác nhìn xung quanh.
Một số người mất đi thân nhân, hoặc là sợ hãi đến nỗi phát điên đứng cứ đi tới đi lui, cười khúc khích mà nhìn địa ngục, thân thể tựa như đã không còn do bọn họ khống chế, mỗi khi có một chiếc xe quân dụng hoạc robot chậm rãi đi qua, bọn họ lại như biến thành chó hoang mải miết đuổi theo, trong miệng cứ gầm gừ những câu từ vô nghĩa, mãi cho đến khi xe đi thật xa, bọn họ mới cười hềnh hệch quay trở về.
Ở một góc đường bẩn thỉu nọ, hàng trăm binh sĩ bị thương được đưa về đây, người ngồi kẻ nằm la liệt, khắp nơi là những tiếng rên rỉ đau đớn. Số nhân viên quân y ít ỏi bận đến tối tăm mặt mũi, mồ hôi chảy ròng ròng. Bệnh nhân của bọn họ thật sự là quá nhiều, binh lính nào bị thương quá nặng thì chỉ có thể được sơ cứu qua loa, sau đó cứ như vậy nằm yên chờ đợi cái chết đến với mình.
Ở phía đông Tanvir, một vị giáo sư lịch sử đang hoảng hốt dẫn người thân chạy ra khỏi căn nhà của mình, [nọ/vậy/kia] đống hắn ở lại liễu bốn mươi năm đích lão lâu, bởi vì nơi mà ông ta sinh sống suốt bốn mươi năm qua lúc này đã trở thành nơi ẩn nấp của hai chiếc robot, thân thể to lớn của chúng tựa vàotường nhà, pháo năng lượng trên tay không ngừng bắn phá con đường đối diến.
Mới hơn mười phút trước, khu vực giao chiến vẫn còn cách xa nơi này, nhưng, đối phương tiến vào quá nhanh. Dưới những tiếng thét tức giạn của các sĩ quan, hàng loạt binh sĩ bị đánh tan ở tuyến trước lại một lần nữa trở lại chiến đấu, cố gắng ổn định trận tuyến phòng ngự.
Vị giáo sư kéo tay vợ con chạy xuyên qua đám binh lính hỗn loạn, vừa mới chạy qua được một con đường khác thì chỉ nghe thấy một tiếng nổ thật lớn, căn nhà cũ của ông ta đã bị một loạt đạn pháo năng lượng phá hủy hoàn toàn. Giữa lúc ông ta đang kinh ngạc há hốc mồm nhìn lại vụ nổ thì đột nhiên thấy vợ mình không ngừng lay mạnh đứa con lớn, kêu lên đến lạc cả giọng:“Em của con đâu rồi, em của con đâu rồi?”
Đứa con lớn năm nay chỉ mới tám tuổi khóc hu hu, cả người run lên bần bật, lấy tay chỉ về phía nhà:“Đồ chơi...... đồ chơi......”
“Ầm!” Lại một tiếng nổ lớn vang lên ngang cạnh ngôi nhà, vị giáo sư chán nản ngồi phịch xuống đất, người vợ khóc lóc thê thảm, đắ con lớn đang hoảng sợ, đoàn người chạy tất tả, binh lính liều mạng chiến đấu, bom rơi đạn nổ, hết thảy đều biến thành hai màu đen trắng, không một tiếng động.
Người thầy giáo một đời giảng dạy về lịch sử chiến tranh của đế quốc tuyệt vọng nhắm hai mắt lại. Chiến tranh, cuối cùng đã lan tới trung tâm của quốc gia này. Thì ra, mỗi lần đế quốc quân duyệt binh hùng tráng mừng chiến thắng đã phải đánh đổi bằng những cảnh tượng này đây. Thì ra, nh.ững trận chiến “oai hùng” trong giáo án khi diễn ra ngay trước mặt lại đáng sợ và thê thảm thế này đây!
Thứ mình không muốn, đừng làm cho người.
Trong phòng rất yên tĩnh, trần nhà khá cao càng làm cho nó có thêm vẻ trống trải. Anh sáng ban mai rực rỡ xuyên qua lớp kính thủy tinh, chiếu vào chiếc sa bàn điện tử D ở chính giữa, làm cho những hình ảnh và ký tự đang không ngừng thay đổi trên đó có một vẻ rất đặc biệt.
Đây là sở chỉ huy Sư đoàn có nhiệm vụ phòng thủ khu đông, kể từ khi đội quân này đầu hàng thì nó đã trở thành trụ sở tiền tuyến của Stephen, các lực lượng tham gia phát động tấn công hoàng cung đều được trung chuyển qua đây, còn phòng họp chính thì đã được bố trí thành phòng chỉ huy.
Nhìn những con số trên sa bàn, Stephen có chút thất thần.
Vài chữ số giảm đi, nghĩa là tính mạng của một số binh lính đã không còn, có điều Stephen cũng không quan tâm đến điều ây, trừ phi tất cả các chữ số đều về không thì có lẽ sẽ làm hắn nhấc mí mắt lên được một cái.
Nhưng trong tay của hắn là báo cáo vừa mới được gửi đến, trong đó viết, James Morton đã chết khi chiếc phi thuyền hoàng gia cố gắng giải cứu ông ta bị phát nổ.
Lão đã chết, giống như trên màn hình bớt đi mấy chữ số, cứ như vậy mà biến mất.
Cuối cùng thì giờ khắc này cũng đã tới, Stephen đột nhiên cảm thấy hơi luống cuống. Người đó, là cha của mình, là người thống trị chí cao vô thượng của cái đế quốc này.
Lão ta thật sự đã chết rồi!
Tìm cách được James ủng hộ, phán đoán suy nghĩ của James, mong chờ James thoái vị, căm hận James vô tình, cuối cùng là đi lên con đường phản bội và giết chết James, những thứ này đã chiếm cứ tất cả cuộc đời hắn.
Nhưng bây giờ hắn chợt phát hiện ra, những ngày tháng ấy đã không còn nữa, đã tan biến hết cùng với cái chết của James rồi!
Stephen đứng lên ngắm nhìn khu rừng dưới ánh ban mai rực rỡ.
Toàn bộ lý tưởng của hắn chính là thừa kế vị trí của James, trở thành một đế vương vĩ đại hơn hẳn lão ta. Đối với mục tiêu này, Stephen rất tự tin, bởi vì trong mắt hắn, James thật sự không thể xứng với hai chữ vĩ đại.
So với các đời hoàng đế Gatralan trước đây, ngoài khoản thống trị cứng rắn là hạng nhất ra, James hầu như chẳng có thành tích gì đáng để tự hào,nhưng lão lại cứ nhắm mắt nhắm mũi phát động hàng loạt cuộc chiến. Tựa hồ, đây là toàn bộ ý nghĩa khi trở thành hoàng đế của lão ta.
Stephen từng tính toán xem nếu James mà chết thì đế quốc sẽ như thế nào, trong suy nghĩ của hắn, tình huống còn hỗn loạn hơn cả trăm lần so với bây giờ! Nhưng lúc ấy hắn cũng không coi sự hỗn loạn này vào đâu, hắn cảm thấy mình hoàn toàn có năng lực dẹp yên hỗn loạn, đem tất cả quyền lợi tập trung vào tay hoàng đế mới – chính là hắn!
Hắn rất chắc chắn có ngày mình sẽ dẫn dắt quân đội, trong tiếng động cơ gầm rú và pháo hỏa rền vang, mở ra một con đường chói lọi huy hoàng, trở thành đế vương vĩ đại nhất, viết nên vô số truyền kỳ, làm cho tất cả kẻ địch đều phải kính sợ mà run rẩy quỳ rạp xuống hai bên đường mà hắn bước tới, làm cho là cờ nộ hùng của Đế quốc Gatralan tung bay ở những nơi mà hắn muốn chinh phục!
Nhưng mà cho tới bây giờ, Stephen mới phát hiện ra, so với cha, hắn bất quá chỉ là một đứa trẻ miệng còn hôi sữa, nhiệt huyết sôi, giấc mộng cao xa, chỉ trong một ngày mà James vừa mất đi, tất cả đã trở thành vũng bùn mà hắn phải khó nhọc bước đi!
Một đêm tấn công, cơ hồ không lấy được bất cứ tiến triển gì!
Ngoài khu vực phía đông và phía nam Tanvir do Lieb Scott vạch định kế hoạch chiếm lĩnh ra, còn thì Stephen cảm thấy như đâu đâu cũng có địch
Đầu tiên là hoàng cung!
Hoàng gia vệ đội bảo vệ hoàng cung thật sự rất ương ngạnh, Stephen hoàn toàn không thể ngờ được cái đám thuộc hạ của gã phế vật George, ngày ngày mặc quân phục màu đỏ với đủ các loại tua rua, lông vũ biểu diễn nghi trượng lại có thực lực mạnh như vậy!
Hai trung đoàn thiết giáp tinh nhuệ cùng với một sư đoàn bộ binh cơ giới tấn công liên tục suốt mười giờ đồng hồ, thế mà không thể tiến lên được một bước, thủy chung vẫn bị cản lại ở khu phố số cách hoàng cung hai km. Không thể làm chủ hoàng cung, không thể lấy được quyền trượng tượng trưng cho ngôi đế vương và các loại ấn chương mật mã cùng với quyền hạn chỉ huy quân đội, điều này cũng có nghĩa là Stephen vẫn không thể lấy tư cách hoàng đế để ban bố mệnh lệnh.
Mất đi thủ lệnh điều binh của hoàng đế, chiến cuộc ở Lucerne liệu còn có thể chống đỡ được bao lâu?
Trong chiến tranh hiện đại, không có viện quân, không có hậu cần bổ cấp, coi như là quân thần Tây Ước – đại tướng Soberl tự mình chỉ huy cũng không thể giành được chiến thắng!
Việc James tập quyền thống trị hàng chục năm nay làm cho tất cả các đơn vị ở bên ngoài hầu như không thể tham gia vào việc thay đổi chính quyền ở trung ương, nhất là trong tình huống thế cục còn không rõ ràng. Đây vốn là cơ sở để Stephen phát động chính biến, bởi vì hắn biết chỉ cần có thể tốc chiến tốc thắng, tình hình tiền tuyến hầu như sẽ không bị ảnh hưởng quá lớn. Thế nhưng chuyện mà hắn lo lắng chẳng những đã xảy ra, hơn nữa còn xảy ra vô cùng đột ngột.
Khu phía tây Tanvir đã bị Thần Thoại quân đoàn chiếm giữ, Reinhardt nhân lúc hỗn loạn bất ngờ xuất hiện, khống chế Sư đoàn thiết giáp và Sư đoàn bộ binh cơ giới , đồng thời phát thông cáo thảo phạt Stephen, hắn không có hứng thú với những đồ vật trong hoàng cung, bởi vì chỉ cần giết được Stephen là hắn có thể tiêu diệt gia tộc Morton, đạp bằng con đường bước lên ngôi báu!
“...... Stephen không nhớ công ơn nuôi dưỡng, không để ý tình cảm thủ túc, ngang nhiên phát động chính biến, sát phụ thí huynh, âm mưu soán vị, lang tâm cẩu phế, làm cho ai ai cũng căm ghét...... Tương lai của Gatralan mà phải nằm trong tay một kẻ vô tình tuyệt nghĩa như vậy, tất thiên nộ nhân oán, người dân còn đâu đất sống...... Reinhardt ta, thề quyết vì đế quốc trừ ác, cho dù cửu tử nhất sinh cũng không lùi bước......”
Nghĩ đến ngôn từ của bản thông cáo này, bàn tay Stephen không tự chủ được xiết chặt lại, cơ hồ như muốn bóp nát nó:“Thằng con hoang chó chết! Chẳng lẽ Thần Thoại quân đoàn xuất hiện ở Abnosker là để đi chơi à? George mất tích có đâu lại không liên quan với ngươi?”
Ngoài kẻ địch lớn nhất là Reinhardt ra thì còn có khu phía bắc!
Khu phía bắc Tanvir lúc này đã bị Đế quốc đệ nhất thượng tướng – Gordon cùng với lão chiến hữu Heylinger chiếm cứ, hai lão hồ ly giảo hoạt này nhân lúc chính biến mới bắt đầu, nhanh chóng thoát khỏi phạm vi khống chế của Stephen, âm thầm triệu tập các thế lực còn sót lại của Bộ Tổng Tư lệnh, lấy Sư đoàn thiết giáp chủ lực số và Sư đoàn thiết giáp làm cơ sở, tự thành một phái. Còn cờ hiệu của bọn họ lại chính là người thừa kế ngôi vị đã mất tích - George !
Ba phương thế lực giăng kín khắp nơi, ai cũng không dễ dàng nhận thua, thế nên nếu muốn trong khoảng thời gian ngắn dẹp yên hỗn loạn, thu trọn Gatralan về tay thực chẳng khác gì nằm mơ giữa ban ngày.
Stephen đứng trước cửa sổ, hắn không thể hiểu nổi tại sao một kế hoạch chặt chẽ cẩn thận như vậy lại có thể bị biến thành ra cục diện hỗn loạn như thế này cơ chứ?
“Reinhardt, có một chuyện tôi cần phải xác định, lời đồn về cậu và James...... Là thật?” Conannon nhấp một ngụm cà phê, chăm chú quan sát ông bạn thân của mình.
Nếu như nói trên thế giới này có một người có tư cách hỏi Reinhardt về vấn đề thân thế, như vậy thì chỉ có Conannon mới có đủ tư cách. Hắn là người bạn thân nhất của Reinhardt khi du học ở Deseyker, đồng thời cũng là con trai độc nhất của thân vương Kalurin, đặc sứ Đế quốc Deseyker, một người có thể đem lại cho Reinhardt sự hỗ trợ cực kỳ to lớn vào thời điểm quan trọng này.
Reinhardt cười lớn, đứng dậy khỏi ghế salon, đi về phía bàn làm việc:“Không ngờ chuyện này lại đáng để cho cậu chú ý...... Tôi cũng không cho rằng cậu lại đi tin những lời đồn vớ vẩn ấy...”
Concannon nhướng mày, khẽ mỉm cười, buông tách cà phê trên tay xuống:“Hy vọng cậu đừng để ý tới sự vô lễ này, tôi không hy vọng phải tham gia vào chuyện gia đình người khác, nếu như cậu có thể vạch rõ giới tuyến với gia tộc Morton thì tốt.” Hắn sửa sang lại ống tay áo rồi nói tiếp:“Đối với bệ hạ của tôi mà nói, James là lão bằng hữu của ông ta, còn đối với tôi mà nói, tôi chỉ hy vọng hoàng đế tiếp theo của Gatralan là người bạn tốt của mình mà thôi.”
Reinhardt mỉm cười, gật đầu nói:“Về điểm này thì cậu yên tâm đi.”
Conannon nói:“Tôi cũng có thể cam đoan, trước khi có được sự đồng ý của Deseyker, Lieb Scott và Liên bang Naga chỉ có thể khoanh tay đứng nhìn cuộc nội chiến này! Nếu như Tây Ước có đề nghị gì đó, chúng ta nhất định sẽ lựa chọn cậu làm người kế nhiệm James.”
Hai người nheo mắt nhìn nhau rồi cùng cười lớn, Conannon nói:“Căn cứ theo báo cáo, James chắc chắn là đã mất mạng, bất quá bệ hạ Frank đã hạ chỉ, yêu cầu tôi không tiếc hết thảy phải tìm bằng được lão già đó, sống phải thấy người chết phải thấy xác, đảm bảo không bị Liên bang Leray nắm giữ.”
“Đặc công Leray cái quái gì chứ, chẳng qua chỉ là một đám hạ đẳng bị Thần Thoại quân đoàn đánh cho trốn chui trốn nhủi mà thôi.” Reinhardt thản nhiên nói,“Bất quá, cái gã thủ lĩnh vượt ngục ấy cũng rất có ý tứ, ngay cả tôi mà hắn cũng lừa được! Nói không chừng, hắn còn có thể đã lừa được những người khác rồi......”
Nói đến cái gã béo tên là Trương Nguyên, sắc mặt Reinhardt có vẻ rất khó coi, hắn mở hệ thống mạng tin tức rồi nói với Conannon:“Bảy giờ bốn mươi phút, hệ thống Thiên Võng xuất hiện dấu hiệu sử dụng quyền hạn tối cao, có điều bởi vì cấp bậc không đủ nên chúng ta không có cách nào truy ra được tình huống và vị trí xuất hiện. Nhưng nếu dựa theo báo cáo của O’Sullivan, James đã chết vào lúc bảy giờ rồi.”
Gã có gắng bắt khuôn mặt cứng ngắc của mình phải cười lên một cái:“Có lẽ có người đã chiếm được quyền hạn tối cao và may mắn thoát khỏi tai nạn, mà cũng có thể là O’Sullivan đã bị đánh lừa. Bây giờ Thần Thoại quân đang triển khai tấn công vùng tiếp giáp giữa khu phía nam và khu trung tâm, không thể tổ chức lục soát quy mô lớn. Tôi tin rằng lực lượng thiết giáp mà cậu mang đến có thể đem lại một tin vui, dẫu sao thì trình độ khoa học kỹ thuật của Deseyker cũng hơn xa Gatralan mà.”
Conannon nhướng mày, tự phụ nói: “Luận về truy tung bằng robot, Liệp Nhân quân đoàn của Deseyker mặc dù không phải là đệ nhất thiên hạ thì cũng không thể đứng dưới hạng ba, chúng ta không thể trực tiếp tham dự nội chiến, bất quá giúp cậu tìm người thì vẫn có thể làm được. Nói không chừng, bây giờ đám thợ săn đã bắt được con mồi rồi!”
“Tổ cha nó, vẫn không để cho ông được yên à!” Điền Hành Kiện nhìn đống dấu hiệu robot dày đặc trên màn hình rada mà chỉ cảm thấy một trận choáng váng đầu óc.
Bonnie ở bên cạnh nhất thời cũng có chút ngạc nhiên, còn chưa kịp nói gì thì đã bị mập mạp lấy một mảnh vải bịt miệng lại.
“Tình hình khó khăn sẽ mời cô cười vài tiếng, nhưng bây giờ thì cứ trật tự đi đã nhé!”
[/RIGHT]