"Cái gì cũng không có?"
"Đúng thế, tới lui đều lục soát hết rồi, vẫn không phát hiện ra bất cứ thứ gì."
Mấy binh sĩ tuần tra tụ tập ở hai bên trái phải của robot [Thánh Kiếm ] đang nói chuyện với nhau.
Từ lúc tiếng súng quỷ dị kia vang lên, cái tiểu đội tuần tra cách mập mạp không đến hai mươi mét này đã tìm kiếm tại đây gần nửa giờ rồi.
Thế nhưng, mặc cho bọn họ lật tung cả cái ngọn núi này lên, cũng không phát hiện ra một điểm dấu vết. Một phát súng kia, phảng phất như không phải là do con người làm ra. Chỉ là xuất hiện từ hư không, sau đó lại hư không mà biến mất. Nếu như không phải tất cả mọi người đều nghe thấy được, các binh sĩ thậm chí còn hoài nghi rằng tai minh bị ảo giác đi.
Một binh sĩ sốt ruột giật lấy khẩu súng từ tay binh sĩ bị hiềm nghi cướp cò kia, lật qua lật lại nhìn ngó, trong miệng hùng hùng hổ hổ: "Theo ta, là do khẩu súng này của người có vấn đề."
Binh sĩ bị hiềm nghi gân cổ, trên trán gân xanh nổi lên, cả giận nói: "Ngươi có ý tứ gì hả? Căn cứ đều phái người bắt đầu tìm kiếm rồi, nơi này có sát thủ! Ngươi là không hiểu hay là cố tình muốn gây chuyện?"
Binh sĩ ban đầu kia cười lạnh một tiếng nói: "Ai biết được một phát súng kia của ngươi đã bắn đi nơi nào chứ!"
"Câm miệng!" Viên thượng sĩ đầu lĩnh một cước đá binh sĩ ban đầu kia ngã nhào một cái, thần sắc nghiêm khắc nói: "Ngươi con mẹ nó đồ óc heo này! Không biết là lời này sẽ chết người sao?" Hắn nhanh chóng nhìn qua xung quanh một chút, thấp giọng quát: "Từ giờ trở đi, ai cũng không để cho sự tình về tiếng súng kia lộ ra ngoài!"
Mấy binh sĩ liếc nhìn nhau, bắt đầu trầm mặc.
Trước đó hơn hai mươi phút, từ căn cứ ở dưới chân núi phát ra một tiếng cảnh báo, bọn họ cũng nhận được mệnh lệnh tìm kiếm cái tay súng bắn tỉa kia.
Một gã bắn tỉa có thể làm cho cả căn cứ gióng trống khua chiêng lâm vào hỗn loạn như vậy, có dùng cái mông cũng biết được là đã xảy ra đại sự. Mà sau đó trên kênh thông tin khu vực, đồng bạn trong căn cứ loáng thoáng đã để lộ ra tin tức, càng khiến cho bọn họ như bị sét đánh - Stephen bị ám sát, sinh tử chưa biết!
Ở đây mỗi người đều hiểu rõ, toàn bộ sự tình cũng tiếng súng kia có quan hệ lớn lao. Mà một tiếng súng này, vậy mà đã đem toàn bộ đội tuần tra đều kéo tới sát bở vực sâu của vạn kiếp bất phục.
Trong quân đội Gatralan với chế độ đẳng cấp nghiêm ngặt này, một đại đội trưởng, là có thể quyết định được sinh tử của hạ tầng binh sĩ. Nếu bị người biết được về chuyện tiếng súng kia, vậy thì hậu quả nghiêm trọng đến mức nào có thể nghĩ. Nếu như sát thủ đã ở ngay trước mắt đội tuần tra mà bắn chết Stephen, vậy thì trách nhiệm lơ là nhiệm vụ của đội tuần tra phụ trách cảnh giới cái khu vực này, khi bị các tầng trên đè ép xuống, không chết thì cũng bị lột da.
Càng khiến cho người ta sợ hãi hơn là, nếu như một phát súng kia thực sự là bị cướp cò, đồng thời lại vừa trùng hợp không đến một phần vạn lại bắn vào trên người của Stephen, vậy thì toàn bộ đội tuần tra sợ rằng tất cả đều toi mạng! Tuy rằng khả năng cướp cò bắn trúng Stephen có thể tính là vô cùng hoang đường, thế nhưng dưới tình huống không bắt được tay súng bắn tỉa kia, vậy thì lý do sai lầm kia đều có thể bị nắm lấy rồi cuối cùng trở thành báo cáo chịu tội thay hướng lên cấp trên!
Thế nên, bất kể là thế nào, chôn sâu chuyện này ở đáy lòng là tốt nhất. Bất kể là có sát thủ bắn tỉa hay là mình chẳng may cướp cò, cái trách nhiệm này cũng không phải là tiểu đội tuần tra này có thể gánh chịu được!
Gió núi thổi qua, mấy binh sĩ tuần tra phát hiện ra lưng của mình đã có chút lạnh lẽo.
Xa xa ở đỉnh núi khác, từng đám binh sĩ mặc quần áo tác chiến bốn màu của Gatralan, xếp thành trận hình dài như con rắn, thong thả di động trên sườn núi. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, mấy ngọn núi trọng điểm đều vẫn đang được lục soát, thế nhưng vẫn như cũ không phát hiện ra bất cứ hành tung khả nghi gì. Bộ binh còn đang lần lượt nhiều lần tìm kiếm trong rừng rậm, mà robot thì đã đặt trọng tâm ở xa hơn.
Trong kênh thông tin, tâm trạng của các sĩ quan càng ngày càng gấp gáp. Bọn họ thúc giục, quát mắng, một khắc cũng không yên tĩnh. Hai trung đoàn bộ binh tăng cường mười tiểu đoàn, bao gồm các đại đội trực thuộc trung đoàn như cảnh vệ, thông tin, hậu cần vận tải cùng trong ban chỉ huy trung đoàn, tất cả người có thể sử dụng được thì đều được phái ra!
Trên dãy núi nhỏ xung quanh căn cứ lục quân Christian, hơn bảy nghìn người đang tiến hành giăng lưới lùng bắt. Mật độ các các đơn vị đã đạt tới trình độ lãng phí.
Các thành viên đội tuần tra đã đạt được sự ăn ý lẫn nhau, trong tiếng thúc giục và quát mắng hỗn độn trong kênh thông tin khu vực, lấy chiếc [Thánh Kiếm ] làm trung tâm, phân tán ra thành một vòng tìm kiếm mới.
Viên thượng sĩ đầu lĩnh phụ trách mặt đông. Hắn lấy từ trong tay ra một chiếc dao găm quân dụng chém ra bụi gai, chậm rãi hướng về sâu trong dốc núi đi tới. Bũn nhão lún dính dưới chân khiến cho hắn phải đem đại bộ phận chú ý đặt trên việc giữ vững thăng bằng, mà bụi gai dài rậm sắc nhọn lại khiến cho hắn phiến toái không kể xiết.
Nhẫn nại đi tiếp hai mươi mét, trước mặt viên thượng sĩ đã xuất hiện một bãi đất bằng bị lá rụng vàng sẫm phủ kín. Hắn cẩn thận men dốc bùn nhão đi xuống phía dưới hai bước, sau khi thở dài một hơi thì chân phải nhún một cái, chân trái liền bước một bước dài tới bãi đất.
Chỉ nghe "Bụp!" vang một cái, do hoàn toàn không biết bên dưới lớp lá rụng là bùn lầy nên viên thượng sĩ một nửa thân thể đã ngả vào trong bùn. Việc xảy ra ngoài ý muốn này khiến cho hắn nhất thời chật vật không thể tả được. Hắn giãy dụa một bên chửi to, một bên xoay người lội lên trên.
Viên thượng sĩ đang luống cuống tay chân cũng không biết rằng, tất cả sự việc đều đã được vệ tinh quay chụp được và truyền tới trên màn hình Thiên Võng đài khống chế trung ương của một chiếc robot chỉ huy cách đó hơn một nghìn km.
Nhìn viên thượng sĩ kia một cước bước vào bãi bùn lầy, mỗi một người trước màn hình Thiên Võng đều cảm thấy trái tim của mình đã đập nhanh hơn vô số lần. Cái bãi bùn này chính là nơi ẩn thân của Điền Hành Kiện. Vị trí mà viên thượng sĩ dẫm vào, khoảng cách cách mập mạp không đến một mét.
"Ellen!" Viên thượng sĩ bò đến bên rìa của bãi bùn lầy, dùng dao găm cạo ra một khoảng đất trống rồi ngồi xuống, mở máy thông tin trên mũ giáp kêu lên.
"Có chuyện gì vậy, thưa ngài." Trong máy thông tin, truyền tới thanh âm của trung sĩ Ellen điều khiển chiếc [Thánh Kiếm ].
Thượng sĩ cúi đầu, cố sức đem súng năng lượng từ trên người gỡ xuống đặt ở một bên, nhìn quần áo cả trong lẫn ngoài đều bị bùn lầy nhuộm bẩn hết, chỉ cảm thấy cực kỳ uể oải. Việc tìm kiếm liên tục cùng với áp lực tâm lý mà cái tiếng súng như ác mộng kia mang đến đã khiến cho hắn sức cùng lực kiệt rồi. Hít vào một hơi, lúc này mới hữu khí vô lực nói với Ellen: "Ngươi xuống đây đi, mang cho ta một bộ quần áo dự bị trong robot của ngươi."
Robot một người lái [Thánh Kiếm ] ầm vang, rất nhanh đã tới được đây, tay máy to lớn xô đổ mấy gốc cây nhỏ, vững vàng đứng trên sườn dốc đầy bụi gai. Trung sĩ Ellen thấy thượng sĩ lầy lội đầy người, không khỏi kinh ngạc nói: "Sao ngài lại thành như vậy vậy?"
Thượng sĩ liếc xéo Ellen trong khoang lái trong suốt của robot một cái, một bên cởi ra quần áo đã hoàn toàn bị dính bùn, một bên tức giận nói: "Hôm nay đụng phải tà rồi. Nhanh lên, đem quân áo của ngươi cho ta mặc đi."
Tiếng động cơ liền nhỏ dần, tứ chi robot co rút lại rồi giải trừ trạng thái chiến đấu. Theo một tiếng nhẹ vang của cánh tay thủy lực, nắp khoang lái bật mở, một gã trung sĩ vóc người chỉ lớn hơn thượng sĩ không quá một số liền nhảy xuống. Hắn một bên xoay người mở ra hòm dự bị ở phần eo robot, kiễng chân tìm kiếm quần áo, một bên nói: "Y phục tôi vẫn còn, thế nhưng ngài có thể mặc hơi lớn một chút được không?"
"Ngươi cứ tìm đi, vóc người của ta cũng ngươi chẳng khác nhau là mấy!" Theo một hồi sột soạt, thanh âm của thượng sĩ từ phía sau Ellen truyền đến.
"Không khác nhau là mấy?" Ellen không nghĩ tới vị thượng sĩ luôn luôn không bao giờ nói cười này lại có thể thoải mái như thế, hắn từ trong hòm tìm được quần áo, cười hì hì xoay người lại. Vẻ tươi cười, ngay lập tức liền đọng lại trên mặt hắn rồi. Một con quái vật to lớn cả người đầy bùn lầy đang đứng ở phía sau hắn, lộ ra một hàm răng trắng bóc. Mà ở bên cạnh quái vậy, chính là viên thượng sĩ với một con dao găm đang cắm ở trên yết hầu.
Ellen gian nan xoay con ngươi một cái, tất cả trước mắt đã vượt quá phạm vi nhận biết của hắn. Hắn thế nào cũng không rõ được, từ lúc thượng sĩ nói cho đến khi mình xoay người tổng cộng chỉ có vài giây đồng hồ, con quái vật này làm sao mà giết được thượng sĩ, sau đó cười toe toét bày xong tư thế ở phía sau mình, hoàn thành một đoạn hình ảnh câm lặng một cách quỷ dị như vậy!
Ellen không có tiếp tục tự hỏi được nữa, giây tiếp theo, yết hầu của hắn đã bị quái vật như thiểm điện mà một cú đấm nát.
Máu tươi ùn ùn chảy ra trong nháy mắt làm tắc khoang miệng cùng khoang mũi của Ellen. Hắn chỉ có thể đau đớn mà mở to con mắt hoang mang, trong cơn trời đất xoay chuyển mà ngã xuống mặt đất lầy lội.
Khi thân thể tiếp xúc với mặt đất, trong nháy mắt tiếp cận với tử vong, Ellen thấy được quái vật kia đã nhanh chóng đoạt lấy quần áo trong tay của mình.
Mấy vị đoàn trưởng của sư đoàn cùng với đám tham mưu trong robot chỉ huy, tất cả đều trợn mắt há hốc mồm mà nhìn hình ảnh trên Thiên Võng. Từ lúc mập mạp trồi lên không tiếng động khỏi vũng bùn cho đến lúc đánh chết cái trung sĩ kia dưới tình huống hai mắt dính đầy nước bùn, bọn họ vẫn duy trì tư thế như vậy.
Nếu như không phải Thiên Võng luôn phản ánh tất cả một cách chân thực và khách quan, không ai không ai có thể tin tưởng được mập mạp đã kinh khủng tới mức như vậy!
Quá nhanh rồi, thực sự quá nhanh rồi. Từ khi nhảy lên cho đến khi kết thúc, bất quá cũng chỉ trong nháy mắt. Mà trong nháy mắt này, mập mạp phi ném dao găm, một đấm kích sát, đều thể hiện ra tốc độ, lực lượng, sự chính xác cùng với năng lực nắm bắt cơ hội một cách không thể tưởng tượng được, gần như là yêu nghiệt.
Coi như là bộ đội đặc chủng đặc cấp xếp số Leray cũng tuyệt đối không cách nào thực hiện những hạng mục cơ sở này một cách hoàn mỹ như vậy.
Robot hình người [Thánh Kiếm ] một người lái, thuộc về loại cao cấp trong dòng robot chế tạo của Gatralan. Hiện tại, chiếc robot này cứ lặng lặng mà đứng ở đó, mở rộng khoang lái của nó.
Sau một hồi trầm mặc qua đi, mọi người hoặc là vung nắm tay, hoặc là vỗ tay với nhau, phát ra tiếng hoan hô gần như cuồng loạn. Mười mấy tiếng đồn hồ chờ đợi dày vò, rốt cục đã có một kết cục hoàn mỹ. Tất cả mọi người tin tưởng, chỉ cần lên được robot, trên cái tinh cầu này, tuyệt đối không ai có thể ngăn cản được cước bộ của mập mạp.
Chỉ có Bonnie cùng Nia, đúng lúc này liền nhắm hai mắt lại. Quả nhiên, gã mập mạp với vẻ mặt cười ngây ngô, hầu như là khẩn cấp lột sạch sẽ cả người mình. Sau đó cứ trắng bóc mà đứng ở đó, nhấc quần áo của Ellen lật qua lật lại xem trái xem phải.
Nhìn cái gã tiện nhân này sắc mặt cao hứng bừng bừng, tất cả mọi người đều có một ảo giác rằng hình như cái gã mập mạp này mạo hiểm sinh mệnh, chính là vì cái cảnh tượng lõa thể không kiêng nể gì cả này.
Trong lúc nhất thời, trước Thiên Võng, lâm vào một hồi tĩnh mịch.